Editor: Aminta.
Chương 182: Chiêm tinh tập thể.
***
Ngoài thôn Dogo có một bãi đất cao, trên bãi đất cao có một lớp cỏ mầm xanh mướt mềm mại.
Một căn nhà gỗ nhỏ kiên cố tọa lạc trên đó, trên vách tường gỗ mọc ra dây leo và mầm cây trông đầy sức sống.
Bây giờ là buổi tối.
Mặt trời đã ngã về tây, ánh trăng chiếu sáng ngời.
Ash đi đầu, cậu vui vẻ chỉ căn nhà gỗ nhỏ của cậu cho Sigourney: "Là đám Aubrey giúp tôi xây đó. Trước đây tôi thường ở nơi này."
Nói hết về căn nhà gỗ nhỏ, cậu đi đến một chỗ đất trống một cách chính xác và ngồi xuống, dùng bàn tay vỗ vỗ mặt đất: "Nơi này chính là vị trí của tháp đá trước đây." Ánh mắt cậu tối tăm: "Nhưng cùng ngày người của vương tọa Đỏ Thẫm đến đây, nó đã sụp đổ và biến mất."
Sigourney đi qua và cũng ngồi trên bãi cỏ, anh giơ ngón tay chạm lớp cỏ mầm trên đất.
Anh nghe thấy rất nhiều chỗ khác lạ về tháp đá từ trong miệng Ash.
Ví dụ như sau khi ngủ dưới tháp đá, cậu có thể đi vào không gian tĩnh lặng có những chòm sao quanh quẩn giống như được tự do bay lượn trên trời. Cho nên khi còn bé Ash mới thích đến chỗ này.
Đáng tiếc vào đêm lễ mừng ở thôn Dogo năm ngoái, anh và Nance đã tới rất gần đây nhưng không phát hiện gì cả.
Bằng không, thật ra anh cũng muốn có cơ hội ngắm nhìn tháp đá khiến Ash nhớ mãi không quên.
Derek khoanh tay, khuôn mặt ông nặng nề: "Tôi nhặt được Ash ở đây. Nơi này thật sự có gì kỳ lạ à?"
Mon đi một vòng xung quanh Sigourney và Ash, anh ta bất lực nói: "Không thấy gì cả."
Vaughn bình tĩnh nói: "Không thấy gì mới là bình thường. Năm ngoái Rachel có đến thôn chúng tôi, chẳng phải ông ta cũng không thấy tháp đá có gì kỳ lạ sao? Có lẽ chỉ mình Ash là có liên kết đặc biệt với chỗ này."
Ash chớp mắt mấy cái... Thật ra cậu cũng không thấy manh mối gì.
Cậu chỉ biết sau khi ngồi xuống đây, tiếng thôi thúc trong lòng lập tức ngừng lại, cậu bỗng cảm thấy tinh thần thoải mái, nhẹ nhõm, không còn phiền não.
"Xem ra là cơ hội chưa tới." Mon nhún vai.
Bọn họ cố ý đợi đến buổi tối rồi cho Sigourney và Ash nắm tay đi tới đây.
Họ nghĩ không chừng hai người trong lời tiên đoán có thể tạo nên kỳ tích nên cố ý thử một lần.
Kết quả chẳng có gì lạ xuất hiện cả.
Nghĩ sai rồi.
Vaughn cười lắc đầu: "Được rồi, tốt nhất là nên chờ kết quả chiêm tinh tập thể."
Không thu hoạch được gì ở bãi đất cao, nhưng tâm trạng của mọi người vẫn ổn.
Sau khi thử đủ loại pháp thuật điều tra mà vẫn không có kết quả, họ vặn eo bẻ cổ định về nghỉ ngơi.
Nhưng Ash không nhúc nhích.
Cậu nhìn sang Sigourney: "Chúng ta ở lại đây mấy ngày không?"
Sigourney nhướng mày: "Ý kiến hay." Vừa khéo tách khỏi đám người chen trong nhà Ash làm ồn.
"!" Mon vui vô cùng, đúng là ý kiến hay! Vừa khéo hai người này đi khỏi tầm mắt của anh ta mà ân ái, tránh cho mắt anh ta mù lòa!
Vaughn và Derek liếc nhìn cái giường nhỏ trong nhà, chỉ một cái giường, họ nhìn nhau một cách phức tạp... Quả nhiên là ngủ chung.
"Khụ, hai đứa... chú ý một chút." Derek sờ mớ râu cằm lởm chởm của mình, nhỏ giọng nói một cách kỳ quặc: "Mặc dù là ở trong nhà, nhưng hoàn cảnh xung quanh đây vẫn là bên ngoài. Nhớ chú ý một chút."
Ash và Sigourney không thể hiểu được ngay, hai người kinh ngạc nhìn ông, rốt cuộc ông có ý gì?
Vaughn ngoài cười nhưng trong không cười, ông vỗ ót Derek một cái: "Nói bậy gì đấy, đi." Ông nói ngủ ngon với hai người, sau đó dẫn Derek đi xuống sườn núi.
Mon đi sau một bước, anh ta vẫy tay với hai người rồi cũng nín cười rời đi.
Sau khi Derek đi, Ash mới mơ hồ nhận ra ý của chú Derek, cậu yên lặng đỏ mặt.
Ánh mắt cậu lặng lẽ liếc nhìn quỷ hút máu, chỉ thấy quỷ hút máu bình tĩnh đứng lên đi vào căn nhà gỗ: "Giường nhỏ quá. Đêm nay tôi ngủ quan tài."
Một tiếng "ầm" vang lên, cái quan tài đen được đặt bên cạnh giường.
Quỷ hút máu đi thẳng vào, đóng nắp quan tài lại.
Ash: "..."
Giường quá nhỏ, nhưng họ có pháp thuật mà!
Đáng tiếc Sigourney hành động quá nhanh, không cho Ash có cơ hội nói ra.
Đương nhiên vào ngày hôm sau, Ash đỏ mặt sử dụng pháp thuật mở rộng giường. Mấy đêm sau đó, hai người lại quay về ngủ chung.
...
Trong khi thôn Dogo tràn đầy bầu không khí vui mừng vì Ash trở về, bầu không khí trong vương thành Rực Rỡ lại vô cùng căng thẳng nghiêm túc.
Rất nhanh đã đến đêm chiêm tinh tập thể tối nay.
Đây là một đêm trong trẻo, ngàn dặm không mây, bầu trời đêm trong như tẩy khiến các ngôi sao càng thêm rực rỡ.
Nance đã chuẩn bị trên đài chiêm tinh của tháp phù thủy từ lâu.
Là tháp phù thủy thứ ba dưới bậc Vương Tọa Rực Rỡ, bên trên ông phải phối hợp với Vương Tọa Rực Rỡ – điện hạ Reinhardt, bên dưới ông phải kết nối với mười hai phù thủy dưới trướng mình.
Mà cấp dưới của ông phải phối hợp với ông ở phía trên, phải kết nối các phù thủy cấp dưới của họ ở phía dưới...
Giống như các cấp bậc tạo thành cấu trúc hình cây của hiệp hội phù thủy, chiêm tinh tập thể cũng dựa vào mỗi nút thu nhận bên trên và bên dưới, hội tụ ý chí của các nhà chiêm tinh lại để thăm dò điều huyền bí nhất trong bầu trời sao.
Mỗi một nút là một tháp phù thủy.
Vì không quấy rầy đến Nance, Lan và Mercator không đến đài chiêm tinh mà tụ lại trên phố lớn ngõ nhỏ giống những người bình thường khác trong vương thành, ngước nhìn bốn tháp phù thủy cao vút, chờ đợi khoảnh khắc ánh sao sáng rực.
Lan tính toán thời gian rồi nhỏ giọng nói: "Sắp bắt đầu rồi."
Trên đài chiêm tinh, giọng của Solvi hiếm khi trở nên nghiêm túc: "Ngài Nance, đã đến giờ rồi."
Nance cẩn thận chải mái tóc trắng như tuyết ra sau lưng, để lộ đôi mắt xám nhạt uyên bác, dáng vẻ của ông vừa tao nhã vừa trang trọng. Ông mặc trường bào chiêm tinh phức tạp và trang sức đi kèm, hoa văn bí ẩn trên đó dường như hơi dao động, trong tay ông là một pháp trượng hoa lệ cao cỡ một người, uy thế mạnh mẽ tỏa ra từ viên đá quý trên đầu trượng vô cùng đáng sợ.
"Ừ." Ông bình tĩnh đáp, "Kích hoạt trận pháp."
Ông đứng giữa đài chiêm tinh, ánh sáng trận pháp sáng lên ở dưới chân ông.
Ánh sáng trận pháp chiếu lên tận trời, rất nhanh trên bầu trời sao cũng chiếu xuống một chùm ánh sao to lớn giống như là sự hấp dẫn của hai nam châm khác cực, nó bắt gặp ánh sáng của trận pháp giữa không trung, chúng hòa vào nhau và hình thành cột sáng hoàn chỉnh xuyên qua trời đất, bao phủ Nance ở bên trong.
Từ góc nhìn của Mercator, ông có thể thấy vào thời khắc này có vô số hoa văn pháp thuật sáng lên trên thân tháp phù thủy, nó lấp lóe mãnh liệt nhưng đang hít thở, một khí thế tràn trề lấy tháp phù thủy tháp làm tâm và khuếch tán ra ngoài, giống như là gợn sóng trong hồ, muốn bao trùm cả lãnh địa vương tọa Rực Rỡ.
Với sức mạnh của Mercator, ông nhìn thấy bốn tháp phù thủy trong vương thành được một tia sáng sao tuy cực nhỏ nhưng lại cực kiên cố nối liền với nhau. Còn có một tia sáng sao khác đi dọc theo tháp phù thủy kéo dài về một hướng khác, đầu bên kia của nó kết nối với một tháp phù thủy ở nơi xa xôi khác...
Gần như trong nháy mắt, một tấm lưới lớn làm từ ánh sao lặng lẽ bao trùm không phận trên toàn vương tọa Rực Rỡ, sáng lấp lánh như đá quý.
Tấm lưới ánh sao hơi rung động dưới ý chí của các nhà chiêm tinh, dường như có một cái tay chơi đùa nó. Ánh sao như sợi tơ mỏng rung động và phát ra từng âm tiết khó hiểu lúc có lúc không giống như là tiếng thì thào của vận mệnh.
Nhưng chỉ có mỗi Mercator nhìn thấy khung cảnh chân thực xen lẫn huyền ảo này.
Các phù thủy khác, thậm chí là người bình thường trong vương thành đều trở nên ngơ ngác, cứng đờ người ngay khi âm tiết đó vang lên.
Bởi vì vận mệnh không phải để họ dòm ngó.
...
Ở bình nguyên Đoạn Hà, ngoài thôn Dogo.
Ash và mọi người đứng trên bãi đất cao, trông về phía vương tọa Rực Rỡ xa xôi.
Đương nhiên họ biết ở khoảng cách xa như vậy, có lẽ cũng chẳng thấy gì. Nhưng bởi vì hồi hộp và chờ mong, họ vẫn chọn yên tĩnh chờ ở đây.
Nghĩ đến việc bỏ lỡ cảnh tượng hoành tráng khi chiêm tinh tập thể, trong lòng họ cũng có cảm giác tiếc nuối.
Ngay khi họ vẫn không thấy gì, chợt có một ngôi sao băng sáng đến chói mắt xẹt qua chân trời, nó đến từ hướng vương tọa Rực Rỡ, phá vỡ bầu trời đêm, bay thẳng về phía họ.
Chỉ trong nháy mắt nó đã đến gần họ.
Đó cũng không phải là thiên thạch mà là một tia sáng giáng xuống từ trên trời, rơi xuống bãi đất cao ngay vị trí của tháp đá.
Một cột sáng khổng lồ cao tận trời bao phủ tất cả mọi người trên bãi đất cao.
"Đây là cái gì?" Vaughn hỏi.
Derek kinh ngạc: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Mon thì thào: "Cơ hội tới rồi sao?"
Bọn họ đồng loạt nhìn sang Ash và Sigourney, hai người đã tạo nên kỳ tích rồi ư?
Nhưng khi nhìn sang, họ lại không thấy hai người đâu cả.
"Ash?"
"Sigourney?"
"Này, có ai nhìn thấy Ash và Sigourney không?"
"Mau tìm đi! Hai người đó đâu rồi?"
"Chờ đã! Jain cũng biến mất!"
"Còn một quỷ hút máu khác cũng mất tích rồi!"
Trong chùm sáng rực rỡ, Ash và Sigourney, kèm theo cả Quentin và Jain lặng lẽ biến mất khỏi đám người.