Editor: Aminta.
Chương 167: Lời tiên đoán của Nance.
***
Hi vọng vẫn còn đang ngủ say?
Những người nghe thấy lời tiên đoán này ở đây là hai nhà chiêm tinh, một người là bạn trai của nhà chiêm tinh, còn cả một phù thủy áo đen hệ thổ độc thân.
Lúc này phù thủy áo đen hệ thổ độc thân đang giải mã lời tiên đoán này.
Mon trầm ngâm nói: "Ngủ say có nghĩa là tạm thời không thể xuất hiện... Nhưng nếu đang ngủ say thì nói từ một góc độ nào đó hi vọng vẫn tồn tại, chỉ là chưa xuất hiện bây giờ thôi... Đúng không?"
Anh ta đi tới đi lui cố gắng giải mã, tiếp theo Mon phấn khởi nhìn sang các nhà chiêm tinh đang ngồi, anh ta giải mã đúng không? Có phải rất gần với suy nghĩ của các nhà chiêm tinh rồi không?
Lan dứt khoát lắc đầu: "Hẳn là chỉ Mercator."
Lúc này ở đây, người đang ngủ say là Mercator.
Mercator chắc là hi vọng mà lời tiên đoán nhắc đến.
Nance cũng gật đầu: "Có lẽ là vậy."
Sigourney cười như không cười nhìn Mon một cái, anh cũng tán thành "Ừ" một tiếng.
Ash cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, cậu nhớ rõ cảm giác kỳ diệu vừa rồi, giống như tất cả câu đố và đáp án trên toàn thế giới đều gần trong gang tấc, cậu kiên định nhìn vào đáp án mà cậu cần, đáp án đó lập tức trở nên rõ ràng trước mặt cậu, sau đó cậu đọc nó ra.
Sau khi lấy lại tinh thần, cậu mới cảm thấy thế giới tinh thần đột nhiên trống rỗng, cảm giác mệt mỏi ập tới khiến cậu ngã sang bên cạnh. Sigourney nhanh chóng giơ tay đỡ cậu, sau đó nhét một bình thuốc phép có tác dụng xoa dịu tinh thần vào tay cậu.
Cậu tựa lên vai Sigourney, nhắm mắt lại, cũng không quên thì thào ý kiến của mình: "Tôi cũng cảm thấy vậy."
Mon: "..." Thật sự không hiểu mấy nhà chiêm tinh các người QvQ
"A... Chờ đã." Nance bỗng nhiên nhíu mày, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ: "Ta đi ra ngoài một chút."
Sigourney xao đầu Ash, đặt Ash lên ghế sô pha, sau đó anh cũng đi theo sau lưng Nance.
Mon kinh ngạc một chút, sau đó anh ta nhanh chóng cảm thấy áp lực đến từ bốn phương tám hướng.
Cũng không phải là đối phương cố tình tạo ra áp lực.
Mà khi ánh mắt của rất nhiều phù thủy mạnh mẽ hội tụ lại một chỗ và bọn họ trở thành tiêu điểm, đương nhiên họ có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí.
Anh ta sực tỉnh, vừa rồi hình như trời chợt bừng sáng thì phải?
Bởi vì lo lắng cho Ash, anh ta không để ý lắm, giờ xem ra ánh sáng bất thình lình ấy thật ra là do Ash tạo ra chăng?
Lan nhìn Ash một cách tán thưởng, nói ra lời mà Nance đã từng nói: "Ash, tinh tú ưu ái cậu."
Ash uống xong thuốc phép, hơi dễ chịu một chút.
Cậu không thể nhìn thấy bầu trời đêm kỳ lạ lúc nãy, nhưng từ bầu không khí khẩn trương và biểu hiện của mọi người, cậu cũng có thể đoán ra đại khái đã có chuyện gì xảy ra.
Cậu ngượng ngùng xoa mũi: "Làm phiền mọi người rồi."
Cậu hoàn toàn không lo lắng Nance và Sigourney sẽ gặp phiền phức không thể giải quyết.
Ngoài tháp phù thủy, Nance và Sigourney lơ lửng giữa không trung, cả hai cực kỳ bình tĩnh.
Trước mặt họ là những dãy nhà trang nghiêm trang nhã, không nhìn thấy một bóng người. Nhưng trong ánh đèn của thành phố, có vô số ánh mắt trong bóng tối đang nhìn họ.
Mọi kiểu thăm dò hoặc trắng trợn hoặc âm thầm thông qua đủ loại mánh khóe pháp thuật truyền đến Nance.
Nance từ chối không tiếp, bất kể là bạn hay địch.
Ông ho nhẹ một tiếng, ngắm nhìn bốn phía, giọng ông bình thường, không lớn không nhỏ, nhưng ông biết lời ông nói lúc này sẽ truyền khắp mọi ngõ ngách trong thành phố Thần Sáng.
"Xin lỗi, quấy rầy các vị rồi." Ông nói một cách lễ độ: "Vừa rồi ta có một linh cảm nên kết nối với tinh tú và nhận được một lời tiên đoán."
Trong các tháp phù thủy, mọi người đều sực tỉnh, đó đúng là dị tượng của nhà chiêm tinh, khi nhà chiêm tinh hiểu rõ quy tắc của vì sao, khi họ tiên đoán chuyện có ảnh hưởng lớn đến thế giới trong tương lai thì các ngôi sao sẽ xuất hiện đủ mọi dị tượng.
Lập tức có người cảm thán, có người nghiêm túc, có người đố kỵ. Họ không ngờ thuật chiêm tinh của Nance đã đến mức sâu không lường được thế này!
Sau đó họ hiếu kỳ, rốt cuộc Nance đã tiên đoán được điều gì mới tạo ra khung cảnh hoành tráng đến vậy?
Giống như là biết suy nghĩ của tất cả mọi người, Nance mỉm cười nói: "Ta tiên đoán rằng nếu như đối xử tồi tệ với bình nguyên Đoạn Hà, Ilov cũng sẽ đi đến kết cục diệt vong."
Ông nói đến rất chắc chắn rất bình tĩnh, khiến vài người chợt hoảng sợ.
Nance thật sự tiên đoán như thế sao?
Có lẽ là cũng có khả năng nhỉ? Dưới áp lực sáu chọi bốn, Nance rối rắm trong lòng, trong lúc chiêm tinh nhận được gợi ý như vậy cũng hợp lý.
Nếu là thật, vậy họ có nên sửa lại thái độ của họ đối với bình nguyên Đoạn Hà không?
Không, chắc chắn là Nance cố ý gạt họ!
Thấy cảnh phe vương tọa Rực Rỡ sắp bại trận nên ông cố ý làm ra dị tượng, nói hươu nói vượn lừa họ để họ thay đổi quyết định!
Nhưng người ta có thể tạo ra dị tượng hoành tráng như đêm nay ư?
Khiến bầu trời đêm bao la và vô số vì sao ngoan ngoãn phối hợp biểu diễn, cho dù là Vương Tọa Rực Rỡ cũng phải tốn rất nhiều sức lực đúng không? Huống chi Nance chỉ là một phù thủy áo xám.
Vậy nên, Nance chắc chắn đã tiên đoán được chuyện gì quan trọng nên mới khiến sao trên trời bất thường như thế.
Nhưng nội dung của lời tiên đoán không chắc chắn đúng như lời ông nói.
Trong từng tháp phù thủy ở thành phố Thần Sáng, các phù thủy đều đang âm thầm suy đoán như thế.
Tối nay chắc chắn là một đêm khó ngủ.
Mọi người sẽ trằn trọc, không đoán được Nance nói thật hay giả.
Sau khi Nance để lại một tin động trời cho họ, mặc kệ họ có tin hay không, ông thong thả quay về trong tháp.
Sigourney đi bên cạnh ông như một hồn ma.
Sau khi trở lại tháp phù thủy, Nance cười và nháy mắt với Ash, đêm nay cứ để ông lo.
Có ông và Lan ở đây, cho dù các Vương Tọa đích thân ra tay thì cũng không điều tra ra người đứng sau dị tượng là ai.
Cứ để mọi người tưởng rằng là ông.
Bọn họ lại che chắn sự thăm dò từ bên ngoài, lúc này Nance mới hỏi hôm nay họ đã có thu hoạch gì.
"Có tìm được cách nào không?"
Mon bật cười, nhìn đi, ngay cả ngài Nance cũng không nghĩ ra cách đơn giản nhất. Anh ta nói thẳng kế hoạch "dịch vụ báo thức" của Ash ra, sau đó Mon cảm thán: "Rõ ràng đây là một chuyện rất đơn giản, tại sao chúng ta phải nghĩ phức tạp như vậy?"
Nance cũng bật cười: "Đúng vậy, rõ ràng là rất đơn giản..." Ông quyết định: "Việc này không nên chậm trễ, đêm mai hành động đi."
Đêm nay có quá nhiều người chú ý đến họ, hơn nữa họ cũng chưa chuẩn bị kỹ càng.
Ban ngày ngày mai Sigourney không thể lộ diện, như vậy không đủ an toàn.
Thế nên đêm mai là tốt nhất, chuẩn bị đầy đủ để thành công chỉ với một lần thử.
Sau khi xác nhận kế hoạch, ai nấy cũng nhẹ nhõm vui vẻ đi nghỉ ngơi, không buồn để ý đến những kẻ đa nghi ngoài kia không thể chợp mắt đêm nay.
Sáng sớm hôm sau, Nance tiếp tục đến sảnh hội nghị để họp.
Khi tiến vào hội trường rộng lớn cổ kính trang nghiêm, ông gần như thu hút tất cả ảnh mắt của mọi người ở đây.
Khi ông ngồi xuống ghế đá của mình, chủ nhân tháp phù thủy thứ hai và thứ tư gần như là đồng thời nhỏ giọng hỏi: "Lời tiên đoán của ông tối qua..."
Nance cười híp mắt nói một cách khẳng định: "Là thật!"
Đương nhiên, tin hay không là tùy các người rồi.
Trong hội trường, sắc mặt của tất cả phù thủy đều thay đổi một cách vi diệu.
Nên tin hay không đây?
...Tóm lại, liên minh sáu chọi bốn đã có thế lung lay vào hôm nay.
Chỗ ngồi trong hội trường cũng chia thành mười ba khu vực tương ứng với mười ba vương tọa tạo thành một hình tròn.
Phần ở giữa lõm xuống, mười ba ghế đá hoa lệ to lớn được đặt ở đó.
Vào khoảnh khắc trước khi hội nghị bắt đầu, mười ba ảnh chiếu tinh thần xuất hiện trên ghế đá, thân hình của họ bị một lớp ánh sáng nhạt bao phủ, không thể thấy rõ.
Ngay khi ảnh chiếu xuất hiện, một khí thế to lớn bao phủ toàn bộ hội trường, khiến các phù thủy gần như đứng đầu thế giới ở đây không khỏi khó thở, căng thẳng trong lòng.
Khiến người ta hiểu rõ Vương Tọa là như thế nào.
Cũng may khí thế áp đảo này chỉ kéo dài trong giây lát, ngay sau đó nó đã bị ẩn đi.
Hôm nay hội nghị vốn nên tiếp tục việc dở dang hôm qua.
Nhưng trước khi chính thức bắt đầu, Vương Tọa Rực Rỡ bỗng nhiên nghiêng đầu, trầm giọng hỏi: "Nance, lời tiên đoán tối qua của ngươi là thật à?"
Nance thong dong đứng lên: "Ý ngài là "Nếu như đối xử tồi tệ với bình nguyên Đoạn Hà, Ilov cũng sẽ đi đến kết cục diệt vong" sao? Đương nhiên là thật."
Dylan đã tiên đoán thế giới sẽ hủy diệt, chỉ có Ash... được rồi, và cả Sigourney mới có thể cứu vớt thế giới.
Nếu Ilov dám tùy ý giày xéo bình nguyên Đoạn Hà, có tin Ash chết cùng với thế giới này luôn không?
Tên quỷ hút máu chán đời nhà mình chẳng những không ngăn cản, chắc còn vui vẻ chết chung với Ash nữa.
Không phải tiên đoán nào cũng cần điều khiển quy tắc hay kết nối với tinh tú mới gọi là tiên đoán.
Thông qua các thông tin có được, từ đó suy đoán ra tương lai cũng là tiên đoán mà.
Nếu như đối xử tồi tệ với bình nguyên Đoạn Hà, Ilov cũng sẽ đi đến kết cục diệt vong, đây chính là lời tiên đoán của ông. Ông thật sự cho rằng như thế.
Cho nên Nance cực kỳ bình tĩnh, tự tin trả lời Vương Tọa Rực Rỡ.
Ừm, ông tiên đoán như thế, nhưng ông không hề nói lời tiên đoán của ông gây ra dị tượng hôm qua.
Sau đó các Vương Tọa, các phù thủy bắt đầu phán đoán theo ý mình, Nance đang nói thật ư?
Thật ư?
Liên minh sáu chọi bốn lại rạn nứt lần nữa.
Chưa nát hoàn toàn chắc là vì lời tiên đoán cũng không có nghĩa là tương lai sẽ cố định, vẫn còn rất nhiều biến số và các khả năng mà họ chưa biết được.
Vương Tọa Rực Rỡ "Ừ" một tiếng, giống như tùy ý nói một câu: "Không tệ, ngươi lại mạnh hơn rồi."
Lúc này, bất kể mọi người hoang mang thế nào, hội nghị đã chính thức bắt đầu.
Nance im lặng, không không không, Vương Tọa, ta thật sự không mạnh hơn tí nào cả!!!
...
Hôm nay đám người Ash ra khỏi tháp phù thủy, họ nhận được sự chú ý hơn hẳn lúc trước.
Ash còn ổn, lúc trước cậu mang theo quan tài đen của Sigourney nên vốn là tiêu điểm trong mắt mọi người. Mon cũng hơi lạ lẫm, các phù thủy hôm qua còn ngạo mạn lạnh nhạt với anh ta lúc này lại nhao nhao tiếp cận anh ta để tìm hiểu tình hình tối hôm qua, Mon không để ý đến hiềm khích lúc trước và trả lời từng người, sau vài câu, họ lại càng kinh ngạc ngờ vực, mơ hồ.
Nhưng có quá nhiều người thăm dò tin tức, đám người Ash ra ngoài một lát đã rút về tháp phù thủy, ở trong tháp cả ngày.
Buổi tối, Nance vẫn không quay về đúng như trong dự liệu.
Nhưng mà trong lần hành động này, Nance chỉ chịu trách nhiệm xin lỗi và mất mặt sau đó, còn hành động chính có mặt ông hay không cũng không quan trọng.
Mọi người không chờ đợi thêm nữa, sau khi ăn uống no nê, họ giả vờ tản bộ đến bệ đá lúc vào thành phố.