Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Chương 159: Chuyện tiếp theo




Editor: Nam Cung Băng Huyên.

Ash không vội vã đọc một lèo hết tất cả tin về thôn Dogo mà Sigourney đã đưa cho cậu.

Dù lúc đầu đúng là cậu rất sốt ruột, chỉ muốn nhét hết tin tức vào đầu mình. Thế nhưng sau khi đọc được vài tin đầu tiên nói rằng mọi người ở thôn Dogo vẫn an toàn và khỏe mạnh thì cậu đã yên lòng hơn rồi.

Sau khi bình tĩnh lại thì cậu chậm rãi đọc từng chữ một, cứ như đó là một bàn tiệc toàn những món ngon, nếu cậu ăn quá mau thì sau đó sẽ không còn để mà thưởng thức nữa. Cậu cố gắng đọc chậm hết mức có thể, vừa đọc vừa cảm thấy lòng mình bình yên và thỏa mãn.

Nhưng tin tức thì cũng có giới hạn. Ash có đọc chậm cỡ nào đi nữa thì đến tối cậu cũng đọc đến xấp cuối cùng.

Cuối cùng là?

Ash mở to hai mắt, trợn mắt há hốc mồm nhìn trang giấy trong tay, lâu đài cổ, cầm tù, nô lệ máu, Sigourney... A a a!

Cậu chỉ liếc qua một cái thôi mà tất cả nội dung trên đó đã in sâu vào tâm trí cậu rồi.

Cái này, cái này viết cái gì vậy chứ!

Cậu cứ như bị trang giấy làm cho phỏng tay, lập tức ném nó ra xa, gò má trắng nõn của cậu nháy mắt đỏ lên, nóng như thiêu đốt.

Rõ ràng là những từ vựng cậu rất quen thuộc, thế nhưng khi ghép lại thành câu chữ trong bài viết kia thì lại tạo nên một thế giới mới đầy xa lạ, khiến cậu không thể dũng cảm nhìn thẳng vào đó được.

Tim cậu đập loạn cả lên, như sắp vọt ra từ cổ họng vậy.

Độ nóng trên mặt cậu đang có xu hướng lan ra toàn thân. Cậu như bị những câu từ kỳ quái kia ảnh hưởng, cả cơ thể cũng dần trở nên quái lạ, giống với cảm giác khi bị Sigourney hút máu vậy.

Không lẽ đây là sức mạnh của văn tự sao?

Cậu dùng ánh mắt kính sợ và tò mò nhìn sang trang giấy đằng xa kia. Thật ra với trí nhớ siêu phàm của mình thì cậu đã nhớ rõ toàn bộ nội dung trên đó không sót một chữ, nhưng cậu lại không kiềm lòng được mà nhặt trang giấy đó lên xem lại lần nữa.

Giống như trên đó có một ma lực gì đó vô cùng hấp dẫn vậy.

Lúc này cậy mới nhận ra trang giấy này chắc là của Yolande. Có lẽ do nội dung của nó quá "nặng" nên đã bị anh ta từ chối.

Mà sao bản thảo bị từ chối này lại nằm ở chỗ cậu?

Cậu bất giác cúi đầu nhìn lại xem có phải chỉ mình trang giấy này bị lạc vào hay không.

Mà khi cậu cúi đầu xuống thì cả một trang truyện khác đầy đủ thịt thà, thơm phưng phức cứ thế đập vào mắt cậu.

"!!!"

Còn nữa hả?

Không chỉ một trang giấy bị bỏ lầm vào, mà là cả bản chính đầy đủ của truyện cũng ở đây luôn?

Yolande đã giới thiệu về cái truyện này thế nào ấy nhỉ?

"Câu truyện lâu đài cổ này ấy, từ đầu tới cuối chỉ xảy ra trên giường thôi."

"..."

Ash run tay một cái, cả xấp giấy bị cậu ném ra xa. Những trang giấy trắng cứ thế bay tán loạn trên không trung, giống như những cánh bướm thuần khiết đang bay lượn.

Ai cũng không tưởng tượng được rằng sau màu trắng thơ ngây ấy là nội dung đen tối đến chừng nào.

Đầu óc cậu dần tỉnh táo lại, những câu từ kia như chuyển hóa thành hình ảnh, chiếm trọn lấy tâm trí cậu, cứ thế tua đi tua lại khiến cậu không thể nghĩ được điều gì khác.

Cả người cậu nóng lên, đỏ như một con tôm bị luộc chín. Cuối cùng cậu không chịu nổi nữa, vội vàng trèo lên giường mình, lấy chăn cuộn mình thành một cục. Cậu phải cố ngủ, ngủ rồi thì sẽ không nhớ đến những hình ảnh lung tung ấy nữa!

...

Sigourney nán lại thư viện đến tận khuya, anh nghĩ bây giờ có lẽ Ash đã xem xong tin tức về thôn Dogo rồi nên yên lặng mà quay về phòng.

Đèn trong phòng vẫn còn sáng, thế nhưng Ash đã lên giường, cuộn thành một khối và ngủ rồi.

Vậy sao cậu không tắt đèn?

Sigourney vừa nghĩ, vừa nhìn đến mớ giấy loạn xạ trên sàn nhà. Anh nhíu mày, có lẽ cậu xem nhiều nên mệt, ngủ quên rồi làm rơi chúng. Anh vốn định nhắm mắt làm ngơ luôn, thế nhưng nhớ đến việc từ khi cậu đến ở cùng anh đã cố gắng giữ gìn căn phòng luôn ngăn nắp sạch sẽ như thế nào.

Đôi khi anh cũng nên góp sức chút chứ nhỉ? Cũng chỉ là nhặt vài tờ giấy lên thôi mà.

Tránh cho khi tên nhóc kia tỉnh dậy, lỡ mà tin tức về thôn Dogo bị cậu vứt lung tung như thế mà lạc mất tờ nào thì lại ủ rũ cả ngày.

Anh rút cái chân đang định bước qua mớ giấy kia về, sau đó cúi người bắt đầu nhặt từng tờ giấy lên. Mới nhặt được vài ba trang, anh bỗng sững người lại.

Chờ chút, đây là tin tức về thôn Dogo sao?

Lâu đài cổ? Nô lệ máu?

Anh và Ash?

"!!!"

Đây là cái thứ bậy bạ gì vậy!

Không khí xung quanh Sigourney lập tức thay đổi, chỉ trong chớp mắt, tờ giấy trên tay anh và ngay cả mớ giấy trên mặt đất đều tan thành mây khói, đến cả tro cũng không còn.

Chỉ có duy nhất một tờ thư tay được anh bỏ qua, nó nằm lẻ loi trơ trọi trên sàn. Anh nhặt tờ giấy đó lên, trên đó có hai dòng chữ viết tay rất nắn nót.

"Tin mới nhất về thôn Dogo đều ở đây. Tặng kèm theo là một phần truyện với nội dung hấp dẫn, ngôn từ đẹp đẽ. Mong cậu đọc vui ^^"

Sigourney mặt không cảm xúc, nắm chặt tờ giấy trong tay, nghiến răng: "Yolande!!"

Tờ giấy tan thành mây khói, chết không toàn thây.

"Hắt xì!" Chủ biên của tờ nhật báo nào đó hiện đang diện một bộ váy dài dịu dàng đài các, trang nhã dùng quạt che mặt hắt hơi một cái.

Trước mặt anh ta là một chồng thật dày những truyện mới tinh.

Anh ta rút ra một mẩu truyện, tán thưởng nói: "Bản này viết ổn này, Ash và cô vợ nhỏ của cậu ta về nhà thăm người thân. Nội dung cốt truyện giản dị nhưng hay ở chỗ mới lạ, câu từ tỉ mỉ, đã vậy tác giả rất biết điểm dừng, chỗ nào cần kéo rèm thì kéo rèm, không có cảnh nào trên 18+ hết, lúc biên tập lại chắc sẽ đỡ vất vả lắm đây. Kỳ nhật báo tới lấy bản thảo này đăng đi. Ừm, để tôi xem xem, tác giả truyện này là ai vậy?"

"Bạn gái của ác quỷ dung nham? Sao trước giờ chưa gặp qua nhỉ. Người mới hả?" Anh ta thì thào: "Xem ra rất có triển vọng."

Yolande dặn dò cấp dưới: "Sau này mà có bản thảo của tác giả này nữa thì các cậu nhớ để ý một chút. Được thì mời người đó về làm cho ban biên tập của chúng ta luôn."

Cấp dưới của anh ta đáp: "Đã rõ, chủ biên Yolande!"

...

Tại tháp phù thủy thứ ba, trong căn phòng chung của Sigourney và Ash.

Sigourney đứng bên giường Ash, dùng ánh mắt phức tạp nhìn cậu. Sau khi cơn giận qua đi thì anh đoán rằng chắc hẳn cậu đã đọc qua bản thảo kia rồi. Chúng nó tứ tung trên sàn vậy hẳn là do cậu.

Ừm... cậu đọc rồi, làm sao đây?

Không, quan trọng hơn là, tài liệu là anh đưa cho Ash, sau đó cậu lại tìm thấy cái bản thảo kia từ đó...

Sắc mặt Sigourney trở nên khó coi, tên nhóc này sẽ không nghĩ là anh đòi nó từ Yolande đó chứ?

Giờ phút này, quỷ hút máu với gương mặt đen như đáy nồi không biết đã cạo trọc tên đầu sỏ bao nhiêu là lần trong đầu rồi. Chuyện xảy ra như vầy rồi anh phải giải thích thế nào bây giờ?

Anh có chút nôn nóng và ảo não, đúng ra vừa rồi không nên hủy diệt tờ giấy kia, đó chính là minh chứng tốt nhất cho sự trong sạch của anh!

Chờ chút, tại sao anh lại phải giải thích cơ chứ?

Anh bực bội chậc lưỡi một cái, dùng ánh mắt sắc như dao mà nhìn Ash đang say ngủ, cảnh cáo: "Cậu rửa cái não thật sạch cho tôi, không được suy nghĩ tinh linh! Nếu cậu dám hiểu lầm chuyện gì..."

Anh nói còn chưa dứt lời, Ash dường như nghe được giọng nói trầm thấp của anh, khuôn mặt cậu đỏ lên, cả khối chăn mềm mại bỗng nhúc nhích, phát ra giọng mũi nghèn nghẹn lí nhí.

"Sigourney..." Lúm đồng tiền hiện ra trên mặt cậu, Ash mơ màng tên anh bằng giọng khàn khàn mập mờ.

Sigourney im bặt, anh cảm giác như có con thú nhỏ nào đó vừa hung dữ cào ngực anh một nhát.

Những câu chữ vừa xem ban nãy cũng đột nhiên nhảy ra trong đầu anh, hình thành một cảnh tượng không sao bỏ qua được.

"..."

Anh quay người, đi đến giường của mình rồi nằm phịch xuống, tắt đèn.

Anh không muốn biết Ash đang mơ thấy gì một chút nào.

Càng không muốn nhớ lại cái cảnh in sâu trong đầu mình kia.

Cái bản thảo đó có vấn đề.

Ash cũng có vấn đề.

Nhất định là như vậy!