Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Chương 153: Không nỡ đối diện...




Editor: Aminta.

Vì là chủ đề nóng trên nhật báo Rực Rỡ nhiều ngày, Sigourney và Ash đi trên đường phố luôn bị những người đi đường lén lút dòm ngó.

Ash không hề để ý, chỉ lo là Sigourney bị nhìn đến nổi nóng.

Cậu nghiêng đầu nhin khuôn mặt nghiêng tái nhợt của quỷ hút máu, hoàn toàn không nhìn thấy cảm xúc khó chịu nào, có lẽ là... quen rồi chăng?

Cậu không nhịn được cho Sigourney một tràng pháo tay trong lòng.

Lúc cậu đang suy nghĩ, Sigourney nhẹ giọng thì thào: "Đốt tủ quần áo một lần có phải là chưa đủ hay không?"

Anh còn hơi rũ mắt, hỏi ý kiến của Ash.

Ash: "...Chưa đủ!"

Sigourney hài lòng gật đầu.

Yolande đang kiên nhẫn chỉ Evan làm thế nào để mặc váy thình lình rùng mình một cái: "Ơ?"

Evan đang đổ mồ hôi vật lộn với mớ dây lụa trên váy chợt căng thẳng: "Tôi mặc sai ở chỗ nào à?"

Yolande: "Không không. Lần này anh làm tốt lắm, tiếp tục đi tiếp tục đi."

...

Đi đến cửa học viện, hai bức bích họa vẽ bầu trời đêm đầy sao đập ngay vào mắt.

Tập trung tinh thần nhìn kỹ là có thể phát hiện những ngôi sao trong bức bích hoạ đang chậm rãi di chuyển theo một quy luật kỳ diệu.

Hóa ra đây chính là bức bích họa Vincent vẽ cho Dylan ư?

Tiểu Kim nói rằng trong bức bích hoạ có vẽ một tấm bản đồ chỉ vị trí Mercator ngủ say.

Ash nghiêm túc nhìn chằm chằm bức bích hoạ, nhưng cậu vẫn chỉ nhìn thấy mấy chữ "Học viện phù thủy Rực Rỡ", còn những thông tin khác thì cậu bó tay.

Có lẽ chỉ có Dylan mới có thể nhìn thấu nội dung bích họa.

"Ồ? Ash, Sigourney!" Chợt có một giọng nói kêu bọn họ, nghe tiếng thì có vẻ là Mon.

Chẳng phải chú Mon dẫn Lan đi dạo phố, khám phá sự thay đổi của thế giới phù thủy hiện giờ sao?

Ash nhìn về phía phát ra tiếng nói, thắc mắc trong lòng không đợi chú Mon giải đáp thì đã tự đưa ra câu trả lời. Đây là bức bích họa ẩn chứa bí ẩn lịch sử mà Vương Tọa Rực Rỡ đầu tiên để lại cho người đời sau, sao Lan và Mon có thể bỏ qua nó được chứ?

Nếu mà nhịn được, vậy không phải là chú Mon rồi.

Quả nhiên, nét mặt chú Mon đi về phía bọn họ rất hớn hở, kích động.

"Hai người cũng đến xem bích hoạ hả?"

Cũng?

Ash thật ra đến để hóng chuyện: "..." Cậu bình tĩnh nhìn Lan đang lơ lửng bên cạnh: "Cô có nhìn thấy gì không?"

Trông thấy Ash, Lan vui vẻ đáp xuống vai cậu, cô đã bay hơn nửa ngày rồi, vừa khéo cô cần nghỉ ngơi một lát.

Sau khi ngồi vững, cô chỉ vào bức bích hoạ và nói: "Nó đúng là một tấm bản đồ."

Cô chỉ vào bích hoạ, đầu ngón tay vẽ vời trong không khí: "Bắt đầu từ học viện này... Sau đó đi về phía Nam... Băng qua một dãy núi... Ừ, hướng bên này... Bên này... Cứ đi như thế... Và như thế... Vậy là có thể đến đích!"

Dường như trước mặt cô có một tấm bản đồ, cô chỉ cần miêu tả theo thứ tự một cách đơn giản nhẹ nhàng.

Ánh mắt Ash đi theo đầu ngón tay cô và bức bích họa.

Sau một hồi, cậu không thể không thừa nhận, bất kể cậu nhìn kiểu gì thì bích hoạ vẫn là bích hoạ, chẳng thể nào thấy được hình bản đồ.

Đúng là giáo viên của Vincent.

Như Lan đã nói, rất dễ dàng để giáo viên hiểu tác phẩm của học trò mình.

Chỉ nhìn một cái là hiểu ngay.

Lan cũng không coi đây là một việc phi thường cỡ nào. Trong mắt cô, có lẽ đây chỉ một việc vô cùng tầm thường như vô số lần cô phê chữa bài của Vincent vậy.

Cô chậm rãi nói: "Ta cần bản đồ hiện giờ của Ilov để đối chiếu với bức bích họa của Vincent, vậy mới có thể tìm được chỗ đó." Cô dừng một chút: "Nơi Mercator ngủ say."

Mon ở bên cạnh liên tục gật đầu: "Đúng vậy. Cho nên chúng ta mau trở về tháp phù thủy tháp nhé? Trong phòng làm việc của ngài Nance có bản đồ chi tiết lớn nhất."

Biểu hiện của anh ta còn sốt ruột hơn Lan, ai không biết còn tưởng rằng Mercator là người yêu của Mon chứ không phải của Dylan.

Lan cũng rất muốn nhanh chóng tìm được Mercator, bọn họ chia cách đã quá lâu.

Cô gật đầu, đưa tay chạm vào gương mặt Ash: "Ừ, trở về thôi."

Ash đến hóng chuyện: "..." Cậu bình tĩnh giải thích: "Tôi và Sigourney phải đến học viện một chuyến. Một lát mới về."

Mon chậc một tiếng, chân tướng lịch sử sắp bị vạch trần tới nơi rồi, sao thằng nhóc này vẫn còn bình tĩnh như thế?

Chẳng phải là nên kích động truy tìm ngọn nguồn, tranh thủ giải mã càng sớm càng tốt ư?

Mon chỉ vào cửa trường: "Vô trong đó làm gì nữa? Sắp đến giờ tan học rồi." Anh ta cười Ash: "Mới ra ngoài làm nhiệm vụ một chút thì cậu đã quên mất giờ làm việc của học viện rồi hả?"

Ash chớp mắt vài cái, ngại quá, cậu đúng là quên thật.

Khoan đã... Nếu nói vậy thì Sigourney cũng quên luôn sao?

Cậu nhanh chóng nhìn lướt qua Sigourney, bắt gặp vẻ mất tự nhiên thoáng qua trên mặt Sigourney.

Quả nhiên anh cũng quên mất!

"Về tháp phù thủy chung không?" Mon lại hỏi.

Ash: "Chờ chút nữa ạ. Jain và Quentin còn ở trong học viện."

Cậu nghĩ, có lẽ hôm nay không thể kiểm tra công việc chăm trẻ của Quentin rồi. Nhưng nếu đã đến nơi này, vậy thì cứ chờ hai người kia rồi về chung luôn.

Ngày mai lại đến!

"Jain? Quentin?" Mon lập tức nhớ lại công việc Sigourney ném cho Quentin, anh ta không khỏi bật cười: "Sigourney, cậu làm thật đó hả? Để một tên quỷ hút máu chăm sóc đám con nít loài người?" Nhất là tên quỷ hút máu này còn rất căm thù con người nữa.

"Quỷ hút máu khác có lẽ sẽ không được." Sigourney lạnh nhạt nói, "Nhưng mà Quentin thì..."

Anh ẩn ý không nói hết, nhưng Ash và Mon đều có thể suy ra nửa câu sau. Chỉ có con nít bắt nạt gã mà thôi?

Ash buồn cười nhìn vào trong cửa học viện, cậu trông thấy một nhóm phù thủy nhỏ vừa tan học tuôn ra.

Nếu nhìn kỹ, chẳng phải người được nhóm phù thủy nhỏ vây quanh ở giữa như chòm sao vây quanh mặt trăng là Quentin sao?

Gã đứng giữa đám con nít, vẻ mặt nóng nảy, bước đi cũng khó khăn.

Ash kéo ống tay áo của Sigourney, ra hiệu anh nhìn sang bên kia.

Đầu tiên Sigourney nhìn thấy một đám phù thủy nhỏ có vẻ quen quen, anh dùng thuật ẩn nấp cho bản thân theo bản năng chiến đấu và phản xạ có điều kiện... Thật ra anh cũng bó tay với đám con nít nhiệt tình đó, tốt nhất là đừng để bị chúng phát hiện.

Suy nghĩ một lát, anh cũng làm thuật ẩn nấp cho Ash.

Tránh cho bị Ash liên lụy rồi bị lộ.

"..." Ash nín cười, có cần phải vũ trang tận răng thế này không?

Sigourney cuối cùng cũng nhận ra phản ứng của mình sai sai: "..." Anh bình tĩnh bình phẩm về Quentin đang luống cuống tay chân: "Vô trạng thái làm việc nhanh vậy à?"

Mon giơ tay chỉ vào Quentin đứng đờ người như khúc gỗ, vẻ mặt như chẳng còn luyến tiếc gì cuộc sống này nữa, anh ta nhíu mày: "Cái này mà bảo là vô trạng thái đó hả?"

Sigourney lười biếng khoanh tay, vui vẻ hóng hớt: "Đây mới là trạng thái mà tôi muốn."

Ừm, điều này có nghĩa là gã đã qua kiểm tra.

Ash nghĩ.

Bên kia, Quentin đang sống trong khốn khổ.

Trong một mớ câu hỏi như "Sau này ngày nào anh cũng tới trường thật hả?", "Anh dẫn theo tinh linh đi cùng anh hôm nay được không?", "Anh đã thuộc bài hát mới gần đây chưa?", "Mấy ngày nữa học viện có buổi lễ, anh Quentin tham gia tiết mục của tụi em được không?" vân vân và vân vân, đầu óc gã choáng váng, vì để mau chóng thoát thân, gã nhanh chóng trả lời...

Thật thật thật!

Ừ ừ ừ!

Thuộc thuộc thuộc!

Được được được!

Gã đã có kinh nghiệm!

Mặc kệ nhóm phù thủy nhỏ nói cái gì, chỉ cần gật đầu trước là được!

Nếu không đồng ý, đám con nít loài người này sẽ không để gã đi!

Khi trả lời được một nửa, chợt gã cảm thấy hình như mình đã đồng ý một chuyện gì đó rất ghê gớm thì phải?

"Anh Quentin..."

"Anh Quentin..."

"Anh..."

Đầu óc gã bị chữ "anh" làm chóng mặt, Quentin nhắm mắt lại, không nghĩ nữa, chắc là không có vấn đề gì cả!

Dù sao đám con nít quỷ này đã giật dây cho gã hát nhiều lần, có gì mà gã chưa hát đâu?

Không sợ!

Quỷ hút máu kiên cường sẽ không bị thua trong tay đám con nít loài người!

"Gã được chào đón nhỉ." Mon cảm thán, anh ta cũng không vội quay về phù thủy tháp nữa.

Anh ta cũng chẳng được mấy đứa trẻ yêu thích như Quentin đâu.

Sigourney khẽ xì một tiếng: "Có lẽ là vì hắn và đám con nít không khác gì nhau?"

Mon: "..." Nếu Quentin biết cậu nói gã như vậy, e là sẽ liều mạng với cậu.

Ash thì nhìn xung quanh, Jain đâu rồi?

Nhóm phù thủy nhỏ được Quentin hứa hẹn liên tục, sau khi thỏa mãn, chúng vô cùng ngoan ngoãn vẫy tay tạm biệt với Quentin.

"Hẹn anh ngày mai nha!"

Quentin: Ừ ừ ừ!

Sau đó gã phát huy tốc độ của quỷ hút máu, thoắt ẩn thoắt hiện ở cửa học viện rồi biến mất.

Cái bộ dáng hoảng hốt này trông như là chạy trối chết.

Đám người Sigourney cản đường chạy trốn của Quentin giữa chừng.

Cuối cùng khi nhìn thấy kẻ cầm đầu, lửa giận cả buổi chiều của Quentin bùng lên.

"Ngươi không hả hê được lâu đâu!" Gã đứng giữa đường, chỉ thẳng mặt Sigourney, trên khuôn mặt đẹp trai vừa có nỗi căm hận tăm tối, vừa kích động đắc chí: "Hiệp sĩ Du Hồn đã xuất hiện! Con chó săn của loài người như ngươi bây giờ nên lo lắng cái đầu trên cổ ngươi đi!"

Gã nguyền rủa tàn độc: "Sớm muộn gì cũng có một ngày hiệp sĩ Du Hồn sẽ ra tay xử lý ngươi!"

Không ngờ rằng Sigourney không hề tức giận.

Anh nhíu mày: "Du Hồn?"

"Sao? Sợ rồi hả?" Quentin cười khẩy một tiếng: "Ngươi cũng đến đầm lầy linh hồn và Vực Thẳm, chắc đã gặp hiệp sĩ Du Hồn rồi đúng không? Không biết trong đám người được hiệp sĩ Du Hồn cứu có nỗi nhục nhã của quỷ hút máu như ngươi không nhỉ?"

Nói đến đây, trong mắt của gã lộ ra sự hâm mộ ghen tị mãnh liệt như kiểu "Loại người như ngươi mà cũng gặp được hiệp sĩ Du Hồn, thế mà ta lại không được gặp".

Vẻ mặt của Sigourney lạnh nhạt: "Hắn mạnh lắm sao?"

Ánh mắt Quentin sáng lên, câu hỏi này hay đấy!

"Đương nhiên là rất mạnh! Nếu không phải hiệp sĩ Du Hồn không ham danh lợi và ở ẩn, thì sao ngươi có thể nhảy nhót tới nay?" Fan cuồng hiệp sĩ Du Hồn như bị chọt trúng công tắc nào đó, gã bắt đầu kể chuyện: "Ta nói cho ngươi biết, năm ấy..."

Gã thao thao bất tuyệt, có lẽ đây là lần đầu tiên họ thấy Quentin nói nhiều nhất.

Sigourney: "Ngươi rất kính trọng hắn?"

"Đương nhiên! Hiệp sĩ Du Hồn khác với kẻ tham sống sợ chết như ngươi! Ngài ấy xứng đáng được tất cả sinh vật ma pháp kính trọng!"

"Ngươi cũng rất sùng bái hắn?"

"Chứ còn gì nữa!" Quỷ hút máu trước giờ vốn nghĩ một đằng nói một nẻo lại thừa nhận một cách thản nhiên: "Ngài ấy đã cứu ta! Ngài ấy xứng đáng được sùng bái!"

"Tốt vậy sao?" Sigourney cười khẩy đặt câu hỏi: "Chắc ngươi được hắn cứu nên mới thêm mắm dặm muối cho tốt đẹp thêm chứ gì?"

Chửi gã thì gã nhịn được, chửi hiệp sĩ Du Hồn thì gã hoàn toàn không thể nhịn!

Quentin kích động, bắt đầu liệt kê một hay ba bốn năm sáu bảy chuyện tốt của hiệp sĩ Du Hồn... Gã muốn Sigourney phải hiểu rằng hiệp sĩ Du Hồn là một phù thủy cao thượng, chính trực, lương thiện, mạnh mẽ, quy tắc cỡ nào!

Sigourney lạnh nhạt nghe, thỉnh thoảng kích thích vài câu khiến Quentin tiếp tục ca ngợi hiệp sĩ Du Hồn.

Khen! Khen cho dữ vào!

Ash nín cười đến đau bụng, cậu cúi đầu, bả vai run rẩy.

Cậu cảm thấy Sigourney nghe rất vui vẻ.

Về phần Mon... Anh ta cạn lời lắc đầu.

Nghe người khác khen tới mức sung sướng vậy sao?

Chứng tự kỷ của Sigourney càng ngày càng tăng, càng ngày càng nặng thêm qua các năm.

Dây thần kinh xấu hổ đâu rồi?

Ầy, nghe không nổi, nghe không nổi nữa!