Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Chương 137: Tiến vào di tích




Editor: Aminta.

Bầu trời ở Vực Thẳm là một màu xám hỗn độn, không có ngày đêm, càng không có mặt trời hay trăng sao.

Ash đứng trên vùng đất cứng rắn cùng chờ đợi "lúc ánh sao áng nhất" theo lời lãnh chúa linh hồn với mọi người. Bỗng dưng, cậu có một linh cảm trong lòng, cậu ngẩng đầu lên nói: "Đến rồi."

Khi cậu dứt lời, trong chớp mắt có vô số ánh sáng chiếu xuống từ không trung lên vùng đất bằng không có thứ gì trước mặt họ, giống như cực quang huyền ảo nhất của Bắc Địa, nó trải rộng như vạt áo gợn sóng xinh đẹp, ánh sáng trắng bạc rực rỡ lấp lánh tràn đầy sự sống trong Vực Thẳm đơn sắc tĩnh mịch.

Chỉ trong vòng mấy giây, ánh sáng đan chéo nhau, trải rộng ra, nhanh chóng dựng lên một cánh cửa trước mặt mọi người.

Cánh cửa cao lớn, hoa văn pháp thuật xinh đẹp phức tạp xếp thành họa tiết trang trí trang nhã, phong cách tinh xảo đẹp đẽ khiến người ta không khỏi nghĩ rằng nó là tác phẩm của một cô gái tao nhã.

"Chính là nó!" Lãnh chúa linh hồn nằm trong tay Sigourney thét lên: "Nhìn đi, đó chính là lối vào di tích, ta không hề lừa các người, cầu xin các người thả ta đi!"

Tiếng thét thật sự rất chói tai.

Sigourney dùng một ngón tay chọt cục nắm trắng, cục nắm trắng run lên và lập tức im lặng.

"Làm sao để đi vào?" Anh hỏi.

Cục nắm trắng cứng đờ một chốc trong lòng bàn tay anh, tiếp theo nó nhỏ giọng nói: "Không, không biết."

Khi thấy năm ngón tay sắp khép lại, cục nắm trắng tuyệt vọng hét ầm lên lần nữa: "Ta thật sự không biết! Ta chưa từng đi vào! Ta không vào được!" Ý chí sống sót cực mạnh khiến nó nói rất nhanh: "Nếu như ta có thể vào đó, ta cần gì hợp tác với con người chứ!"

Sigourney vô cảm nhìn nó: "Ngươi chưa tiến vào thì sao biết đây là một di tích ghê gớm có thể khiến người ta có được tất cả mọi thứ?"

Cục nắm trắng ấp úng: "Sao, sao ta biết được?...Ta, ta cũng không biết."

Hoặc là nó giả vờ, hoặc là nó thật sự không biết, cục nắm trắng lại cứng đờ không nhúc nhích dường như đang cố gắng nhớ lại, qua một lúc lâu sau, nó lăn lộn trong lòng bàn tay Sigourney như bỏ cuộc, nản chí nói: "Ta không nhớ gì cả."

Trước mặt Sigourney, không ai có thể diễn kịch hay đến vậy.

"Nó thật sự không biết." Ash đứng quan sát ở một bên và rút ra kết luận.

Vậy cần ngươi làm gì nữa? Sigourney ghét bỏ nhéo nhéo cục nắm trắng, vứt nó cho Mon.

Mon: "..." Cho anh ta làm sao?

"Quá ồn." Sigourney ghét việc cục nắm trắng thỉnh thoảng lại hét lên.

Mon yên lặng chấp nhận lý do này của Sigourney.

Lãnh chúa linh hồn ngoại trừ dẫn họ tìm thấy lối vào di tích, còn lại hỏi gì cũng không biết. Dù vậy, Sigourney và Mon đều ăn ý quyết định tha mạng cho nó. Lỡ như nó còn dính dáng gì đến di tích thì sao? Muốn xử lý nó thì chờ khám phá di tích xong cũng không muộn.

Mon với kinh nghiệm sống ở nơi hoang dã nhiều năm lấy ra một chiếc lồng nhỏ, bỏ cục nắm trắng vào, tránh cho nó chạy trốn. Sau đó anh ta và Sigourney, Ash cẩn thận nghiên cứu cánh cửa trước mặt.

Nếu nó chỉ xuất hiện vào lúc ánh sao sáng nhất, như vậy nó cũng sẽ biến mất sau một khoảng thời gian.

Bọn họ phải tìm cách vào bên trong trước khi nó biến mất.

"Chú Mon, trong tài liệu Rachel để lại không có nói làm thế nào để vào trong ạ?" Ash hỏi.

Vốn trước đây Rachel đã vào đó thành công, nhưng lão chỉ quanh quẩn vòng ngoài, không thể đi vào sâu trong di tích.

Mon lắc đầu: "Không có."

"Chỗ này." Sigourney đứng trước cánh cửa, nhấc tay chỉ vào một họa tiết làm từ hoa văn pháp thuật: "Có phải nó giống bàn tay hay không?"

Mon cùng Ash đều xúm lại, híp mắt cố gắng nhìn xuyên qua họa tiết bên ngoài để thấy họa tiết ẩn tàng bên trong.

"Giống!"

Mon bật cười: "Chẳng lẽ là để chúng ta đặt tay lên đó rồi đẩy cửa vào à?"

Sigourney: "Ừ..."

Ash: "...Hình như là vậy thì phải?" Cậu dừng một chút, cố gắng kết nối với quỹ tích tinh tú trong thế giới tinh thần, một hồi lâu sau, cậu gật đầu: "Không có nguy hiểm gì hết."

Jain một mực im lặng ở bên cạnh cũng đi tới, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa, nơi này là di tích sao? Hình như còn là di tích mà đám người Trăng Đỏ biết nữa?

"Để cho ta thử được không?" Hắn bỗng nhiên mở miệng: "Ta giúp các người dò đường."

Hắn muốn vào di tích.

Di tích cổ đại tràn đầy nguy hiểm, lại tràn đầy cơ hội.

Hắn không muốn bỏ qua bất cứ một cơ hội trở nên mạnh mẽ hơn nào.

Ba người Ash rất dễ dàng hiểu suy nghĩ của hắn.

Hắn lo lắng họ sẽ cấm hắn vào di tích, bởi vậy hắn đưa ra giao dịch, hắn sẽ chịu nguy hiểm dò đường đổi lấy cơ hội vào di tích.

Sigourney khẽ xì một tiếng: "Giao dịch? Ngươi quên thân phận bây giờ của mình rồi sao?"

Jain ngẩn người... Đúng là hắn quên mất rồi.

Bây giờ hắn đã có một chủ nhân, bất kể chủ nhân ra lệnh cho hắn làm cái gì, cho dù là tự sát ở đây, hắn cũng phải làm theo.

Dù cho hắn không muốn, chủ nhân bắt hắn đi dò đường, hắn cũng chỉ có thể dò đường.

Cảm giác tồn tại của chủ nhân hắn quá thấp, gần như chưa ra lệnh bao giờ nên khiến hắn quên mất, quên mất rằng hắn đã không còn tự do và tự tôn nữa.

Jain dùng ánh mắt lạnh căm nhìn Sigourney: "Ta biết rồi."

Sigourney lười nhác trả lời: "Nếu biết rồi thì đi dò đường đi."

Jain: "..."

Đến tận bây giờ, sau khi biết Sigourney là Du Hồn, dù lập trường của Sigourney vẫn mơ hồ nhưng suy nghĩ của hắn về Sigourney vẫn thay đổi một ít, tuy nhiên vào lúc này thì mất sạch, trở về với ấn tượng ban đầu, chẳng thay đổi gì sất.

Mon nhìn Jain, lại nhìn Sigourney... Cái kỹ năng gây thù của Sigourney vẫn xuất sắc dù qua bao nhiêu năm.

Nhưng khi thấy Jain cuối cùng cũng không còn bần thần vì thân phận thật sự của Du Hồn nữa, Mon cũng thở phào nhẹ nhõm.

Dò đường cũng phải tập trung tinh thần, bằng không sẽ phạm phải sai lầm không đáng có và mất mạng, vậy thì rất đáng tiếc.

Jain đi tới trước cửa, giơ tay lên ấn vào dấu tay trên cửa.

Sắc mặt hắn trở nên quái lạ trong chớp mắt, ít nhất đây là lần thứ nhất Ash nhìn thấy vẻ ôn hòa dịu dàng trên mặt hắn, thật sự chẳng hợp với khí chất của Ngụy Tinh Hồng Giả chút nào.

Tiếp theo, thân hình của hắn hóa thành ánh sáng hòa làm một với cánh cửa, nhanh chóng biến mất không còn dấu vết.

Mon: "Vào rồi hả?"

Ash: "Dạ, vào rồi."

Vừa nãy cậu đã nói không có nguy hiểm gì hết.

Mon lườm Sigourney một cái: "Căn bản không cần người dò đường."

Sigourney quả quyết nói: "Cần."

Mon bày vẻ mặt "Cậu nói cần thì cần": "Vừa khéo nhỉ, lúc nãy nhìn Jain cũng muốn vào lắm."

Ash lặng lẽ cong khóe môi, cho nên hai thân phận Trăng Đỏ và hiệp sĩ Du Hồn hợp lại với nhau chẳng hòa hợp gì cả.

Lúc này lãnh chúa linh hồn bị nhốt trong lồng mới lấy lại tinh thần, nó đờ đẫn nói: "Đơn giản vậy sao? Chỉ cần đẩy cửa là có thể đi vào hả? Ta từng đẩy rồi mà, sao lại không vào được?"

Chẳng ai quan tâm đến nó.

Mon đi lên phía trước: "Tôi đi trước."

Anh ta là phù thủy hệ thổ, sức mạnh bị giảm nghiêm trọng trong Vực Thẳm, Mon cảm thấy khó chịu về mọi mặt, hi vọng vào di tích sẽ đỡ hơn một chút.

Lúc anh ta đẩy cửa cũng sửng sốt một chút, nét mặt tràn đầy say mê và hưng phấn, giống y chang nét mặt khi anh ta trông thấy tài liệu lịch sử cổ đại chất đầy thư viện ở tháp phù thủy của Rachel vậy.

Sau đó Mon cũng biến mất như Jain.

Sigourney hất cằm với Ash, anh định trông Ash đi vào.

Ash gật đầu, đi qua đặt hai tay lên.

Cậu rất tò mò muốn biết Jain và Mon đã trải qua những gì lúc nãy, lúc này đến phiên cậu, thế là cậu tập trung hết tinh thần.

Sau đó, cậu nhìn thấy một sân khấu cao, quỷ hút máu xinh đẹp tuyệt trần đang tao nhã nhảy múa trên đó, vòng eo chậm rãi đong đưa, bước chân như đi trên ánh trăng và sao.

Khung cảnh trong chớp mắt kéo dài vô tận trước mặt cậu, cậu như quay về ngày lễ buổi tối ở thôn Dogo ngày ấy, khi đó cậu đã có được phần quà tuổi mười sáu đẹp nhất.

Sigourney đứng một bên nhìn cậu nở nụ cười sung sướng, hai lúm đồng tiền nhạt trên gương mặt như viên kẹo mật ong ngọt ngào nhất.

Sau đó cậu biến mất ở trước mắt anh.

Anh gần như lập tức lao đến trước cánh cửa và đặt tay lên.

Trong giây lát, trên bình nguyên chẳng còn nửa bóng người.

Cánh cửa trắng bạc rực rỡ cũng lặng yên phai đi, biến mất không còn vết tích.