Editor: Aminta.
Không bao lâu sau, hai vị phù thủy báo cáo xong, tươi cười nhẹ nhõm và quay trở lại.
"Ông là thôn trưởng à?" Fell chỉ chỉ chú Vaughn, đoán khá chính xác.
Chú Vaughn đã có một vài căn cứ trong đầu, chú bình tĩnh gật đầu: "Đúng vậy."
"Vậy thì..." Fell đưa tay xoa cằm: "Vốn thôn Dogo là lãnh địa của ngài Napton, nhưng bây giờ ngài Napton tặng nơi này cho người khác. Ngài ấy thuộc vương tọa Rực Rỡ."
"Tiếp theo chúng tôi sẽ để lại dấu hiệu của vương tọa Rực Rỡ trong thôn các người, cho thấy thôn của các người đã thuộc về ai." Fell cong một bên khóe môi lên: "Ông nên biết một chuyện, bây giờ bình nguyên Đoạn Hà đã bị thuộc hạ của 13 vương tọa phân chia hết hầu như không còn, không có kẻ may mắn nào trốn thoát. Thôn các người đã có dấu hiệu của thế lực, vậy thì sẽ không có thế lực khác đến quấy rối nữa, cũng coi như là một kiểu bảo vệ. Nhưng mà trước khi người của vương tọa Rực Rỡ tới nhận các người, tốt nhất các người đừng đi ra khỏi cái thôn này."
"Vì không có vòng tay sao?" Chú Vaughn hỏi.
"Không sai. Không có vòng tay tức là người là tự do, tự do thì có nghĩa là có thể ra tay tùy ý, bắt tùy ý. Người nào bắt được thì là của người đó." Fell nhìn chú bằng ánh mắt khen ngợi: "Đừng coi thường mức độ quý giá của các người."
Anh ta nhỏ giọng nói một cách cực kỳ sâu xa: "Các người có giá trị rất lớn, là báu vật vô giá, tất cả phù thủy đều khao khát mơ ước các người."
"Đừng đi ra ngoài, đừng tách lẻ." Anh ta nói chậm lại, nhả từng chữ: "Tôi cũng không muốn tới lúc người của vương tọa Rực Rỡ đến thì nơi này đã thành cái thôn trống rỗng đâu."
Chú Vaughn cười gượng trong lòng, sao mà chú biết bọn họ đã trở thành báu vật vô giá chứ? Sao phù thủy lại mơ ước thèm khát cái tên ma men Derek cao lớn thô kệch kia? Tưởng tượng cái cảnh kia thôi thì đã rơi một đống da gà rồi biết không?
"Fell, anh nói với ông ta mấy chuyện này làm gì?" Benedic bất mãn nói: "Chúng ta để lại dấu hiệu của vương tọa Rực Rỡ là đủ rồi, anh quan tâm mấy chuyện không đâu làm chi?"
Fell cười xua tay: "Thì chẳng phải tôi lo bọn họ chạy ra ngoài như ong vỡ tổ, rồi bị người của vương tọa khác bắt hết sao? Đến lúc đó ngài ấy tới, chỉ thấy cái thôn trống rỗng, thì ngài ấy có nghĩ là vương tọa Đỏ Thẫm của chúng ta đang đùa với ngài ấy không?"
Benedic á khẩu không trả lời được.
"Đương nhiên, ngoại trừ thằng nhóc này." Fell hất cằm sang Ash: "Trên người cậu ta có dấu ấn của ngài ấy, mối liên kết ấy còn bền chặt hơn cả vòng tay, dù có đi đâu cũng không có ai ra tay với cậu ta... À, trừ khi gặp kẻ địch của ngài ấy."
Ash đang suy nghĩ, ngài Napton kia đã tặng lại thôn Dogo cho "Kẻ phản nghịch Biển Sao", nói cách khác, sau này thôn Dogo của bọn họ sẽ là lãnh địa của người thanh niên kia?
Nếu như thôn Dogo buộc phải trở thành lãnh địa của một thế lực hay của một người nào đó, vậy thì người thanh niên dưới ánh trăng ấy là lựa chọn tốt nhất trong lòng cậu.
Nếu như là người ấy, vậy thôn Dogo cũng an toàn.
Nghĩ đến đây, lúm đồng tiền nhỏ của cậu lờ mờ hiện lên. Bây giờ cậu lại nghe thấy Fell nói "Mối liên kết còn bền chặt hơn cả vòng tay", cậu giật mình mở to hai mắt, cái lúm đồng tiền hoàn toàn không thể che giấu nữa, vui vẻ hiện rõ.
"Tôi đã khuyên các người." Fell cất chỗ bàn ghế anh ta lấy ra lúc trước, chậm rãi đi tới cửa thôn: "Nếu như các người tự tìm đường chết, thì đó là chuyện của các người."
Benedic đi ở bên cạnh anh ta, cau mày: "Fell, vùng lãnh địa này đã được tặng lại rồi, nơi này không liên quan gì đến chúng ta nữa. Mau đặt dấu ấn đi, để còn theo kịp đội ngũ đi tới thôn làng tiếp theo nữa. Số người được đăng ký liên quan đến việc đánh giá nhiệm vụ của chúng ta đó! Đừng lãng phí thời gian ở nơi vô dụng này nữa!"
"Đúng là cái người nóng tính." Fell liếc nhìn anh ta: "Không thấy tôi đang định làm à?"
Hai người đi tới chỗ cửa thôn, giữa đường thì gặp phải thôn dân, họ nhường đường cho bọn họ đi như Moses tách biển.
(Moses là lãnh tụ tôn giáo, người công bố luật pháp, nhà tiên tri, nhà chỉ huy quân sự và sử gia. Moses đang dẫn dắt dân chúng chạy khỏi đội quân Ai Cập, thì bị Biển Đỏ chặn đường. Khi ấy chuyện kỳ lạ xảy ra, gió thổi mạnh khiến biển tách ra làm hai, dân chúng chạy qua biển, còn đội quân Ai Cập theo sau thì bị biển nhấm chìm.)
Những thôn dân này đứng cách khá xa, không nghe rõ cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ, chỉ thấy hai phù thủy khoa tay múa chân trước mặt Ash và chú Vaughn cả buổi, cũng không đeo vòng tay cho hai người, sau đó chẳng hiểu sao lại thì thầm với nhau, rồi bắt đầu đi vào thôn...
Họ xem mà ù ù cạc cạc, đã có chuyện gì xảy ra? Mấy người này muốn làm gì?
Tầm mắt của mọi người toàn thôn rơi trên người Fell và Benedic.
Hai người này lại giống như không hề cảm nhận được, lấy ra một lá cờ thuần trắng từ cái túi nhỏ một cách tự nhiên, cắm ở cửa thôn, lá cờ bay lên theo gió, cột cờ đột nhiên mọc cao hơn mười mét, lá cờ mở rộng ra như cánh chim ưng khổng lồ.
Tuy nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ như vậy, nhưng các thôn dân đã không còn kinh ngạc nữa. Dù sao hôm nay họ cũng đã trải qua quá nhiều chuyện, chiếc thuyền đen bay trên trời, chùm sáng nổ tung, con người biết bay... So với những chuyện trên thì lá cờ tự mọc dài ra có gì mà đáng kinh ngạc?
Mọi người đều là người từng gặp cảnh tượng hoành tráng hơn nữa rồi.
Nhưng mà khi lá cờ thuần trắng biến thành hình bầu trời sao trong nháy mắt, các thôn dân đã kinh ngạc đến mức gần như chết lặng vẫn không nhịn được mà phát ra tiếng cảm thán nhỏ bé.
Không ai là không cảm thán, lá cờ nền đen với ánh sao bạc quả thật rất đẹp, diện tích của lá cờ là có hạn nhưng lại tả ra ngân hà mênh mông, bát ngát bao la hùng vĩ, các chấm nhỏ trên lá cờ như là đang sống, chúng nó đang lấp lóe xoay tròn, chỉ nhìn thôi mà cứ như lạc lối giữa ngân hà.
Trong nháy mắt bị hút hồn bằng một cái nhìn, trong lòng họ chỉ nghĩ ra được một từ hình dung: Sáng rực.
Ash cũng nhìn đến ngây người, đây chính là dấu hiệu của vương tọa Rực Rỡ ư?
Thật là xinh đẹp!
Giống như... Giống như cảnh trong mơ hằng đêm của cậu.
Tuy cậu hiểu rõ lờ cờ cắm ở cửa thôn thực chất là kiểu xâm lược mạnh mẽ, nhưng Ash lại không thể ngăn bản thân thích nó.
"Nhớ cho kỹ lá cờ này." Fell nói với mọi người, sắc mặt nghiêm túc, anh ta lên giọng: "Nó nằm trong "13 vương tọa", vương tọa Rực Rỡ."
Không cần cố để nhớ, lá cờ này cũng đã khắc sâu ấn tượng trong lòng tất cả mọi người.
"Vậy thì... Cuối cùng, chúc các vị may mắn."
Fell nhìn mọi người một lượt, cuối cùng ánh mắt rơi lên người Ash, dường như anh ta cười một tiếng, rồi bay lên trời lần nữa, đi cùng với Benedic lên trời, bay về phía xa.
Bọn họ đã rời đi.
Các thôn dân chẳng hiểu gì cả, họ đứng tại chỗ nhìn về nơi xa, muốn xác định hai người này có thật sự rời đi như vậy không. Có người thì tập trung tới chỗ chú Vaughn và Ash, muốn biết đã có chuyện gì xảy ra mới vừa nãy.
Ash thì kinh ngạc đứng tại chỗ, dường như tiếng cười sâu xa của Fell vẫn còn vang bên tai...
"Ash, Sigourney nhờ tôi gửi lời chào đến cậu đấy."
Trước khi Fell rời đi, Ash "nghe thấy" giọng nói của anh ta, vang lên trực tiếp trong đầu cậu, giống như lời tuyên bố của chiếc thuyền đen trước đó.
Ash hoang mang mà nghĩ, sao Fell lại nói với cậu câu này?
Câu nói này là có ý gì? Sigourney là ai? Cậu có biết cô gái này sao?
(Sigourney là tên nữ)
***
"Sigourney!"
Trong phòng đọc sách ở tầng cao nhất của tháp phù thủy, Nance đẩy ra cánh cửa dày nặng phát ra tiếng "Ầm", ông sải bước tiến vào, vạt áo trơn mềm cuốn lên thành đường cong như làn sóng.
Ông kéo tấm màn lên khiến bóng tối tràn vào phòng, khi tiếng kéo rèm vang lên, ánh đèn sáng ngời cũng lần lượt phát sáng.
Dưới ánh đèn ấm áp, Sigourney đang nằm giữa cái mặt bàn gỗ rộng dài, tứ chi mở rộng thoải mái, ngủ ngon vô cùng.
Tối hôm qua anh xem sách cả đêm, đến tận khi mặt trời mọc thì mới lười biếng quay về phòng của mình, dứt khoát dọn hết giá để bút giấy sách trên bàn gỗ qua một bên, rồi nằm trên mặt bàn, cứ thế mà ngủ say mê... Anh hoàn toàn không chê mặt bàn quá cứng, dù sao có cứng rắn cỡ nào thì cũng không cứng bằng xương cốt da thịt của anh.
Đáng tiếc mới ngủ chưa đến nửa ngày thì đã bị Nance đánh thức.
"Tốt nhất là có chuyện gì xảy ra." Sigourney ngồi dậy từ trên mặt bàn, anh co gối lại và khoát một tay lên gối, híp nửa mắt, nhìn Nance từ trên cao xuống.
Nance đã quen với kiểu tạo dáng như ông trùm kiêu căng của anh từ lâu, ông không thèm đếm xỉa đến.
"Đương nhiên là có chuyện, còn là chuyện tốt nữa." Ông cười híp mắt nói: "Có còn nhớ đối tượng khế ước của cậu không? Đứa bé kia không sao cả."
"Ồ? Vẫn là do được vì sao ưu ái à?" Sigourney cười mỉa, răng nanh nguy hiểm cắn cắn môi dưới: "Chỉ thế mà cũng đánh thức tôi sao? Nance, tốt nhất là ông có chuẩn bị điểm tâm sáng cho tôi, bằng không thì tôi hoàn toàn không ngại nếm thử vị máu mốc meo già yếu của ông đâu."
"Đương nhiên không phải vậy." Nance vẫn không giận, tâm trạng vẫn rất tốt: "Là do ta cho người đi giúp bọn họ."
Sigourney cười nhạo một tiếng: "Hình tượng ông lão hiền lành mềm lòng của ông thật đúng là không sụp đổ nổi."
"Không không không. Lần này ta mượn dùng danh nghĩa của cậu, Sigourney." Nance cười rộ lên: "Ta nói cho Fell rằng cậu rất để ý đến đứa bé kia, nên cần sự trợ giúp của cậu ta."
"Cái gì?" Sigourney cảm thấy không ổn mà nhíu mày.
"Cho nên, chúc mừng cậu, nhờ sự giúp đỡ của Fell, từ hôm nay trở đi, cậu có một vùng lãnh địa." Nance dùng giọng điệu trầm bổng du dương giống như lúc giới thiệu chương trình ở đoàn kịch Trời Sao để mà tuyên bố: " Sigourney... Bây giờ thôn Dogo là lãnh địa của cậu rồi."
"Cái gì!"
"Thôn Dogo của bình nguyên Đoạn Hà, cái thôn mà chúng ta xử lý Rachel, đối tượng khế ước của cậu ở cái thôn đấy, bây giờ nó là lãnh địa của cậu rồi." Nance lặp lại một lần nữa một cách tao nhã, còn thuận tiện nhắc nhở mấy điểm mấu chốt để gợi nhớ.
"Cái tên Nance nhà ông đã làm cái gì rồi!" Sigourney không thể tin nổi mà mở to hai mắt, tiếp đó anh bỗng nhiên nhảy dựng lên từ trên bàn, nhanh chân đi đến trước mặt Nance, khí thế cực kỳ kinh khủng: "Chết tiệt! Ai cho ông tự biên tự diễn!"
Sắc mặt của Nance không hề thay đổi trước khí thế mưa rền gió dữ của anh, ông giã vờ nói một cách ngờ ngợ: "Nửa tháng trước, ta nói cho cậu biết chắc là cậu thiếu niên kia sẽ gặp nguy hiểm, chẳng phải nét mặt của cậu lúc đó rất phức tạp sao? Chẳng lẽ đó không phải là lo lắng à? Ta cho là sự im lặng ngày hôm đó của cậu là có ý muốn giúp cậu ta chứ?"
"Lo lắng?!" Tiếng nói của Sigourney gần như là phun ra từng chữ một từ trong kẽ răng: "Môn nhìn mặt đoán ý của ông được không điểm đúng không? Chắc chắn là không điểm!"
"Ta không biết nữa." Nance mỉm cười rực rỡ: "Học viện phù thủy cũng không thi môn này. Nhưng mà nhắc nhẹ, tất cả môn học năm đó của ta đều thuộc loại xuất sắc, chắc chắn dù có thêm môn này thì cũng sẽ không khác mấy đúng không?"
Nói xong, ông xoay người chạy, nhảy còn nhanh hơn thỏ, thân thể linh hoạt đến mức hoàn toàn không giống một người lớn tuổi.
Ấy ấy ấy, Sigourney sắp nổi giận rồi! Nếu lửa giận phía sau cậu ta có thể hiện hình, vậy thì chắc chắn sẽ biến thành đại ma vương đáng sợ nhỉ? Là cái kiểu đầu chạm trần nhà, thân thể phình to đến mức cực kỳ lớn!
Nance cười ha ha ha trong lòng, được rồi được rồi, hình như cậu ta bị kích thích quá mức rồi, vậy thì giờ không nói cho cậu ta biết, ta còn để Fell truyền lời "Chào hỏi" của cậu ta cho thiếu niên đó nữa.
Là đối tượng khế ước với nhau mà, sao mà không liên lạc tình cảm một chút chứ?