Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Chương 128: Căn nhà của Mogo




Editor: Aminta.

Chương 128: Căn nhà của Mogo.

***

Hướng mà Sigourney chọn là hướng thông đến khu vực chân dãy núi gần Vực Thẳm.

Nói đến dãy núi gần Vực Thẳm thì không thể không nhắc đến truyền thuyết Sigourney đã giết sạch tất cả phù thủy và sinh vật ma pháp trên núi, xác chết chất chồng trên núi.

Dãy núi gần Vực Thẳm là một dãy núi kéo dài xuyên suốt lãnh địa vương tọa Trắng Xám, nó hùng vĩ to lớn, ít dấu chân người, là một trong những lựa chọn cho những phù thủy tự do định cư. Nếu nói Sigourney giết sạch phù thủy và sinh vật ma pháp trên dãy núi, vậy thì thật sự quá lố.

Trên đường đi, Sigourney cực kỳ im lặng, Ash cũng yên lặng đi theo chân anh băng qua lớp sương mỏng, dần dần tiếp cận dãy núi nguy nga phía trước.

Ngọn núi bị tuyết trắng bao trùm, chỉ có một vài mỏm đá màu nâu xám lộ ra, đá lởm chởm bén nhọn như muốn đâm thủng bầu trời.

Nếu ngẩng đầu nhìn lên, tầm mắt sẽ bị lớp mây mù kéo dài ngăn cản, không thể quan sát cả dãy núi. Ấn tượng sâu sắc nhất khi nhìn dãy núi này lần đầu chính là lạnh lẽo cứng rắn và dốc đứng.

Nhưng cũng may nơi họ đi là khu vực chân núi, địa thế bằng phẳng hơn nhiều và có một rừng cây thông phủ đầy tuyết.

Sigourney biết rõ địa hình nơi đây như lòng bàn tay, anh dẫn Ash đi vào khu rừng mờ tối như đang đi trong vườn nhà mình, cả hai đi trên lá thông và tuyết đọng tiến về một hướng xác định phía trước, cho đến khi đến một nơi thông thưa thớt dần, mục đích của họ cũng gần ngay trước mắt.

Xuất hiện trước mặt Ash là một căn nhà gỗ ba tầng, xung quanh căn nhà có một khu vườn nhỏ, nhưng hàng rào đã mục nát từ lâu, sân vườn cũng đìu hiu vắng lặng.

Đến chỗ này, cuối cùng Sigourney cũng chịu mở miệng nói chuyện: "Sau khi tôi dịch chuyển ra khỏi tháp phù thủy của Rachel thì rơi vào lãnh địa của một phù thủy xấu ở dãy núi này. Chỗ đó nằm sâu trong núi, người ở thưa thớt và xa cách nhau, có rất nhiều phù thủy xấu tránh né sự truy bắt của hiệp hội phù thủy đều ở nơi này để tiếp tục những thí nghiệm và nghiên cứu tàn bạo của chúng. Tôi tốn rất nhiều công sức để rời khỏi nơi đó."

Giọng nói của anh hờ hững, anh vừa nói vừa không hề do dự đi vào căn nhà bỏ hoang: "Sau khi rời khỏi đó thì tôi hôn mê, cho đến bị Mon phát hiện và cứu giúp. Cậu biết hết chuyện này rồi đúng không?"

Ash "Ừ" một tiếng: "Anh đã nói cho tôi biết."

Cậu đi bên cạnh Sigourney cùng đi đến ngôi nhà gỗ dường như đã lâu không ai đến thăm.

"Khi đó..." Sigourney đưa tay mở cửa căn nhà, ai ngờ tay mới đụng vào cửa, cửa lập tức phát ra một tiếng kẽo kẹt rợn người sau đó ngã ra phía sau một cái "ầm", khiến bụi bốc lên dữ dội. Anh sửng sốt một chút rồi mới chậm rãi hạ cái tay đang giơ xuống, chờ bụi lắng lại lần nữa.

Anh đứng ở cửa ra vào, ánh mắt nhìn vào trong căn nhà xuyên qua lớp không khí bụi bặm, sau đó anh nói tiếp: "Khi đó cảm xúc của tôi đối với con người..." Anh hơi nghiêng mặt qua không nhìn Ash, giống như là anh không tìm được cách để nói rõ, vừa giống như là anh không muốn thẳng thắn với Ash rằng anh đã từng yếu ớt như thế, một lúc lâu sau anh mới cụp mắt nói, "Có hơi giống với Quentin."

Hình như anh lại nhớ tới Quentin hở một tí lại "Con người bỉ ổi", "Con người đều là đồ xấu xa", "Con người biến mất sạch thì tốt rồi", thế là anh lại ghét bỏ nhíu mày, sửa lại cách nói của mình: "Chỉ một chút thôi."

Quentin là người thế nào?

Vốn là con người, sau khi biến đổi thành quỷ hút máu thì lại bị người mình tin tưởng tra tấn, thế là gã căm hận con người, không còn tin tưởng bất cứ con người nào nữa.

Sigourney cũng từng trải qua khoảng thời gian đó sao?

Ash đưa tay nắm lấy ngón tay của Sigourney, cậu nhẹ giọng "Ừ" một tiếng, tỏ vẻ cậu hiểu ý Sigourney.

Tầm mắt của Sigourney dời sang khuôn mặt nghiêm túc lắng nghe của Ash, cặp mắt xanh lam nhạt trong veo như có thể nhìn thấu mọi thứ. Anh giật giật khóe môi như bỏ cuộc, không định giữ gìn hình tượng của mình nữa, hiếm khi anh nói thẳng: "Khi đó tôi không muốn tiếp xúc con người nữa, sau khi được Mon cứu, tôi đã lặng lẽ rời đi một mình dù vết thương còn chưa lành."

Bụi bặm trong nhà đã lắng lại.

Sigourney nhấc chân đi vào, tùy ý nhìn xung quanh: "Chết tiệt, bị vét sạch hết rồi."

Anh quay người đi đến cầu thang gỗ trong nhà.

Ash nhìn quanh căn phòng, quả thật chỉ còn lại bốn vách tường. Nhưng thấy Sigourney tiếp tục đi lên lầu, cậu chớp mắt mấy cái, không nói ra suy đoán của mình. Nếu đã vét sạch tầng dưới, vậy người ta sẽ bỏ qua lầu trên sao?

Không thể nào.

Cậu bước lên bậc thang kêu cọt kẹt giống như sẽ đổ sụp ngay tức khắc đi đến tầng hai nhà gỗ.

Hành lang trống rỗng và ba căn phòng với cánh cửa rộng mở xác nhận suy đoán của cậu.

Sigourney không nhanh không chậm đi lên tầng ba.

Nếu đã vét sạch tầng hai, vậy có bỏ qua tầng ba không?

Hiển nhiên cũng là không.

Sigourney và Ash đứng tại lầu ba, trước mặt là cửa sổ kính vỡ tan tành phủ đầy bụi, xuyên qua chỗ kính vỡ vẫn có thể trông thấy khu rừng thông cách đó không xa.

"Mặc dù đã không còn thứ gì để hoài niệm nữa..." Sigourney đối mặt với Ash, tao nhã dang hai tay ra giống như là đứng trong cung điện trang hoàng lộng lẫy để chào đón khách: "Nơi này đã từng là nhà của tôi."

Ánh mắt Ash hơi dao động một chút, cậu để ý Sigourney dùng chữ "nhà".

"Sau khi tôi rời khỏi Mon, bởi vì vết thương tái phát, và quá... đói..." Sigourney dừng một chút, trong ánh mắt bất đắc dĩ "Vẫn kén ăn vậy à" của Ash, anh xấu hổ nói, "...Nên tôi lại hôn mê."

Trong khoảng thời gian suy yếu ấy, hở một tí anh lại hôn mê, có thể nói đó là một trong số những lịch sử đen ít ỏi của anh.

"Sau đó tôi được chủ nhân của căn nhà này nhặt được." Sigourney nói xong thì chìm vào trong hồi ức xa xăm, hình như anh nhớ lại ký ức tốt đẹp gì đó, khuôn mặt hoàn mĩ nhưng luôn lãnh đạm xa cách của anh chợt trở nên dịu dàng.

"Ông ấy là một phù thủy nhưng không quá tài năng, lớn tuổi dữ lắm mới vất vả lên tới phù thủy trung cấp, ừ, cùng trình độ với cậu bây giờ đó." Trong giọng kể của Sigourney cũng mang theo một chút mềm mại và thoải mái: "Ông ấy vừa yếu vừa già, không hề có khả năng uy hiếp trong mắt tôi. Tôi không từ chối sự giúp đỡ của ông ấy và ở lại đây chữa thương, tôi nghĩ mình tạm thời không có chỗ để đi, sau khi vết thương lành thì cứ ở lại đây luôn."

"Ông ấy chứa chấp tôi."

"Ông ấy là một học giả điển hình, đơn giản lại thuần túy theo đuổi lý tưởng suốt cả đời. Dù ông ấy không có tài mấy."

"Tôi và ông ấy sống chung một khoảng thời gian."

"Sau đó không lâu... Ông ấy ngất xỉu trong phòng thí nghiệm của mình. Bởi vì quá lớn tuổi, mất ăn mất ngủ, sức khỏe không chịu được nên ngất xỉu."

Đầu ngón tay buông xuôi hai bên người của Ash run lên, cuối cùng cậu cũng nhớ ra lời nói lúc nãy của Sigourney quen tai chỗ nào. Ở tháp phù thủy của Rachel, cậu từng thức khuya điều phối thuốc phép và bị Sigourney tóm, sau đó cậu bị tét mông một trận, khi đó Sigourney nói cho cậu với giọng nặng nề khó hiểu: "Trong số đó có rất nhiều phù thủy đáng kính, họ chỉ thuần túy theo đuổi lý tưởng cả đời của họ mà thôi. Nhưng lý tưởng quá hoàn mĩ khiến cho họ say đắm, si mê và qua đời vì lý tưởng lúc nào không hay."

Khi Sigourney nói những câu đó, liệu có phải anh đang nghĩ đến phù thủy từng chứa chấp anh hay không?

Giọng của Sigourney trở nên trầm lần nữa: "Ông ấy đã quá già, sau khi ngất xỉu thì không dậy nổi nữa, nằm suốt trên giường bệnh, dùng thuốc phép nào cũng không chữa trị được. Ông ấy liên lạc với người bạn tốt của mình là Nance, ngay cả bậc thầy thuốc phép như Nance cũng không cứu được ông ấy."

"Chẳng qua ông ấy gọi Nance tới không phải để Nance cứu ông ấy. Mà để giao tôi cho Nance."

"Sau đó ông ấy qua đời."

Sigourney ngẩng đầu nhìn nhìn nóc nhà nhọn phía trên, lấp đầy khoảng trống của quá khứ ấy: "Nhờ sự giúp đỡ của Nance, tôi giải quyết cứ điểm của đám phù thủy xấu mà tôi từng chạy thoát. Sau đó tôi rời khỏi dãy núi gần Vực Thẳm với Nance, tìm kiếm chỗ dừng chân kế tiếp."

Ash chớp chớp đôi mắt chua xót, cậu đi qua ôm lấy Sigourney, vùi đầu vào lồng ngực Sigourney, giọng buồn rầu: "Ngài ấy... Ông ấy tên là gì?"

"Mogo." Sigourney đưa tay ôm cậu, đặt cằm trên đầu cậu, nhỏ giọng thì thào: "Nơi này là nhà của Mogo."

"Ông Mogo là một người rất rất tốt."

"Ừ."

"Sigourney, tôi rất biết ơn ông ấy." Nhờ ông ấy nên Sigourney mới có thay đổi cảm xúc với con người nhỉ?

"Ừ."

"...Tôi rất may mắn khi gặp ông ấy." Sigourney nhìn rừng thông bên ngoài thông qua vết vỡ nát trên cửa sổ, căn nhà gỗ này đã cũ nát như thế, nhưng phong cảnh nhìn từ góc độ này vẫn không hề thay đổi gì sau mười năm.

...

Ban đêm, bởi vì đề nghị của Ash, cậu và Sigourney tạm thời không quay về cùng mọi người. Sau khi liên lạc và nói sơ qua nguyên nhân với Yolande, họ dự định ở một đêm trong căn nhà gỗ.

Sau khi ăn uống xong, Ash nhìn Sigourney bay lên nóc nhà gỗ và ngồi ngẩn người trên đó. Cậu thì tìm một góc nhỏ, hỏi Nance đang ở vương thành Rực Rỡ xa xôi vấn đề cậu gặp phải trong lúc học tập như thường lệ.

Sau khi học xong, Nance hỏi thăm tình hình hiện tại của họ, Ash nhắc đến địa điểm làm nhiệm vụ của họ bây giờ, Nance mẫn cảm cực kỳ, ông lập tức hỏi có phải rất gần nhà Mogo không?

Ash nói đúng là rất gần, cậu và Sigourney đang ở trong nhà của Mogo.

Nance lập tức trở nên kích động, trên quyển sổ ghi chép Ash dùng để liên lạc với Nance nhanh chóng nhảy ra từng chữ.

Nance: "Cậu ta dẫn cháu tới chỗ Mogo hả?"

Ash: "Dạ."

Nance: "Cậu ta cũng kể chuyện được Mogo chứa chấp cho cháu luôn rồi à?

Ash: "Dạ."

Nance: "Nhưng có một việc cậu ta chắc chắn không nói cho cháu biết!"

Ash: "?"

Nance: "Cái tên Sigourney là Mogo đặt cho cậu ấy!"

Ash mở to hai mắt.

Nance: "Mogo lớn tuổi rồi nên mắt mờ, lần đầu tiên nhìn thấy Sigourney, ông ấy nhìn nhầm cậu ta là nữ. Ông ấy hỏi Sigourney tên gì, thái độ lúc mới gặp của Sigourney lạnh lùng lắm, cậu ta cứ im lặng không nói năng gì. Mogo cũng không thể gọi cậu ta là ê này mãi được, nên dứt khoát đặt tên cho cậu ta là Sigourney. Sau này thái độ Sigourney đã mềm mỏng, nhưng cậu ta vẫn không chịu nói ra tên thật, giống như là chấp nhận cái tên Sigourney này vậy."

Nance: "Ầy, chắc là cậu ta không muốn dùng cái tên khi còn là tinh linh nữa chăng?"

Ash trầm ngâm một lát, sau đó cậu chậm rãi viết một hàng chữ trên sổ: "Thầy ơi, cháu cảm thấy sở dĩ Sigourney dùng cái tên này là vì đó là tên do ông Mogo đặt cho anh ấy."

Đó là một cái tên tràn đầy lo lắng, bao dung và mong đợi do một bậc cha chú đặt cho anh trong cuộc sống mới khi anh trở thành quỷ hút máu.

...

Mười một năm trước, căn nhà của Mogo.

"Này, sao cháu không nói năng gì hết vậy?"

"..."

"Cháu tên gì thế?"

"..."

Ông lão bị chống đối bằng thái độ sắc bén và lạnh lùng, sau khi hỏi đi hỏi lại mà không được trả lời, ông vui vẻ tự biên tự diễn: "Vậy thì gọi cháu là Sigourney được không? Người vợ quá cố của ta từng nói nếu có con gái thì sẽ đặt tên đó cho con bé."

"Sigourney, đến giờ uống thuốc rồi."

"Sigourney, con gái cười nhiều mới dễ thương."

"Sigourney, ngủ không được hả? Cần ta hát ru không? Vợ của ta từng dạy ta một bài... Ngài Đại Dương ngã một phát, đánh mất bé thủy tinh linh trong lòng... Ấy! Rồi rồi ta không hát nữa, cháu mau ngủ đi! Mau ngủ!"

...

"Sigourney, đây là Nance, bạn của ta. Nếu sau này cháu không có chỗ để đi thì đi theo ông ấy đi, cứ đi khắp nơi rồi cháu sẽ tìm được thứ khiến cháu vui vẻ. Sau này cười nhiều một chút mới dễ thương đó."

...

Trên nóc nhà Mogo, Sigourney ngồi gập hai gối, hai tay ôm bắp chân, đặt cằm trên đầu gối.

Anh thẫn thờ nhìn khu rừng thông đen nhánh cách đó không xa, gió núi lùa qua cành thông phát ra tiếng xào xạc.

Anh nghiêng tai lắng nghe, dường như anh lại nghe thấy giọng nói càu nhàu run rẩy ấy...

"Này, Sigourney à..."