Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Chương 119: Mừng cậu quay về




Editor: Nam Cung Băng Huyên.

"Vào đây."

Khi Ash vẫn còn đang ngẩn người ở cửa với trái tim nhảy liên hồi thì cậu nghe thấy giọng nói tức giận của Sigourney.

Ash mấp máy đôi môi bỗng dưng trở nên khô khốc của cậu, đẩy cửa vào đi thẳng tới cạnh giường Sigourney. Đôi mắt xanh lam nhạt của cậu dưới ánh đèn trở nên trong suốt và lấp lánh hơn, tràn đầy mong đợi mà nhìn anh: "Sigourney, tôi..."

"Không được, không cho, không thể." Sigourney mặt không cảm xúc giơ tay lên ngắt lời cậu. Anh giơ một ngón tay thon dài chọc nhẹ lên trán Ash: "Sang kia, lên giường của cậu, ngủ."

Ash: "À..." Cậu hơi mất mát gật đầu, sau đó tiếp tục dấy lên hi vọng nhìn anh: "Sigourney, ngày mai chúng ta cùng nhau dọn lại phòng nha?"

Sigourney: "..." Anh hơi chần chờ: "Cậu chỉ muốn hỏi cái này thôi hả?"

Ash khẽ gật đầu: "Bây giờ chúng ta ở chung trong căn phòng này, nếu muốn sửa sang lại tôi cũng phải hỏi ý kiến của anh."

Sigourney im lặng: "..."

Nửa ngày sau anh mới đáp lại: "...Được thôi."

Rồi anh kéo cái chăn đắp kín người mình, lật người lại đưa lưng về phía Ash: "Cậu ngủ ngon."

Anh hành động một cách mạch lạc lưu loát, khó để mà thấy được sự túng quẫn bối rối của anh.

Đôi mắt Ash lại sáng lên, một lần nữa cậu lại phát hiện ra thêm điểm tốt của việc ở chung phòng rồi. Đó chính là cậu sẽ được nghe Sigourney chúc ngủ ngon mỗi đêm!

Cậu bé nông thôn thành thật luôn luôn dễ dàng thỏa mãn.

Không nhất thiết phải nằm ngủ cạnh Sigourney, chỉ cần có cảm giác "Sigourney đang nằm trong phòng mình" và còn khuyến mãi thêm "lời chúc ngủ ngon từ Sigourney" là Ash đã cảm thấy lòng mình vô cùng thỏa mãn rồi.

"Ngủ ngon." Ash nhỏ giọng trả lời, cứ như là cậu sợ quấy rầy đến cơn buồn ngủ của Sigourney vậy. Nói xong cậu cẩn thận từng chút một lách qua quần áo, đồ đạc linh tinh lỉnh kỉnh trên sàn nhà để đi về phía cái giường nhỏ của cậu.

Sigourney thực ra không hề buồn ngủ tí nào: "..." Thật ức chế.

Quả nhiên sau này anh không nên xem mấy quyển sách anh tịch thu của Elena nữa!

Đèn ma pháp trong phòng dần tắt.

Ash rửa mặt xong thì thay đồ ngủ, ngoan ngoãn nhiêm túc nằm ngửa trên giường, hai tay đan nhau để trên bụng, cuối cùng cậu nhắm mắt lại.

...

...

Sau đó thật là lâu, cậu lại mở mắt ra.

Cái giường nhỏ của cậu vẫn nằm đúng vị trí của nó.

Chiếc giường to hơn của Sigourney cũng nằm chính xác chỗ của nó.

Nói khách quan thì khoảng cách giữa cậu và anh vẫn giống như trước đây, không xê dịch một tí nào cả.

Thế nhưng bức tường ngăn đôi căn phòng đã không còn nữa, nó cũng giống như khoảng cách giữa hai người vậy, thay đổi mập mờ một cách không nói rõ được.

Trong căn phòng tối tăm và yên tĩnh này, chỉ thiếu bức tường đó thôi cũng đủ làm cho cảm giác tồn tại của một người khác rõ ràng hơn rất nhiều lần.

Rõ ràng đến mức Ash không thể nào lờ đi hay mặc kệ.

Cậu khẽ xoay người, lẳng lặng nhìn chăm chú vào bóng lưng bên chiếc giường to lớn kia. Thị lực của cậu rất tốt nên cậu có thể nhìn thấy thân hình với đường cong xinh đẹp của anh dưới lớp chăn.

Ngay lúc này, cái chăn hơi cử động rồi quỷ hút máu xoay người lại nhìn cậu, anh vẫn nhắm mắt, chỉ mấp máy đôi môi mỏng như ra lệnh cho cậu: "Nhắm mắt lại, ngủ đi."

Ash nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, nghe lời nhắm mắt lại.

Chỉ là cậu không nằm thẳng lại, vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng mà ngủ.

Trên má xuất hiện hai lúm đồng tiền cạn.

...Cảm giác của cậu bây giờ khi ngủ đối diện với Sigourney giống như được anh ôm vào trong lòng mà ngủ vậy.

Cậu rất vui.

Cậu bé dễ dàng thoả mãn ôm cảm giác sung sướng đó ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ của cậu, những ngôi sao nho nhỏ xếp thành từng hàng, nối đuôi nhau múa may năm cánh nho nhỏ của chúng một cách hạnh phúc.

Ngày hôm sau, khi Ash tỉnh dậy, Sigourney đã rời khỏi phòng rồi.

Quỷ hút máu bình thường thích ngủ nướng vậy mà lần đầu thấy anh dậy sớm như thế.

Lúc ăn sáng cậu cũng không gặp được Sigourney, nhưng lại gặp ngài Nance. Ông cười tủm tỉm hỏi cậu: "Tối qua ngủ có ngon không?"

Ash nhớ lại giấc mơ lâng lâng tươi sáng kia, nở nụ cười: "Ngủ rất ngon ạ."

Nance lặng lẽ ghé vào bên tai Ash, mờ ám nói: "Ta hỏi Sigourney thì cậu ta trả lời là cũng tạm."

"Cũng tạm" của Sigourney có thể coi như là "rất tuyệt vời" với Ash.

Ash nhai nuốt miếng thịt muối cuối cùng, tâm trạng cực kì tốt: "Dạ, cháu có nói với anh ấy là sau khi cháu từ học viện về thì sẽ cùng nhau dọn dẹp lại phòng chúng cháu."

"Ồ?" Nance nhướng mày ra vẻ sâu xa, lắc đầu với vẻ chưa thỏa mãn lắm: "Xem ra phải vất vả cháu rồi."

Ash: "?"

Cậu không hiểu ý Nance muốn nói là gì nên cậu cũng không nghĩ nhiều. Sau khi chờ Elena và Evan sửa soạn xong xuôi, cả ba bắt đầu đi đến học viện để làm thủ tục chuyển lớp cho Ash.

Gần đến nơi, Elena vỗ vai Ash: "Cậu có muốn tạm biệt bạn cùng lớp một chút không? Về phần thủ tục thì tôi sẽ đi gặp giáo viên trước, lát nữa chúng ta gặp lại tại đó nhé." Cô chỉ vào tòa nhà phòng giáo dục cao đẳng cổ kính phía trước, đó là nơi giải quyết các vấn đề bên trong học viện.

Ash cũng rất muốn gặp lại các bạn cùng lớp.

Trong biển hoa tam vĩ hôm đó, khi trận pháp ánh sáng bắt đầu khởi động, những người bạn tốt bụng nhiệt tình ấy đã đứng ra bảo vệ cậu và Sigourney. Đám trẻ dùng cơ thể bé nhỏ dựng thành tường vây quanh hai người, che chắn ánh sáng chói mắt của trận pháp kia.

Dù Sigourney không nói ra nhưng cậu biết anh cũng bị các bạn nhỏ này làm cho cảm động.

Cậu nhất định phải gặp đám trẻ để nói cảm ơn mới được.

Ash đi dọc theo con đường thật dài quen thuộc với hàng cây thông có mùi hương lạnh lẽo đung đưa trong gió dưới sương lạnh hướng về lâu đài phòng giáo dục sơ đẳng xây từ băng tuyết.

Trước khi bước vào cửa, cậu đã tinh ý nhận ra rằng có rất nhiều tiếng hít thở dồn dập đang nấp sau cửa, ngay trên đại sảnh tầng một.

Tuy nhiên không có ác ý.

Trong tích tắc, cậu dường như hiểu ra điều gì đó nên quyết định làm như không biết gì hết và tiếp tục bình tĩnh đi vào lâu đài.

Lúc cậu vừa đi qua cửa chính, tiến về phía cầu thang xoắn ốc được khoảng hai, ba bước thì toàn bộ đại sảnh bỗng dưng phát ra một trận dao động pháp thuật vô cùng lớn. Kèm theo đó là giai điệu âm nhạc du dương, cỏ cây hoa lá đột nhiên phủ đầy bốn vách tường, còn có thêm vô số vụn băng lấp lánh tinh khiết như những bông tuyết lả tả rơi xuống từ trên trần nhà, những tia lửa nở rộ trong những vụn băng trong suốt long lanh.

Vui vẻ náo nhiệt giống như một lễ chúc mừng vậy.

Những đứa trẻ vọt ra khỏi chỗ trốn, bao quanh Ash.

"Chúc mừng anh quay trở lại!"

Bọn nhóc đồng thanh hô lên.

Trong đó, Ash bắt gặp không ít những gương mặt quen thuộc.

Không kể đến Anjar, Laverne đứng ngay phía trước cũng như các bạn cùng lớp. Có rất nhiều đứa trẻ đã giúp đỡ cậu và Sigourney vào ngày hôm đó cũng có mặt.

"Cảm ơn." Ash khẽ nói, cậu cảm thấy trong lòng mình giờ đây thật ấm áp, giống như có một dòng nước ấm chảy qua vậy. Trong tiếng chúc mừng nhiệt tình của mọi người, cậu lớn tiếng nói: "Cảm ơn mấy đứa!"

Không chỉ cảm ơn đám trẻ vì sự trợ giúp ở biển hoa tam vĩ.

Mà còn cảm ơn vì bọn nhóc vì đã "bảo bọc" một người mới là cậu, giúp cậu có cuộc sống học tập giản đơn vui vẻ lúc ban đầu ở học viện.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tình cảm của cậu và Sigourney, dù Sigourney có mang tiếng là độc ác tàn khốc thì bọn nhóc cũng đối xử với anh rất thiện chí.

...

Cậu vẫn phải cảm ơn bọn nhóc về rất nhiều chuyện.

Các phù thủy nhỏ ngăn Ash ngay cửaa vào lâu đài, hỏi han vì sao Ash lại mất tích những mấy tháng.

Nào là "Tụi em sợ muốn chết luôn" rồi "Tụi em lo cho anh lắm đấy".

Rồi còn "Hai người rốt cuộc đi những đâu vậy?" đến "Trở về là tốt rồi, không gặp nguy hiểm gì chứ?"

Từ những câu quan tâm thăm hỏi nghiêm túc, đến những câu không biết từ đâu, hoàn toàn lạc ra khỏi vấn đề chính đều có đủ cả.

Bọn nhóc còn hỏi về Quentin.

"Chú Quentin đâu rồi ạ?"

"Ash, lần sau anh dẫn chú Quentin đến nữa nha?"

"Gần đây lại có thêm mấy ca khúc hay ho lắm, chú ấy thuộc chưa anh?"

Còn có mấy nhóc chỉ nghĩ đến người đẹp mà thôi.

"Nghe nói anh với ngài Trăng Đỏ thành đôi rồi à?"

"Oa, hạnh phúc ghê, vậy là ngày nào anh cũng được ngắm đã mắt rồi!"

"Hai người hôn chưa?"

"Ngài Trăng Đỏ mà cũng hôn được nữa sao? Hôn ngài ấy có khác gì so với hôn người khác không anh?"

Ash bất đắc dĩ: "..." Cậu chưa từng hôn người khác bao giờ, sao có thể biết khác chỗ nào cơ chứ?

Nhưng mà...

"Hôn rồi." Người xưa nay luôn chín chắn như Ash bây giờ cũng không nhịn được cảm giác muốn khoe khoang: "Cảm giác hôn Trăng Đỏ là độc nhất, thích nhất tuyệt nhất!" Cứ coi như là cậu chưa hôn ai khác đi, chắc chắn điều này vẫn đúng!

Trong khi mọi người còn đang ồn ào thì học sinh giỏi bị thất tình Laverne lên tiếng.

Vì để chuyển đề tài, cậu nhóc rụt rè ngẩng mặt lên: "Ash, anh bị trễ mất một kỳ rồi, em có thể giúp anh học bổ túc lại cho kịp."

"A, không sao đâu." Ash chỉ chỉ huy chương thân phận trên áo phù thủy của mình: "Nhìn nè, anh đã là phù thủy chính thức rồi đó."

Laverne: "..."

Anjar: "Phụt."

Mọi người: "Wow!"

Không chỉ là phù thủy chính thức, mà còn là phù thủy trung cấp nữa đó!

Sau khi trầm trồ, bọn nhóc chợt nhận ra: "Ash, vậy là anh phải chuyển qua phòng giáo dục cao đẳng à?"

Ash khẽ gật đầu.

"Ash sắp phải đi rồi..."

"Sau này không gặp được chú Quentin nữa rồi..."

"Cũng không nhìn thấy ngài Trăng Đỏ nữa..."

Cảm xúc của các bạn nhỏ đột ngột thay đổi, ai ai cũng ủ rũ cúi đầu.

Ash ôn hòa nhìn bọn nó, cười nói: "Anh lên cao đẳng học trước nhé, đến khi các em lên lớp thì tới lượt anh bảo kê các em!"

Cả đám nhóc con lại lên tinh thần: "Đúng vậy!"

"Này Ash, anh lên cao đẳng rồi phải cố gắng lên nha!"

"Ash, năm sau nữa em, à không, sang năm thôi, em sẽ đến học cùng anh! Em sẽ không chịu thua anh đâu!"

"Chờ em nha!"

"Khi nào rảnh rỗi thì tới chơi với chúng em! Nếu có thể dẫn ngài Trăng Đỏ đến thì càng tốt!"

"Đúng rồi! Chú Quentin nữa!"

"Nếu như bị ai bắt nạt thì nhớ tới tìm tụi em nhé!"

"Bọn em sẽ phục thù cho anh!"

Ash mỉm cười, đồng ý từng lời một.

"Được rồi."

"Cám ơn các em."