Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Chương 113: Chiến thắng




Editor: Nam Cung Băng Huyên.

Chương 113: Chiến thắng.

***

Cửa tháp phù thủy vương tọa đóng chặt, mọi người đều tập trung hai bên đại lộ Abelos để ngóng chờ, dù chẳng nhìn thấy gì cũng không nghe được gì từ bên trong nhưng điều này cũng không ngăn được tinh thần phấn khởi của họ.

Bọn họ đang đợi kết quả cuối cùng.

Sòng bạc vương thành đúng lúc này mở thêm một ván cược mới, nội dung là khi nào thì trận chiến kết thúc, người tham gia cược có thể tham gia thêm một mục là bên nào sẽ chiến thắng nữa.

Khoảng thời gian cho phép cược giới hạn từ một giờ đến đêm mai.

Đây chính là thời gian tối thiểu và tối đa cho một trận đấu.

Lần này thì tỉ lệ đặt giữa cược Nance và Thomason không chênh lệch nhiều. Tuy vậy vẫn có rất nhiều người phân vân và đổi phe, hi vọng ván cược mới này sẽ gỡ gạc cho họ được phần nào.

Cook cũng sốt sắng tham gia.

Trước khi đặt, anh ta còn tham khảo ý kiến của Ash: "Cậu thấy cược bao lâu thì ổn?"

Ash trả lời anh ta không chút do dự: "Anh chọn thời gian ngắn nhất ấy."

Cook: "..." Đặt cược vào thời gian ngắn nhất là quyết định có tỉ lệ cược cao nhất, đồng thời cũng là lựa chọn mạo hiểm nhất. Anh ta đã từng nghe nói Trăng Đỏ mạnh như thế nào rồi, nhưng dầu gì thì Thomason cũng là người đứng đầu trong số người khiêu chiến, một phù thủy áo xám đường đường chính chính kia mà? Sao có thể bị đánh bại nhanh như vậy chứ?

Anh ta thấy Ash có vẻ rất kiên định, cuối cùng vẫn cắn răng chen vào đám người đông đúc.

Anh ta đi như bay đến trước cửa sòng bạc, đặt tất cả vốn liếng của mình chỉ trừ một ít đồng bạc để làm lộ phí về nhà: "Một giờ! Tôi cược sau một giờ ngài Nance sẽ chiến thắng!"

Những người xung quanh nhìn anh ta một cách quái dị, một phần nào lại thấy đồng cảm với anh ta.

Họ nghĩ có lẽ khi nãy người này đã đặt một đống tiền cho Thomason rồi, sau khi thấy Trăng đỏ thì lại hối hận. Chắc chắn anh ta đang muốn làm cú chót cho hoành tráng để thu hồi lại số tiền đã mất đây mà.

Thật ra có rất nhiều người cũng có cùng suy nghĩ này nhưng họ lại không dám đặt toàn bộ hi vọng để đặt cược vào một giờ.

Dù sao khả năng đó cũng rất khó xảy ra.

Dù là Trăng Đỏ thì cũng không làm được đâu nhỉ...

"Không thể nào!"

Trong Biển Sao, Thomason gần như điên cuồng, hai mắt đỏ ngầu: "Điều này không thể nào xảy ra được!"

Ông ta nắm chặt lấy pháp trượng khắc tinh thể trắng hếu, cả người như chìm vào cái động to lớn đen ngòm như muốn nuốt chửng hết tất cả ánh sáng. Xung quanh ông ta là vô số những sợi tơ mảnh đen trôi nổi như những sợi rong từ đáy hồ, ngăn cách ông ta và bức tường ánh sáng.

Ông ta tạo ra một lĩnh vực của bản thân, chỉ có như vậy mới giúp ông ta an toàn trong mê cung vô biên này.

Nếu không làm vậy, kết cục sẽ như hộ vệ Kiara của ông ta.

Cách đó không xa, thú nhân họ mèo kia không thể giữ được hình người mà biến trở lại thành một con báo đen to lớn mạnh mẽ. Nó yên tĩnh nằm rạp trên mặt đất, đầu gác lên hai chân trước, trông như là đang ngủ một giấc thôi. Tuy nhiên, chỉ cần nhìn kĩ một chút sẽ thấy cả người nó thỉnh thoảng run rẩy mãnh liệt, rõ ràng nó đang ngủ không yên ổn một chút nào.

Thomason hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Một người từ khi sinh ra đến lúc chết đi, là một sợi tơ trong dòng sông vận mệnh.

Sợi tơ này độc nhất vô nhị, cũng là số phận duy nhất của người đó.

Sợi tơ này có thể rất ngoằn nghoèo, khúc khuỷu. Nó chứa vô số bước ngoặc cũng như vô số hướng đi ở những bước ngoặc đó, từ đó là những khả năng mà số phận có thể dẫn đến.

Nance là một người dệt vận mệnh, ông có đôi mắt có thể nhìn thấu sợi tơ số phận của người khác. Trong lĩnh vực của ông, ông có thể thoải mái tháo rời vô vàn điểm nút của tơ số phận gây ảnh hưởng tới người này. Một khi sợi tơ này trở nên rắc rối khó gỡ, vô hạn những khả năng tương lai đan xen chồng chéo vào nhau sẽ khiến cho người ta lạc lõng và không thể tìm thấy lối ra cho chính bản thân mình.

Kiara đã bị vây khốn như thế.

Nếu Thomason không kịp tạo ra lĩnh vực có sức mạnh nuốt chửng quy tắc của mình thì có lẽ ông ta cũng sẽ bị vây hãm giống như Kiara.

Có lẽ là do lĩnh vực của ông ta không bằng lĩnh vực của Nance.

Thomason không muốn tin, nhưng lại không thể không chấp nhận sự thật rằng: Lĩnh vực của ông ta bị Nance áp đảo hoàn toàn mà ông ta chỉ đủ sức bảo vệ bản thân mình mà thôi. Lĩnh vực của Nance ngay từ khi bắt đầu trận quyết đấu đã có thể bao trùm khắp cả Biển Sao rồi.

Mà ông ta còn đang tự vệ một cách khó khăn thì làm sao mà phản đòn cho được?

Bọn họ đều là phù thủy áo bào xám, không liên quan đến sức mạnh cao hay là thấp.

Thứ quyết định cho sự chênh lệch của bọn họ chính là độ hiểu biết quy tắc tinh tú khác nhau.

"Chuyện này thật vô lý..." Thomason lẩm nhẩm, ông ta cảm thấy tuyệt vọng khi phải đối mặt với sự thật là sự chênh lệch giữa mình và đối thủ vô cùng xa. Ông ta gần như không kiểm soát được mà hét lên một cách thảm hại: "Vương Tọa! Điện hạ Reinhardt! Chắc chắn ông ta gian lận!"

Bốn phía Biển Sao tĩnh lặng, không ai đáp lại ông ta.

Không một lời đáp nào cũng chính là câu trả lời rõ ràng nhất.

Không có chuyện gian lận xảy ra.

Ai lại có thể gian lận ngay trước mặt Vương Tọa Rực Rỡ?

Thomason suy sụp cứ như ông ta bị ai lấy đi mất tất cả sức lực tinh thần. Ông ta hoảng hốt thì thào: "Trình độ như vậy thì làm sao có thể chỉ là chủ nhân của tháp thứ ba chứ..."

...

Bên ngoài.

Cook chen trở về bên cạnh Ash, khó khăn lắm anh ta mới xác định đúng vị trí của cậu trong biển người đông nghìn nghịt này.

Cả thời gian chen đi chen về khổ sở của anh ta cũng ngót nghét gần một giờ rồi.

"Còn chưa kết thúc nữa hả?" Anh ta thở hổn hển, nhìn lom lom vào Ash: "Này anh bạn nhỏ, thời gian trôi qua mau thật đó."

Anh ta thấy Ash cười rộ, cậu dùng một ngón tay chỉ chỉ làm Cook hoảng hốt, động tác của người bạn nhỏ này quen ghê, không lẽ sắp có tin gì vui rồi?

Anh ta nghĩ như vậy, sau đó Ash lại nói: "Xong rồi. Thomason ra rồi kìa."

Anh ta nhanh chóng nhìn về hướng cánh cửa kín mít của tháp phù thủy theo đầu ngón tay Ash. Sau đó một chùm ánh sáng chiếu xuống, mang theo Thomason và một con báo đen thật to đáp xuống bậc thang trước cửa.

Báo đen nằm im giống như đã bị thương và hôn mê.

Thomason thì ngồi bệt xuống đất, dường như ông ta đã trải qua một trận đánh nhau rất kịch liệt. Mồ hôi ông ta đầm đìa, từng sợi tóc trắng dính lung tung trên trán và mặt, ánh mắt mệt mỏi và môi thì run rẩy, dáng vẻ vô cùng thê thảm. Ông ta không còn chút nào ngạo mạn kiêu căng như trước khi bước vào tháp nữa.

Không cần chờ Vương Tọa Rực Rỡ tuyên bố thắng thua, chỉ cần nhìn cảnh này thôi là mọi người đều hiểu rồi.

"Ghê gớm thật." Ash nghe thấy vài người cảm thán: "Trăng Đỏ quả là không nương tay, đánh người ta thành ra thế này luôn."

"Đúng thế, dữ quá đi."

"Không hổ là Trăng Đỏ."

...

Không ít người thầm thán phục như vậy.

Họkhông cảm thấy ngạc nhiên gì mấy trước sự thất bại của Thomason.

Mọi người bình tĩnh chấp nhận kết quả, cũng giúp ghi thêm cho Sigourney một chiến tích chói lọi nữa.

"Sigourney còn chưa kịp ra tay." Mon cũng nghe thấy những lời bình luận kia, anh ta lắc đầu: "Cậu ta chắc chỉ đứng ngoài khoanh tay xem trò vui thôi nhỉ?"

Ash chớp chớp mắt, một lần nữa cậu chắc chắn rằng không thể tin tưởng vào mấy lời đồn được. Điển hình là một lời đồn mới toanh đang được thêu dệt lên trước mắt cậu, chấp thêm một nét bút cho lý lịch hư ảo của Sigourney đây này. Cậu bắt đầu suy nghĩ lại xem có khi nào mấy lời đồn về Sigourney mà trước đây cậu từng nghe đều là tin vịt hay không.

"Ngài Nance và Sigourney đâu rồi nhỉ?" Chờ cả buổi trời mà không thấy hai người họ đi ra, Ash khều Mon.

Mon cũng không rõ lắm: "Đúng ra họ phải xong rồi chứ nhỉ?"

Bên trong tháp.

Biển Sao một lần nữa quay trở về sự yên tĩnh vốn có.

Sau khi Thomason và Kiara rời khỏi tháp thỉ chỉ còn lại Nance và Sigourney bình tĩnh đứng đó.

Giọng nói của Vương Tọa Rực Rỡ vang lên một lần nữa, ôn hòa hơn lúc ban đầu rất nhiều: "Nance, chúc mừng ngươi thủ tháp thành công."

Nance cười híp mắt: "Vì vinh quang của điện hạ."

"Hơn mười năm không gặp mà ngươi đã có thể hiểu quy tắc đến vậy rồi..." Giọng ông đầy khen ngợi.

"Xin ngài dừng lại!" Nance giơ hai tay lên đầu hàng, vậy mà ông lại dám ngắt lời Vương Tọa, "Điện hạ, ta thật lòng chỉ muốn về nhà dưỡng lão thôi, thật đó."

Giọng Vương Tọa mang theo một chút bất đắc dĩ và ông cũng khẳng định một cách nghiêm túc rằng: "Nance, ngươi rất có tài để trở thành Vương Tọa."

Nance kiên quyết lắc đầu: "Nhưng mà ta không muốn trở thành Vương Tọa."

"..." Sau khi im lặng một lúc thì dường như Vương Tọa khẽ thở dài một tiếng: "Thời gian còn dài. Nance, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ..."

Dứt lời, một luồng ánh sáng trắng bạc bao quanh Nance và Sigourney. Hai người biến mất khỏi Biển Sao, đáp xuống trước cánh cửa khổng lồ đóng chặt của tháp phù thủy.

Lấy tháp vương tọa làm tâm, một giọng nói hùng hồn trang nghiêm vang lên từ những bậc thang cao nhất, vang vọng cả tòa Vương Thành.

"Trận đấu đoạt tháp phù thủy thứ ba lần này đã kết thúc. Bên thắng cuộc chính là người dệt vận mệnh - Nance."

Hai bên đại lộ Abelos vang lên tiếng vỗ tay như sấm và tiếng hoan hô ngút trời.