Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm

Chương 37




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm

Tác giả: Tố Tây

Edit: Mia

Chương: 37

__________

"Tim cậu đập nhanh quá..."

Ngôn Trăn kìm hết nổi, dẫn đầu đánh vỡ sự im lặng làm cho con người ta bồn chồn.

Nàng nhìn đối phương, vốn dĩ muốn ngồi dậy đối mặt với Cố Thanh Hà nhưng không hiểu sao tình huống lại thế này. Hai người đang rất gần nhau, huống chi còn nằm chung giường, cho nên hai chân của Ngôn Trăn đang quỳ ở giữa khiến bản thân hơi mất sức.

Cũng không biết diễn tả bầu không khí ngột ngạt này như nào.

Thình thịch, thình thịch, đó là nhịp tim của hai người.

"Cậu dựa quá gần rồi." Cố Thanh Hà hơi nhíu mày ngẩng đầu, mặt hai người chỉ cách nhau một ngón tay.

Ngôn Trăn hơi ngượng ngùng, cười trừ: "Tôi không cố ý." Sau đó đành nhích người sang bên kia, nào biết mình đã quỳ lâu nên đầu gối tê cứng, vừa mới đụng thì đã ngã xuống, đè luôn lên người Cố Thanh Hà.

Đối phương còn rên thêm một tiếng, âm thanh này hơi kỳ.

Ngôn Trăn vùi mặt vào ngực Cố Thanh Hà, nàng quá xấu hổ rồi, thôi kệ, nàng cũng luôn mất liêm sỉ mà, dù sao cũng quen rồi.

"Tôi thực sự không cố ý." Ngôn Trăn không dám ngước lên, chỉ có thể tiếp tục chôn đầu vào sự mềm mại, giọng nói thì cứ nghèn nghẹn, rầu rĩ. Nàng không sợ chết, nhưng nàng cũng biết Cố Thanh Hà sẽ không làm gì mình, mà nàng cũng có cách dỗ cái hũ nút này.

Cố Thanh Hà cảm thấy vô cùng căng thẳng, cố gắng điều chỉnh cảm xúc, kiềm chế bản thân, lạnh giọng: "Ngồi dậy."

"Không, không muốn, trừ khi cậu không giận." Ngôn Trăn đột nhiên chơi lớn, thậm chí còn vùi mặt vào chỗ cực kỳ nhạy cảm của đối phương.

Cố Thanh Hà chưa bao giờ bị ai đụng vào chỗ mà Ngôn Trăn đang đụng, cô nhanh đẩy tay nàng ra nhưng lại sợ đau Ngôn Trăn, chỉ có thể hạ giọng: "Ngôn Trăn, ngồi dậy đi, tôi không giận."

"Thật sao?" Ngôn Trăn nằm trên người Cố Thanh Hà rồi thò cái đầu nhỏ ra.

Cố Thanh Hà nhìn chằm chằm vào khoé mắt đỏ bừng của Ngôn Trăn. Đôi mắt trong trẻo, sống động kia thân mật như Tiểu Vũ trong nhà cô, đầy sự chờ mong cùng thân cận. Cô thở dài, không biết phải làm sao, không thể nào mở miệng buông lời cay nghiệt với Ngôn Trăn chứ đừng nói là làm mặt lạnh.

"Thật đấy." Cô đảm bảo.

Ngôn Trăn ngồi dậy, ngoan ngoãn bò qua chỗ bên phải rồi nằm xuống.

"Cậu thơm quá." Ngôn Trăn che chăn đến nửa mặt rồi nhỏ giọng cảm thán.

Cố Thanh Hà trố mắt nhìn lên trần nhà, cô không biết nên nói gì với Ngôn Trăn, có trời mới biết cô vừa bị cái người bên cạnh chạm vào ngực...

Nếu là người khác thì không chừng đã gãy tay từ lâu, nhưng đằng này là Ngôn Trăn nên Cố Thanh Hà chỉ có thể cam chịu mà nhắm mắt.

"Giờ tôi biết mùi thơm của cậu là mùi cơ thể, không phải mấy cái sữa tắm gì gì đó, mùi này thật sự rất đặc biệt nha." Ngôn Trăn lại tiếp tục.

"Tôi không có để ý đến chuyện này." Cố Thanh Hà nói, cũng không biết mùi cơ thể là gì.

Ngôn Trăn mắc nói nhảm nên cứ để nàng nói.

Ngôn Trăn lại dựa gần hơn, ngửi ngửi vai Cố Thanh Hà như mũi chó, Cố Thanh Hà phải né ra. Ngôn Trăn lại nhấc chăn, đặt tay lên mặt Cố Thanh Hà, rất hào phóng mà đề nghị: "Tới, ngửi xem tôi có mùi gì thơm không."

Cố Thanh Hà không thể hiểu được mà nhìn qua người bên cạnh, gần mười một giờ, Ngôn Trăn thật sự quá là có tinh thần.

"Không buồn ngủ sao?" Cố Thanh Hà có chút bất đắc dĩ."

"Tới, nào, ngửi thử đi. Hoặc cậu ngửi cổ tôi cũng được."

Ngôn Trăn vừa nói vừa đưa mặt lại gần, ngẩng đầu ý bảo đối phương đến gần ngửi mình xem sao.

Cố Thanh Hà nhìn vào chiếc cổ trắng nõn của Ngôn Trăn mà tim đập đùng đùng. Cô chầm chậm đến gần cổ đối phương hơi bị mê hoặc mà dùng mũi chạm nhẹ vào những mạch máu đang đập trên cổ kia, rồi lại từ từ chuyển xuống, cẩn thận ngửi nhẹ một chút, giống như đang nâng niu một báu vật quý giá.

Đầu mũi lạnh lẽo chạm vào cổ khiến Ngôn Trăn bất giác run rẩy, cảm giác lạ thường khiến đầu óc nàng trống rỗng. Hơi thở đặc trưng của Cố Thanh Hà điên cuồng ăn mòn nàng, khiến nàng vô thức nhắm mắt cho đến khi người kia rời đi thì mới có thể từ từ mở mắt.

"Nếu cậu là ma cà rồng tôi nguyện dâng lên máu của chính mình."

Ngôn Trăn nhẹ nhàng nói, sau đó lại nhìn thẳng vào Cố Thanh Hà.

Vành tai Cố Thanh Hà đỏ bừng, vừa rồi cô thực sự muốn cắn đối phương. Không, không phải là cắn mà là muốn độc chiếm cả cơ thể. Cô cũng không hiểu sao mình muốn làm vậy, bây giờ lại nghe Ngôn Trăn nói vậy cô càng thẹn thùng.

"Tại sao?"

Ngôn Trăn lắc đâu, nàng không hiểu được cảm giác rung động này: "Tôi cũng không biết, chỉ là cảm giác... Tôi muốn cho cậu tất cả."

Cố Thanh Hà gõ nhẹ vào trán đối phương, chọc chọc đẩy đối phương ra xa: "Đừng nghĩ lung tung nữa, đi ngủ đi."

Ngôn Trăn nhìn thấy đôi tai đỏ bừng của đối phương, Cố Thanh Hà xấu hổ nha. Nhìn thấy phản ứng này nàng lại thấy vui vẻ trong lòng, tuy da mặt Cố Thanh Hà mỏng nhưng cô đối với nàng lại rất đặc biệt.

"Ngủ ngon." Ngôn Trăn nói với Cố Thanh Hà.

"Ngủ ngon."

Ngôn Trăn nhắm mắt nhưng trằn trọc mãi không ngủ được, ngồi dậy xem đồng hồ thì đã hai giờ rưỡi sáng. Nàng cẩn thận nhìn Cố Thanh Hà đang nằm thẳng, đối phương đang nằm gần mình như vậy, cảm giác này không chân thật.

"Cố Thanh Hà, cậu biết không? Hôm nay gặp phải mấy chuyện đó, người đầu tiên mình nghĩ trong lòng chính là cậu."

Ngôn Trăn nhẹ nhàng thì thầm, nàng quay người lại nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của Cố Thanh Hà.

Hàng mi dày của đối phương thỉnh thoảng lại rung lên, cô quá xinh đẹp, như một nàng tiên lạc vào thế giới loài người, lạnh lùng lại thoát tục. Ngôn Trăn muốn chạm vào má đối phương nhưng tay lại dừng giữa khoảng không, nàng không đủ can đảm chạm vào. Ngôn Trăn nằm nghiêng, yên lặng nhìn người cạnh bên, không biết qua bao lâu thì chìm vào giấc ngủ.

***

Không biết ngủ đã được bao lâu, Cố Thanh Hà đột nhiên bị nóng đến bừng tỉnh, cô mơ mơ màng màng mở mắt thì thấy mình được bọc trong hai cái chăn. Cô nhẹ nhàng nhấc chăn rồi ngồi dậy nhìn sang người bên cạnh. Người nọ đang nằm nghiêng một bên, cái chăn đã mất tích nơi nào không hay, chỉ có một bộ đồ ngủ che nửa người, còn lộ cả cái bụng nhỏ ra ngoài.

Nếu Ngôn Trăn lại trở người một lần nữa thì chắc chắn sẽ rớt xuống sàn.

Ngủ ngoan đây sao? Thật là một tư thế ngủ quá độc đáo.

Cố Thanh Hà nghĩ thầm rồi lại nhẹ nhàng ôm đối phương, nhích nhích một chút đến giữa giường.

"Ừmmmmmm..."

Trong lúc này, Ngôn Trăn lại đột nhiên trở mình, Cố Thanh Hà sợ đến mức không dám cử động, mãi cho đến khi đối phương thoải mái cuộn tròn trong vòng tay cô thì Cố Thanh Hà mới dám bế Ngôn Trăn vào giữa giường.

Cố Thanh Hà đắp chăn xong thì cẩn thận kiểm tra xem chân Ngôn Trăn có lộ ra ngoài hay không, rồi lại chịu khó đem chân vào bỏ vào trong chăn. Trong lúc ngái ngủ Ngôn Trăn còn khó chịu lẩm bẩm, Cố Thanh Hà cũng không biết đối phương nói gì, kệ, chỉ cần không mắng cô là được.

Cô ngồi cạnh bên giường, đôi mắt đen láy rũ xuống tập trung nhìn vào Ngôn Trăn, ánh mắt có sự dịu dàng hiếm thấy. Cô đưa tay vuốt ve những sợi tóc rơi trên trán này, cẩn thận vuốt từng nếp nhăn trên lông mày khi đối phương nhắm chặt mắt.

Người này rất quan trọng với cô.

Đôi mắt Cố Thanh Hà chuyển từ sáng sang tối, cô cũng không hiểu rõ cảm xúc trong lòng mình, nhưng cô biết bản thân không thể nào không quan tâm đến Ngôn Trăn.

Cô cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên tóc Ngôn Trăn.

Ngủ ngon nhé, tôi vẫn luôn ở đây.

***

Sáng thứ hai~~

Ngôn Trăn từ từ mở mắt dậy, thề là đây là giấc ngủ ngon nhất trong mấy ngày gần đây của nàng. Thậm chí nàng muốn ngủ luôn không tỉnh, nàng chậm rì rì mở mắt, vô thức quơ quào xung quanh nhưng lại không chạm được gì cả, không có ai nhưng trên giường vẫn còn ấm, chứng tỏ người kia thức dậy chưa lâu.

Ngôn Trăn lộn mèo xuống giường, đi chân trần ra ngoài, lo lắng nhìn xung quanh muốn tìm hình dáng của người nọ.

"Cố Thanh Hà, Cố Thanh Hà!" Ngôn Trăn gọi mấy lần nhưng không có ai trả lời, đột nhiên nàng thấy hoảng sợ, mấy thứ kinh tởm hôm qua lại hiện trong đầu nàng.

Nhưng lại nghe thấy có tiếng trong nhà bếp, Ngôn Trăn vội cầm cây gậy bóng chày ôm vào ngực, kiễng chân rồi bước đến gần cửa bếp.

"Cố Thanh Hà!"

Ngôn Trăn hét lên khi nhìn thấy bóng người từ xa.

Đối phương nghe thấy thì quay đầu lại nhìn, sau đó lại đổ trứng trong chảo ra, cởi tạp dề rồi bước đến chỗ Ngôn Trăn, cẩn thận nhìn bạn học vẫn chưa rửa mặt...

Đối phương đi chân trần, cầm gậy bóng chày, tóc được tạo kiểu như cái ổ gà, Cố Thanh Hà lại khẽ cau mày.

"Tạo hình này của cậu là gì đây?" Cố Thanh Hà hỏi.

Ngôn Trăn nhét cây gậy vào tay đối phương, hai mắt đau xót như sắp khóc tới nơi, khàn giọng la lên: "Cậu biết vừa nãy mình lo đến mức nào không!!"

"Sao thế?" Cố Thanh Hà nhìn thấy đối phương sắp khóc tới nơi thì bị doạ nhảy dựng, nhưng tay vẫn còn dính dầu, không lau mặt cho người kia được, đành phải ngoan ngoãn đứng đó, mặc cho đối phương buộc tội mình.

"Cậu thức dậy thì nói với tôi một tiếng không được à? Tôi dậy lại không thấy cậu ở đâu hết, tôi còn tưởng cậu đi rồi, tôi tưởng cậu không không cần tôi nữa..." Ngôn Trăn nói đến giọng khàn khàn, càng nói càng đau lòng, đôi mắt cũng càng đỏ lên.

Cố Thanh Hà nhìn Ngôn Trăn, đau lòng mà nói: "Tôi không muốn làm phiền giấc ngủ của cậu thôi."

"Tôi biết cậu có lòng tốt, tôi chỉ... Tôi chỉ không muốn cậu đột nhiên rời xa tôi, tôi sợ một mình." Ngôn Trăn bĩu môi, giống như một đứa trẻ bị uỷ khuất, ngồi xổm xuống ôm chân Cố Thanh Hà, chặt như keo dính chó, lẩm ba lẩm bẩm: "Ôm chặt cậu, không cho cậu đi, gâu!"

Cố Thanh Hà bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, rõ ràng mình nhỏ hơn Ngôn Trăn ba tuổi nhưng sao đối phương lại trẻ con, ấu trĩ như thế? Nhưng mà lại... khá dễ thương.

"Định đi chân trần như vậy luôn sao?" Cố Thanh Hà cúi đầu hỏi.

Ngôn Trăn đáng thương lắc lắc đầu: "Không có."

"Vậy bữa sáng tôi ăn một mình rồi." Cố Thanh Hà chỉ vào đồ ăn mới làm xong trong bếp.

Ngôn Trăn đứng dậy liền: "Chờ tôi nữa." Rồi chạy thẳng lên lầu.

Đồ ăn là thứ không thể cô phụ. Cố Thanh Hà mỉm cười, dọn dẹp bàn ăn rồi bày bữa sáng lên, tuy làm mấy món đơn giản nhưng Ngôn Trăn lại khen ngợi không ngừng.

"Cậu biết không, tay nghề của cậu không thua gì đầu bếp trong khách sạn cao cấp."

Ngôn Trăn ăn cháo trứng bách thảo có mùi vị vừa phải, rất ngon, nàng cảm thấy mấy đồ ăn bên ngoài toàn là cái gì đâu không.

"Mà tôi cũng không biết trong nhà có trứng bách thảo, hahahaha." Ngôn Trăn cười, nàng chỉ biết mì gói ở đâu còn mấy cái khác thì thua, hoàn toàn không biết.

"Hôm qua nấu bữa tối thấy cái này nên làm thêm tí thịt bằm." Cố Thanh Hà múc một thìa cháo nhỏ rồi cẩn thận nếm thử.

Ngôn Trăn ngồi đối diện, lặng lẽ quan sát đối phương: "Cậu có biết bây giờ cậu cho tôi cảm giác gì không?"

"?" Cố Thanh Hà ngước mắt.

"Kiểu như tiểu thư xuất thân từ gia đình giàu có thời Trung Hoa Dân Quốc, phong thái ưu nhã, khí chất lạnh lùng nhưng lại không kiêu ngạo, mỗi cử chỉ đi đứng tay chân đều quyến rũ phong tình. Ha, đương nhiên rồi, bên cạnh mỹ nhân thì phải có mỹ nhân thôi, tôi cũng không thua cậu."

Cố Thanh Hà nhướng đôi lông mày xinh đẹp: "Nghe như kiểu cậu đang khen mình."

"Nghe nè, mình có thể tưởng tượng được tương lai hai đứa mình sống cùng nhau sẽ tốt đẹp như thế nào!" Ngôn Trăn húp một miếng cháo, trên mặt là nụ cười tràn đầy tự tin.

Cố Thanh Hà nghe xong thì lắc đầu phủ định: "Vậy chắc chắn đó là chuyện vô cùng khủng khiếp và phiền toái."

"Ex... Excuse me?" Ngôn Trăn buông muỗng xuống, nhướng mày, nhìn thẳng vào Cố Thanh Hà.

Cố Thanh Hà cũng buông thìa, nhìn thẳng vào Ngôn Trăn: "Cậu còn chưa rửa mặt."

"Hả? Ủa, nhưng không phải vì tôi vội ăn sáng sao. Ê nhưng mà tôi đánh răng rồi!" Vẻ mặt Ngôn Trăn vô cùng khó chịu, thế mà Cố Thanh Hà lại nói mình như vậy.

Không rửa mặt là không ăn được sao? Hơn nữa mới bị lần này thôi, còn không phải vì lo lắng ai kia phải đợi mình đến mất kiên nhẫn sao?

"Thử nghĩ xem, nếu cậu có một người ở chung nhếch nhác, lôi thôi lếch thếch còn thiếu cả lễ độ. Lâu lâu còn đãng trí rồi hay giở mấy trò lưu manh, cậu sẽ như thế nào?" Cố Thanh Hà nhàn nhã ngồi đó nói với Ngôn Trăn, biểu cảm còn có một chút thích thú không giải thích được.

Tự nhiên Ngôn Trăn lại thấy Cố Thanh Hà rất biết nói chuyện, nhưng toàn mấy lời độc miệng khiến người ta đau đớn! Tại sao gia hoả này lại phê phán mình thẳng thừng, không chút lưu tình như này?

Lôi thôi lếch thếch? Thiếu lễ độ? Đãng trí? Giở trò lưu manh?

Nàng, không, thừa, nhận!

... Đúng là có một chút nhưng ai lại tệ đến thế?

"Mặc dù đôi khi người đó có một chút xíu khuyết điểm như trên, nhưng người ta lại có một trái tim vàng như thiên sứ, hơn nữa còn xinh đẹp tuyệt vời. Người đó là mỹ nhân tuyệt sắc, nhìn vào rất vui mắt thích tai nữa!" Ngôn Trăn buộc mình mỉm cười, duy trì một chút xíu hình tượng còn sót lại.

"Đúng vậy, ưu điểm không nhiều." Cố Thanh Hà khẽ gật đầu đồng ý.

"Hừ, đồ vô tình." Ngôn Trăn vừa lẩm bẩm vừa chọc chọc cháo trong tô.

Cố Thanh Hà ngẩng đầu, thoáng nhìn qua ai kia đang tức giận, nhẹ giọng nói: "Thật lòng mà nói, tôi cực kỳ thích như thế này."

"Hả?" Ngôn Trăn vẫn còn đang phiêu du trong sự chán nản nên không nghe rõ Cố Thanh Hà nói gì: "Cậu vừa nói gì? Thích? Thích gì đó? Cậu nói thích đúng không?"

"Không có gì, ăn cơm đi." Cố Thanh Hà né, không muốn nhận, đúng là cô thích lại thích một Ngôn Trăn với nhiều khuyết điểm như thế.

"A!!! Nói chuyện không rõ ràng còn không muốn nói lại. Miệng cậu là miệng vàng miệng ngọc sao? Thiệt tình còn không muốn tôi đoán, quá trời kiêu ngạo rồi, cậu khiến tôi bực quá..." Ngôn Trăn trợn mắt, nhìn Cố Thanh Hà rồi húp hết cháo không chừa lại gì cho cô.

"Ngôn Trăn."

"Nói!" Ngôn Trăn trừng mắt, kỳ quái nhìn sáng Cố Thanh Hà đang chuẩn bị nói, song song cũng hảo tâm múc cho cô miếng cháo thịt.

"Shut up."

__________

Ngôn Trăn = bóng thẳng

Tiểu Cố = mấy đứa ngạo kiều trong sách giáo khoa.