Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm

Chương 130




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm

Tác giả: Tố Tây

Edit: Mia

Chương 130:

__________

Vất vả lắm mới đỡ được con ma men Cố Thanh Hà vào phòng, Ngôn Trăn cũng đổ mồ hôi đầm đìa.

Muốn hỏi tại sao? Vì mặc dù uống say nhưng Cố Thanh Hà cũng rất không muốn bị người khác chạm vào, ngoại trừ Ngôn Trăn thì tuyệt đối không chịu người khác đỡ.

Không bẻ gãy xương người ta là may rồi.

Thế nên, cuối cùng là Ngôn Trăn bị Cố Thanh Hà đu cổ, cực khổ kéo con ma men vào phòng khách ở Đông viện trước kia.

"Tiểu Cố ơi, tôi giúp cậu cởi quần áo, cả người đều đầy mồ hôi." Ngôn Trăn cởi áo khoác của Cố Thanh Hà rồi ném cô lên giường, vì giờ Cố Thanh Hà cứ ôm nàng như con koala, cả người nàng đều toát mồ hôi.

Mà trong phòng còn bật máy sưởi.

Cố Thanh Hà cứ nửa say nửa tỉnh nhìn Ngôn Trăn cởi quần áo cho mình, cô mông lung cảm thấy bàn tay lạnh lẽo vuốt ve mình, cô nghiện.

Mãi cho đến khi Cố Thanh Hà cởi hết quần áo bên người, chỉ còn áo giữ ấm thì mới ngừng tay, thật sự toàn mồ hôi, cái này có phải bị dị ứng cồn không?

Ngôn Trăn hơi lo.

"Tiểu Cố, sao đổ mồ hôi nhiều như này, còn thể hiện rồi đòi uống thay tôi..." Ngôn Trăn sờ vào làn da mịn màng trên cổ Cố Thanh Hà.

Ngôn Trăn nhanh đi lấy khăn tắm cùng nước ấm Uyển Dao đưa rồi lau người cho Cố Thanh Hà.

Cố Thanh Hà nằm trên giường nheo nheo mắt, nhìn người yêu lau người rồi ngơ ngác mỉm cười, nụ cười ngây thơ, hồn nhiên nhất Ngôn Trăn từng nhìn thấy.

"Cậu còn mặt mũi cười, thật là..." Ngôn Trăn nhìn Cố Thanh Hà cứ ngây thơ cong môi, thật sự vừa tức vừa buồn cười.

Nhưng tay nàng lại dịu dàng săn sóc đối phương, "Mai sau không được uống nữa, uống có một ly mà say tới cỡ này, mấy chú thím rồi bà nội cười quá trời cười."

Cố Thanh Hà híp mắt hưởng thụ sự chăm sóc của Ngôn Trăn, cô mơ màng nhìn người yêu, sau đó nắm lấy tay Ngôn Trăn, "Cậu bảo cậu không khoẻ nên tôi không muốn cậu uống rượu."

"Rồi giờ ngồi đây chăm cho cậu say đến như này." Ngôn Trăn dỗi, giả vờ trách.

Cố Thanh Hà uỷ khuất, hai mắt mê ly: "Về nhà nấu đồ ăn ngon cho cậu, làm đồ ngon thật ngon."

Nghe giọng nói ngọt như mía lùi của người yêu thì sao Ngôn Trăn gắt gỏng được nữa, thay vào đó nàng còn vui sướng không thôi vì cô uống say xong lộ hết bí mật của mình với người thân.

Bởi nàng biết cục cưng của nàng cũng muốn kết hôn với nàng, không phải chỉ một mình nàng mơ ước mà là cả hai người đều nghĩ về chuyện này.

"Tiểu Cố, cậu muốn kết hôn với tôi hở?" Đôi mắt nhu tình của Ngôn Trăn lấp lánh, nhìn người mình đặt trong tim.

"Có~~!" Cố Thanh Hà rất chắc chắn, hơn nữa còn làm nũng, mặc dù giờ say đến choáng cả đầu, tâm trí cũng hỗn loạn. Nhưng cô vẫn biết lòng mình khát vọng bao nhiêu, thôi thúc cô phải khẳng định chuyện này, "Muốn kết hôn với cậu, muốn thiên trường địa cửu với Ngôn Trăn, muốn chúng mình vĩnh viễn bên nhau."

"Tiểu Cố...." Ngôn Trăn nghe mà rưng rưng nước mắt. Cô muốn cưới nàng, giống như nàng muốn, muốn cùng cô sớm chiều bên nhau.

Ngôn Trăn nhìn sự ngọt ngào hiếm có của Cố Thanh Hà, giờ mặt đối phương ửng đỏ, không biết là say rượu hay xấu hổi, nhưng tóm lại nhìn rất ngon, nàng muốn cắn một miếng, chắc chắn ngọt lắm.

Ngôn Trăn muốn cúi đầu hôn Cố Thanh Hà đang đỏ mặt, nhưng nàng nghĩ lại, nếu Cố Thanh Hà bị hôn đến kích thích thì chắc nàng toi mất.

Người nhà còn quây quần bên bàn tiệc, giờ nàng nên dỗ Cố Thanh Hà cho xong rồi đi báo cho người lớn một tiếng.

Ngôn Trăn khắc chế xao động trong lòng, dùng khăn nóng lau móng vuốt nhỏ của Cố ba tuổi rồi đi lấy cốc nước cho cô.

Nhưng lúc người nào đó trên giường thấy Ngôn Trăn đứng dậy thì vội vã như cá chép lộn người, vươn móng vuốt kéo Ngôn Trăn lại.

Lực mạnh quá nên kéo cả Ngôn Trăn vào lòng, cả hai cùng ngã xuống tấm nệm lông ngỗng mềm mại.

Ngôn Trăn kêu lên, nàng muốn đứng dậy nhưng Cố Thanh Hà cứ nhão nhão dính dính ôm chân nàng, còn muốn cởi quần áo của nàng.

"Tiểu Cố! Cậu làm gì đây?" Ngôn Trăn hoảng hốt nắm lại chiếc váy đỏ đã bị kéo xuống vai.

Cố Thanh Hà đang rất nghiêm túc cởi đồ, cô hoang mang ngẩng đầu: "Cậu không nóng hỏ, đổ mồ hôi hết rồi."

"Không, không, không, tôi không nóng..." Ngôn Trăn lắc đầu như trống bỏi, nàng không chắc cặp mắt hồn nhiên của Cố Thanh Hà có âm mưu gì trong đó không.

"Tôi thấy cậu nóng." Cố Thanh Hà khàn khàn thì thầm, sau đó bất chấp sự phản đối của Ngôn Trăn, lấp kín môi nàng.

......

Lúc thím hai tốt bụng, à không, bà muốn xem kịch nên tự mình mang ly mật ong H2O, bảo Cố Tu Diễn đi thăm hỏi Cố Thanh Hà.

Dù sao cũng nửa tiếng hơn nhưng Ngôn Trăn vẫn chưa xuống, cả nhà không vui, sao dỗ Cố Thanh Hà say rượu lâu vậy?

Kết quả vừa bước đến bậc thang phòng khách bên Đông viện là nghe âm thanh khiến người ta đỏ mặt, đập tim.

"Không, Tiểu Cố, tôi không ổn, xin, xin cậu, dừng lại đi."

Thím lập tức nhận ra vấn đề bay vọt, vội đưa ly nước trong tay cho Cố Tu Diễn sau đó bịt tai em lại ngay.

"Nhị bảo, con không thể nghe được."

Rồi bà lôi Cố Tu Diễn trở lại.

"Mẹ, không được! Chị con sẽ ăn hiếp chị Ngôn Trăn, con phải giúp chị ấy..." Cố Tu Diễn nghe chị Ngôn Trăn kêu cứu thì hết cả hồn, em thích chị Ngôn Trăn lắm, không thể để chị cả ăn hiếp chị.

"Ừ...Chị cả của con đúng là ăn hiếp con bé, nhưng không phải như con nghĩ. Giờ con đừng lo, chạy trước đã, giờ bị chị con phát hiện là hai mình chết chắc."

Vừa nói chuyện vừa nghe tiếng trong phòng, bà còn khá bội phục Tiểu Thanh Hà, uống rượu xong mạnh mẽ ghê.

Cố Tu Diễn đến bàn ăn là tức giận kể cho thiên hạ nghe hành vi tàn ác lúc nãy ngay, thím hai cũng không che được miệng mồm sắc bén của tiểu gia hỏa này.

"Bà nội, chị cả đánh người!" Cố Tu Diễn tức giận nắm tay nhỏ thành quyền, mách bà nội.

"Mẹ, mẹ đừng nghe Diễn Diễn, nó không biết gì."

Như vậy, càng làm người ta hoang mang.

"Bà chị già với chị dâu tốt vậy sao bà ấy đánh người được?" Cố Lộng Khê lẩm bẩm, sau đó húp miếng chè hạt sen trong bát sứ. Cô muốn giữ lại câu chuyện về bà chị già, đợi bà ấy tỉnh cô sẽ gửi vào group chat.

"Không có! Em nghe thấy hết!" Cố Tu Diễn phản đối, "Nếu mọi người không đi là chị cả đánh chết chị Ngôn Trăn!"

"Chết gì mà chết, xui xẻo." Lão thái thái hơi cau mày, chỉ vào Cố Lộng Khê, "Con lên xem thử."

Cố Lộng Khê cau mày, cô không có muốn đi.

Mẹ Cố sợ người khác lại cười nên đứng dậy, "Con đi xem thử, mọi người ăn đi, xem nhãi ranh kia có xoay trời chuyển thế hay không..."

Thím hai thấy chị đi thì liếc nhìn đứa con trai không hiểu chuyện, bà đành kéo chị lại, nhẹ giọng.

"Chị đừng đi, hai người, hai người...Đang làm việc!" Thím nói xong thì ngại ngùng ngồi xuống.

Mẹ Cố nghe xong lời này sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt vi diệu ngồi xuống cùng bà.

"Sao con không đi?" Bà cụ cúi đầu nhìn con dâu.

"Mẹ, Diễn Diễn nói bậy, mẹ đừng nghe, ăn cơm, ăn cơm~~" Vừa nói, thím hai vừa gắp chân gà chặn mồm Cố Tu Diễn.

Mẹ Cố nháy mắt với ba Cố.

Có thể là~~

Con gái là con sói đói, về sau ông có hi vọng ôm cháu rồi, chút nữa đi thăm hai đứa sau.

Hiển nhiên, tiệc tàn Ngôn Trăn cũng chưa ra.

Trận chiến tình yêu hơn tiếng rưỡi.

Ngôn Trăn thở hồng hộc, ngơ ngác nhìn trần nhà và nàng càng nghe rõ tiếng hít thở dễ chịu, thích ý của người bên cạnh.

Ngôn Trăn thở dài.

Cầm điện thoại nhìn giờ, chín rưỡi hơn.

Thật thì vẫn ổn, tiếng rưỡi cũng không nhiều, cũng không ai đến làm phiền hai người, bọn họ quậy long trời lở đất, Ngôn Trăn cũng khóc ra luôn, xương nàng sắp gãy tới nơi. Giờ nàng cảm thấy cơ thể không phải của mình nữa, như kiểu gắn tay chân giả vào thì đúng hơn.

Nàng có thể cự tuyệt, nàng có thể.

Cố Thanh Hà say nhưng nàng thì không.

Lúc Cố Thanh Hà tới lần đầu thì nàng nên ngăn lại rồi, nhưng nàng lại bị Cố Thanh Hà mê hoặc, trong lòng phát tín hiệu, hoàn toàn bị chinh phục.

Ngôn Trăn thấy mình mất hết nguyên tắc, vẫn còn ở bổn gia nhưng Cố Thanh Hà say rượu, không ra nổi thì thôi đi, xong nàng đi dỗ, dỗ xong lên giường với người ta luôn.

Ngôn Trăn đứng dậy đỡ eo, chỗ nào cũng đau.

Ngôn Trăn tức giận đánh người yêu đang nằm đó ngủ, mà Cố Thanh Hà lại ngọt ngào nắm tay nàng, tìm cái tư thế thoải mái rồi ngủ tiếp.

Quá trời được rồi, quá trời sướng rồi, ngủ quá trời ngon rồi....

Ngôn Trăn không vui, nhìn cái mặt đẹp ơi là đẹp của Cố Thanh Hà là sôi máu não.

Chết tiệt, nàng muốn Cố Thanh Hà phải nghẹn một tháng.

Ăn chay!

Ngôn Trăn bực hết cả người, nghiêng đầu nhìn Cố Thanh Hà, cái người này cứ nằm cạnh nàng như con thú nhỏ mềm mại, còn không phải do nàng chiều chuộng quá sao.

"Tiểu Cố, cậu ngủ đi, tôi ra ngoài tìm ba mẹ." Ngôn Trăn sờ sờ trán Cố Thanh Hà, đúng là do lúc nãy mây mưa nên người yêu nàng mệt rồi, còn thêm cồn nữa cho nên ngủ rất say.

"Ừm..." Cố Thanh Hà đáp lại bằng giọng mũi.

Ngôn Trăn muốn đánh cho một cái nhưng lại đau lòng, nàng còn phải thu dọn tàn cuộc rồi xuống chúc mừng năm mới với người lớn.

Ngôn Trăn nhẹ nhàng bước xuống giường, chỉ cử động chút xíu nàng cũng thấy đau.

Nàng tức giận trừng mắt nhìn con sói hoang đang ngủ, nhặt quần áo trên sàng, xếp lại rồi trả về chỗ cũ.

Lúc nãy điên cuồng nhưng nàng cũng bị động vì sợ người nhà Cố Thanh Hà đến, nhưng Cố Thanh Hà say nên không quan tâm, mạnh mẽ ép nàng.

Hết cách, nàng phải chủ động cởi quần áo, miễn cho Cố nhãi con xét nát.

Ngôn Trăn nhìn đồng hồ, vội mặc lại váy rồi sửa sang đầu tóc, nàng đi vòng vòng tìm gương, rõ là lần trước ở bàn trang điểm có cái gương rất to nhưng sao giờ lại mất tiêu?

Ngôn Trăn tìm tới tìm luôn không thấy thì cũng đành thôi, nàng cầm điện thoại nhìn nhìn, sau đó kéo ngăn tủ tìm hộp phấn rồi bỏ thêm miếng son lên mỏ, hoàn hảo.

Nhưng nàng lại quên nhìn mấy chỗ khác, ví dụ như cổ còn có ngực nữa.

"Trời ơi, Trăn Trăn của chúng ta đến rồi!" Người đầu tiên nhìn thấy Ngôn Trăn là thím ba.

Thím bốc nắm hạt dưa rồi kéo cháu dâu trưởng của Cố gia vào đại sảnh.

Ngôn Trăn ngại ngùng để thím nắm tay mình, "Xấu hổ quá, nhưng....Tiểu Cố cần con chăm sóc nên mới xuống muộn."

"Ò, em biết mà chị dâu, kiểu "chăm sóc" đó đó hả?"

Cố Lộng Khê ngạo nghễ chéo chân bên cạnh bà nội nhìn họ chơi mạt chược, vốn thị lực ban đêm cô đã nhạy bén, dù đối phương không ở bên cạnh nhưng cũng nhìn ra dấu hôn dễ như trở bàn tay, tuy đối phương xoã tóc che đi nhưng rất rõ ràng.

Thế nên cô đứng dậy, đẩy bà mẹ già kính yêu ra rồi ôm cánh tay Ngôn Trăn, "Chị cần khăn lụa không? Trên cổ chị đều là dấu vết yêu thương của chị em đó nha."

Ngôn Trăn che cổ lại, trợn mắt nhìn Cố Lộng Khê đang cười quỷ dị một bên: "Thật không vậy? Trời ạ, lúc nãy chị tìm không thấy gương, không nhìn được."

"Hai người làm lâu thế, chị em say mà cũng mạnh dữ." Cố Lộng Khê thì thầm với Ngôn Trăn, song cũng cống hiến luôn chiếc khăn lụa cho chị dâu thân yêu.

Ngôn Trăn đỏ mặt cúi đầu, vội thắt khăn Cố Lộng Khê đưa lên cổ, "Còn thấy không Tiểu Khê?"

Mặc dù Cố Lộng Khê vẫn muốn trêu Ngôn Trăn nhưng đối phương mãi thẹn thùng thì không xong, mặc dù có lẽ mấy người ở đây cũng đoán được tám, chín phần, "Yên tâm, hết mình thấy rồi.

"Ngôn Trăn, đến chỗ mẹ này con." Mẹ Cố thấy con dâu bảo bối là vui ra mặt, bảo nàng cùng Tiểu Khê đến.

Ngôn Trăn nhẹ cười rồi ngồi kế Cố mama, mẹ nhìn Ngôn Trăn thật kỹ, ủa khoan, sao trên cổ có nhiều vết đỏ vậy? Đúng thật hai người ở trên đó....

Mẹ Cố là người từng trải nên biết Ngôn Trăn da mặt mỏng, bà không thể nói ra được. Trong lòng bà cũng vui vì con hai đứa con quan hệ thật tốt, uống say vậy mà còn nhão nhão dính dính.

"Con đói không? Mẹ vào bếp nấu cháo đậu đỏ cho con nha?" Cố mama hỏi Ngôn Trăn.

Tuy buổi tối Ngôn Trăn không ăn nhiều nhưng tiêu hơi nhiều sức, buổi trưa cũng chẳng ăn gì nên giờ cũng thấy đói.

"Bảo dì Liễu trong bếp làm mấy miếng bánh để Ngôn Trăn ăn lót dạ. Lúc trưa con bé có ăn bao nhiêu, tối cũng chưa động được mấy đũa thì bị Tiểu Thanh Hà đem đi rồi."

Bà cụ ngồi trên ghế vòi trực tiếp bảo nhà bếp mang đồ ngọt cho Ngôn Trăn, kẻo bảo bảo đói bụng.

"Bánh hoa quế đó con, ăn rất ngon." Bà cụ bảo Ngôn Trăn ăn thử nhanh nhanh.

"Cảm ơn bà nội." Ngôn Trăn không từ chối được, bỏ một miếng vào mồm, mềm mềm dẻo dẻo, ngọt ngào tan trong miệng.

Ngôn Trăn cũng ngại ăn một mình nên chia cho mấy thím cùng mấy em ăn chung.

Lúc nàng muốn đưa cho Cố Tu Diễn thì em lại lắc đầu nói không ăn, mặt mày cũng buồn hiu.

"Sao vậy em?" Ngôn Trăn nghi ngờ hỏi.

"Con đừng để ý nó, nó tới giờ rồi." Thím hai trừng mắt nhìn ông nội nhỏ, không cho phép Cố Tu Diễn nói bậy.

Nhưng khi thấy Ngôn Trăn cứ cười thì Cố Tu Diễn lại bực, em muốn bênh chị!

"Chị ơi, chị, chị đừng ở với chị cả em nữa, chị ấy đánh chị mà chị còn cười! Chị ấy hâm doạ chị có đúng không?" Cố Tu Diễn tức giận bất bình.

"Hả?....Đánh chị? Không có...." Ngôn Trăn không biết làm sao, em ấy nói gì vậy?

"Lúc nãy em với mẹ vào phòng chị, em nghe thấy hết rồi! Chị bảo chị cả dừng lại, chị ấy đánh chị! Mấy người này nói không có nhưng em không tin, huhuhu..."

Giọng nói hồn nhiên, vô tội của Cố Tu Diễn vang vọng trong đại sảnh.

Ngôn Trăn hoá đá trên ghế, đột nhiên thấy miếng bánh trong miệng như parafin, đốt cháy cổ họng Ngôn Trăn rồi nóng đến cả người.

Lần đầu tiên Ngôn Trăn thấy vết nứt trên sàn nhà bà nội sao nhỏ vậy? Sao không để nàng chui vào.

Nàng không muốn sống nữa.

__________

Đọc mà ngại dùm:))