Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm

Chương 116




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm

Tác giả: Tố Tây

Edit: Mia

Chương 116:

__________

Dì Lan chỉ nhìn cảnh cáo rồi vào đại sảnh đóng cửa lại, lúc này Cố Lộng Khê phải nhả hết khói trong mồm.

Cố Thanh Hà liếc nhìn em gái mình, người giỏi chạy tội nhất.

Cố Lộng Khê vội quay người lại như chuyển chủ đề, tiếp tục tán gẫu: "Chị, chị nhìn thấy dì Lan bao giờ chưa."

"Chưa."

Cố Thanh Hà nhìn mặt đất đầy tuyết rồi trả lời.

"Lúc trước nghe cha nói dì Lan từng chắn một tai nạn lớn cho bà nội, lần đó hơn nửa khuôn mặt cũng bị huỷ." Cố Lộng Khê nói rồi nhìn sang Cố Thanh Hà, "Vết thương ở chân bà hình như cũng do lần đó, nhưng may mà có dì Lan, nếu không bà nội cũng không còn."

Cố Thanh Hà nghe, không biết là thật hay giả, cô cũng từng nghe cha cô nhắc đến chuyện của bà nội.

Nếu đó là thật thì dì Lan đúng là "cỗ máy giết người" được nghiên cứu.

Ngoài ra, ở bổn gia, cũng chưa từng có ai gây tổn thương cho đối phương.

Mà lúc này, Ngôn Trăn đã tiến vào đại sảnh, nơi được đóng cửa cẩn thận.

Nàng đi theo người làm vào phòng trong, sau đó hơi cúi đầu, nàng không dám nhìn đông nhìn tây, chỉ biết căn phòng này vừa cổ kính vừa hoành tráng. Cùng đó là những tác phẩm nghệ thuật có giá trị liên thành, tất cả đều thể hiện sự sang trọng cũng như xa cách của bà nội.

Lúc đó nàng nghe dì Lan nhắc tên bà nội, Dung Ý.

Trong lúc Ngôn Trăn chờ đợi cũng không khỏi suy nghĩ lung tung. Nàng nhìn bàn trà gỗ gụ được chạm khắc tỉ mỉ, ngẩn người. Kết quả là bà nội đã bước ra ngoài rồi mà nàng còn ngồi đó phát ngốc.

"Sao không ngồi đi, mới tỉnh dậy cần nghỉ ngơi nhiều hơn."

Giọng nữ trong trẻo dễ nghe thấm vào tai, Ngôn Trăn ngẩng đầu liền nhìn thấy dì Lan đang đẩy bà ra.

Nàng khó tin được, vội vã cúi người chào bà cụ: "Bà nội...Bà nội ạ, con là Ngôn Trăn."

Bà cụ nhìn con bé dè dặt, nhẹ giọng cười, vẫy vẫy tay ý bảo cô bé ngồi xuống đi rồi nói chuyện.

Ngôn Trăn đành phải mím môi, cẩn thận ngồi xuống bàn trà.

Về phần người làm bên cạnh, Ngôn Trăn biết, cô bé là Uyển Dao, là người đưa canh cho nàng.

Đối phương cười khanh khách rồi rót cho bà cụ chén trà.

"Cảm ơn." Ngôn Trăn lễ phép nhận trà, cầm lấy trong tay.

Lão thái thái quan sát cô gái, nghe bảo Ngôn Trăn là đứa trẻ hiểu chuyện, trong lòng bà cũng khen ngợi nàng, bà nhẹ giọng: "Này là trà hồng sâm, hiện tại con cần phải bồi bổ, lát nữa bà kêu người mang cho con một ít. Thứ này cũng khó mua."

Ngôn Trăn thật sự khó tiếp thu lòng tốt như vậy, nàng xua tay lia lịa: "Bà nội, không cần, con vẫn khoẻ...Cố nhãi con...Cố Thanh Hà chăm sóc con rất tốt, giờ con cũng khoẻ hơn nhiều." Sau đó nàng ngượng ngùng mỉm cười, nhưng giọng nói vẫn rất khẩn trương.

Hết cách rồi, bà nội của Cố Thanh Hà đó.

Nếu không phải tóc bà đã bạc thì cũng không nhìn ra đã gần bảy mươi. Da dẻ bà được bảo dưỡng rất kỹ, chắc chắn tuổi trẻ là mỹ nhân xinh đẹp, dù giờ có lớn tuổi đi chăng nữa vẫn cao quý, kiêu hãnh.

Giống như trời sinh đã có, mang đến cho người ta cảm giác uy nghiêm vô hình.

"Bà nghe Lộng Khê nói con và Thanh Hà quen biết nhau từ nhỏ."

"Dạ, đúng rồi, chúng con học cùng lớp, sau đó quen biết nhau." Ngôn Trăn thành thật trả lời, nàng không dám lơ là, nàng cũng không hiểu bà nội hỏi thăm hay là đang dò la chuyện khác...

Bà cụ gật gật đầu, như kiểu nói chuyện bình thường với nàng thôi, "Ừm, vậy cũng lâu, con thấy Thanh Hà thế nào?"

Ngôn Trăn ngạc nhiên, không hiểu sao bà nội lại hỏi thế nhưng vẫn không cần nghĩ ngợi mà trả lời, trên môi nàng cũng mang theo nụ cười xinh đẹp: "Cậu ấy là người duy nhất khiến con nghĩ đến sẽ thấy hạnh phúc."

Nghe câu trả lời thế bà cụ cũng tò mò, "Ò? Tốt vậy sao?" Giọng nói nghiêm nghị ban đầu của bà cũng trở nên dễ chịu hơn.

Ngôn Trăn quyết đoán gật đầu nhưng rồi hoang mang nhíu mi: "Dạ....Thực ra con cũng không biết cậu ấy có điểm gì tốt, nhưng chỉ thấy cậu ấy nơi nào cũng tốt." Nói xong nàng mỉm cười, như thể nghĩ đến Cố Thanh Hà nàng sẽ cười thật ngọt.

Bà cụ vi diệu quay đầu nhìn dì Lan bên cạnh.

Nghe quen thế nhở?

Tôi có gì tốt mà lại đối xử tốt với tôi như thế?

Không biết tiểu thư tốt ở đâu, chỉ là cảm thấy nơi nào cũng tốt.

Cô tên gì? Nếu chưa có tên thì tôi đặt cho cô.

Được.

Vậy gọi là Lan Trân đi.

Nghĩ đến đây, lão phu nhân bất giác mỉm cười. Đôi khi những ký ức khắc sâu trong lòng cũng sẽ không phai mờ theo thời gian, hình như dì Lan cũng đoán được đối phương đang nghĩ gì, cũng dịu dàng nhìn về đối phương.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, từ tận đáy lòng cảm thấy con bé Ngôn Trăn này thực sự làm người vui vẻ.

Rất đáng yêu, rất chân thật.

"Nếu Thanh Hà biết con nói nó như vậy, nó sẽ rất vui." Dì Lan nhẹ nhàng nói với Ngôn Trăn, bởi vì những lời này cũng xuất phát từ tận đáy lòng bà.

Bà cụ cũng đồng ý với dì Lan: "Lâu lắm rồi mới thấy con bé đó có tâm tình khác, Thanh Hà có con cạnh bên, thật sự quá may mắn."

Ngôn Trăn nào dám có vinh dự này, nàng nhanh chóng xua tay, nói bản thân nàng may mắn mới đúng. Kỳ thực nàng cũng thích bà nội Cố Thanh Hà, dẫu rằng nghiêm trang nhưng nàng có thể thấy bà rất thương Cố Thanh Hà.

Chỉ cần đối với Cố Thanh Hà thật tốt, từ tận đáy lòng nàng sẽ cảm tạ, nàng hy vọng Tiểu Cố được nhiều sự yêu thương.

"Lúc nãy con nghe Lộng Khê bảo gần đây bà thích hí khúc đúng không ạ." Ngôn Trăn cẩn thận hỏi bà.

Nghe đến "hí khúc" là mắt bà cụ chợt sáng lên. Thật ra trước kia bà rất thích hí khúc rồi, khi còn trẻ bà sẽ cùng với mấy thiên kim nhà khác đến chỗ hí khúc nổi danh nghe hát.

Nhưng mà lớn tuổi rồi, bà cũng quên mất sở thích.

Giờ lại nhắc đến thì cũng không thể không thừa nhận, hí khúc thực sự quá dễ nghe.

Lão thái thái mỉm cười gật gật đầu: "Đúng rồi, gần đây có nghe kịch dự kịch, cảm thấy cũng thú vị. Bà còn nghĩ đợi bọn nhỏ làm xong việc sẽ cùng Lan Trân ra ngoài nghe hí khúc."

"Dự kịch ạ?" Ngôn Trăn hơi kích động, nàng từng học dự kịch để diễn, tuy rằng không quá chuyên nghiệp nhưng giáo viên của nàng cũng là bậc thầy kinh kịch giỏi nhất cả nước. Nàng cũng biết nhiều nghệ sĩ hát hí khúc, nếu có buổi diễn lớn thì nàng cũng có thể thông qua quan hệ tìm được vé ngồi ở hàng đầu, "Bà nội, bà thích vở nào ạ?"

"Tiểu Trăn cũng biết hí khúc sao?" Lão thái thái rất kinh ngạc, trong lòng cũng có chút chờ mong.

Ngôn Trăn vội gật gật đầu, nhưng cũng có chút xấu hổ sờ sờ tóc: "Con từng học với thầy Chu Hoài Dật, vì con phải quay phim."

Bà cụ nghe mà vui liền, lập tức rất có hứng thú với Ngôn Trăn: "Dạo này bà thích "Hoa Mộc Lan" nhưng còn chưa nghe xong, nên thực sự là..."

Bà cụ chưa nói xong thì Ngôn Trăn đã nghe ra bà rất thích rồi.

"Con biết "Hoa Mộc Lan" nha, con cũng biết một đoạn ngắn, cũng thích nữa." Ngôn Trăn trả lời ngay, lúc ấy khổ luyện trong thời gian dài, vì đóng phim. Ừm, nói chung cũng lợi hại.

"Thật sao!?" Bà nắm tay Ngôn Trăn, sắc mặt thay đổi, "Con diễn cho bà một đoạn được không?"

Dì Lan thấy bầu không khí giữa bà cụ cùng Ngôn Trăn trở nên vui vẻ cũng nhắc nhở chút: "Ngôn Trăn vừa mới khoẻ."

Bà Lão đành thôi, "Bà sai rồi."

"Không, không, không ạ, con hát một đoạn cũng được, một đoạn ngắn thôi ạ." Ngôn Trăn cũng không nghĩ bà mới hứng thú mà nàng lại làm bà mất vui, vội vàng lấy lòng bà nội ngay. Vất vả lắm đối phương mới thích cái nàng am hiểu, quá hiếm có rồi.

Bà cụ nhìn nhìn dì Lan, giống như đang thương lượng, dì Lan đành gật đầu đồng ý.

Dung Ý mà hứng lên thì ai cản cho được, bà chỉ lo Ngôn Trăn vừa mới khoẻ thôi.

"Dì Lan, con không sao, chỉ là một đoạn ngắn thôi ạ, nhưng nếu không tốt thì bà nội với dì Lan cũng đừng cười con." Ngôn Trăn đứng dậy, mỉm cười nhìn họ.

Nàng ho nhẹ mấy tiếng làm ấm cổ họng, hít một hơi thật sâu, thu lại biểu cảm trước đó rồi bắt đầu nhập vai, Ngôn Trăn, nàng có thể nhập vai trong một giây.

Đối với việc đam mê diễn, nhiệt tình yêu thương, Ngôn Trăn chưa bao giờ thua ai.

"Hoa Mộc Lan e thẹn, xin lễ bái."

Âm khởi giòn tan khiến bà cụ cùng dì Lan kinh diễm.

Đây là đoạn Hoa Mộc Lan e thẹn thi lễ, bà lão kinh ngạc nhìn cô bé có nụ cười xinh đẹp cùng đôi lông mày sống động, đặc biệt là chữ "e thẹn" còn kéo dài bên tai.

"Gọi một tiếng nguyên soái, lắng nghe cho kỹ, Hoa Mộc Đệ chính là mạt tướng, nguyên danh là Hoa Mộc Lan..."

Ngôn Trăn tiếp tục xướng, lão phu nhân cũng chuyên chú nghe, lắng nghe vẻ đẹp trong lòng, quá hay, thật sự không thua với những tay lão luyện.

Bài hí kết thúc, bà cụ hoang mang nhìn đứa trẻ đa năng, bà nhanh vẫy tay với Ngôn Trăn, bảo Ngôn Trăn đến chỗ bà rồi nắm tay Ngôn Trăn.

"Không ngờ Tiểu Trăn của chúng ta lại có tài này nha, quá hay, quá bất ngờ!"

Bà lão vui sướng không thôi, nhưng lại thấy tay mình không có bao lì xì nào. Vốn dĩ bà cùng dì Lan muốn nhìn người yêu mà Thanh Hà phấn đấu quên mình thôi, không chuẩn bị gì cả, ai mà ngờ càng nhìn càng vui đâu.

"Lan Trân, hình như tôi có chiếc vòng ngọc." Lão thái thái nói xong, ra hiệu cho dì Lan ở bên cạnh.

Dì Lan sửng sốt một lúc rồi mỉm cười gật đầu rồi quay trở lại phòng sau.

Lão phu nhân lại nắm tay Ngôn Trăn, mắt đều là ý cười: "Bà nội không chuẩn bị quà gặp mặt, nhưng sao có thể để Tiểu Trăn tay không trở về, cho nên bà nội tặng cháu cái vòng. Tuy rằng mấy đứa trẻ có trang sức hoa lệ nên không thích mấy đồ này đâu, nhưng bà lại có một cái rất thanh nhã, bà nội thấy Tiểu Trăn sẽ rất hợp."

Ngôn Trăn nghe mà hoang mang, chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy dì Lan bước ra, trên tay còn có chiếc hộp tinh xảo.

Ngôn Trăn ngây ngốc nhìn bà mở ra, bên trong là chiếc vòng ngọc bọc vải đỏ, nhìn qua vô cùng thanh lệ, xinh đẹp.

Chiếc vòng trong suốt, phát ra huỳnh quang dưới ánh sáng.

"Bà...Bà...con không thể..." Ngôn Trăn lập tức xua tay, không thể nhận thứ quý giá như vậy.

Lão thái thái cười, bà nắm lấy tay Ngôn Trăn: "Thật ra định tặng cho Thanh Hà nhưng con bé không thích mấy cái này, thế nên bà nội đổi ý, không bằng cho con, bởi con với nó đều giống nhau."

Ngôn Trăn nghe mà cảm động, này xem như coi nàng là người một nhà rồi.

"Bà nội, cháu và Thanh Hà sau này nhất định sẽ hiếu thảo với bà!"

Ngôn Trăn nghĩ gì nói đó, nói xong cũng chọc dì Lan bật cười.

"Lan Trân, bà nghe đứa nhỏ này hiểu chuyện chưa." Lão thái thái nhẹ nhõm, cháu gái bà chọn đúng người rồi.

Dì Lan cũng dịu dàng mỉm cười.

"Tôi muốn dùng cái túi lụa vàng đựng vòng tay này." Bà cụ nghĩ đến tặng quà cũng phải đàng hoàng, nhớ ra ngày xưa mình có chiếc túi vải vàng rất đẹp.

Dì Lan khẽ cau mày, dường như không nghĩ tới chiếc túi chỉ vàng mà đối phương đang nói đến.

Bà cụ đành để dì Lan đẩy bà vào tìm.

"Tiểu Trăn, con đợi một lát, dì với bà nội đi tìm đồ." Nói xong, bà nội bảo dì Lan đẩy vào phòng sau.

Ngang qua vách chắn, Ngôn Trăn còn chưa biết nên nhận quà này thế nào, nhưng bà nội cùng dì Lan rất thích nàng, nghĩ vậy nàng cũng im lặng ngồi đó chờ.

Bên trong căn phòng.

Dì Lan nhìn Dung Ý mở tủ, tìm cái túi vàng mà bà nhắc đến.

Dì cũng hết cách nên phải đứng một bên, dì không giúp được vì dì không có nhớ cái túi đó.

"Hình như Dung Ý rất thích con bé."

Bà cụ nghe dì Lan nói, đặt chiếc túi chỉ vàng vừa tìm được xuống, trầm giọng: "Con bé rất giống một người."

"Ai?" Dì Lan hỏi, sống nhiều năm như vậy, bà vẫn không đoán được lòng người.

Lão thái thái chuyển xe lăn lên vài bước, ánh mắt sáng như đuốc nhìn về người phụ nữ che mặt: "Giống em."

Đôi mắt vốn thờ ơ của dì Lan đột nhiên lóe lên ánh sáng, nhẹ nhàng cầm lấy chiếc túi chỉ vàng từ trong tay đối phương, "Không ngờ lại quên mất tiểu thư để đồ ở đâu."

"Khúc diễn Tiểu Trăn vừa xướng."

"Là em cùng tiểu thư nghe lần đầu tiên, nhớ rõ." Dì Lan mở túi nhét chiếc vòng vào, đồng thời tiếp lời đối phương.

Dung Ý thoạt đầu rất ngạc nhiên, bà nghĩ chỉ bà nhớ, không ngờ Lan Trân cũng nhớ rõ.

Cho nên, lúc ấy Ngôn Trăn xướng đoạn "Hoa Mộc Lan e thẹn, xin lễ bái."

"Cho tôi nhìn xem."

Dì Lan nghe yêu cầu đột ngột của bà cũng khựng lại, đành cởi khăn che mặt, cúi người đối diện với Dung Ý.

"Nhiều năm vẫn cảm thấy em không thay đổi gì nhiều, tôi cũng tìm nhiều cách nhưng vẫn không chữa được vết thương này..." Dung Ý đặt tay lên khuôn mặt gầy gò của đối phương, nửa trên khuôn mặt không thấy dấu vết gì của năm tháng. Nhưng chỉ vì mình mà phần dưới mới đáng sợ như vậy, nghĩ đến đây bà cũng đau thương khó tả.

Dì Lan nhíu mày nhìn đối phương, thờ ơ lắc đầu, nhẹ nhàng nói ra điều mình đang nghĩ.

"Nhiều năm như vậy, tiểu thư vẫn như xưa."

____________________

Tác giả: Về dì Lan:

Sau khi Dung Ý kết hôn thì nhận được người hầu gái.

Khi đó, trên danh nghĩa bà là con gái nuôi nhưng thực ra thì là "cỗ máy giết người" do cha Dung Ý tạo ra từ viện nghiên cứu bất hợp pháp thời đó của Nhật Bản.

Sau chiến tranh, mọi dữ liệu đều bị phá hủy và mọi thí nghiệm nghiên cứu đều biến mất.

Sống lâu hơn người thường, cũng không có cảm xúc con người.

Bà đã bên cạnh Dung Ý từ nhỏ, phụ giúp Dung Ý, dần dần nảy sinh tình cảm, một đời một kiếp bảo vệ tiểu thư.

Bà từng cứu Dung Ý khỏi một đòn trí mạng, hàm dưới bị huỷ, sau đó phải đeo khăn che mặt.

Yêu hoa lan, Dung Ý đặt tên: Lan Trân.

__________

Bệnh rồi nhé các vợ iu, mấy ngày tới sẽ khum có triện, thông cảm nka các vợ