Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm

Chương 108




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm

Tác giả: Tố Tây

Edit: Mia

Chương 108:

__________

Vào đêm đông lạnh giá, tuyết trắng vẫn đang bay lơ lửng nơi thành phố hoang vắng bỗng ngừng lại.

Cả thành phố bao phủ bởi lớp sương mù xám xịt, ẩm ướt, lạnh lẽo, kèm theo sự chết chóc.

"Con muốn súng."

Đại sảnh tối tăm, người phụ nữ mặc đồ đen từ bóng đêm bước vào, toàn thân lạnh lẽo, nồng nặc sát khí, người hầu thấy cũng cung kính lui ra sau.

Cô đứng trong đại sảnh, hơi cúi đầu, âm thanh nghẹn ngào làm cho người người sợ hãi, thỉnh cầu lão thái thái trước mặt.

"Đây là cách con cầu xin sao?" Lão thái thái nghiêm nghị, lạnh lùng trả lời.

Ngay sau đó, người phụ nữ quỳ gối, trước mặt mọi người trong đại sảnh.

Coi cần súng, súng gì cũng được, con cần rất nhiều súng." Cố Thanh Hà gằn từng chữ, cô nhìn thẳng vào bà lão trong đại sảnh, bà nội cô.

Đại sảnh còn có những người khác, dì Lan, chú ba, Cố Lộng Khê cùng những vị thuộc hàng cao cấp đứng bên cạnh bà cụ. Trước sự chứng kiến của toàn bộ mọi người, Cố Thanh Hà quỳ xuống cầu xin.

Ai cũng biết điều này có nghĩa gì.

Lão thái thái thở dài, nhắm mắt lại, cuối cùng cũng thở dài: "Đưa cho con bé."

Ai cũng khẽ cau mày, quyết định như vậy không những khiến tay Cố Thanh Hà vấy máu mà còn đi ngược lại ý định ban đầu của lão phu nhân.

"Bà chỉ có một yêu cầu, bình an trở về, để Lộng Khê đi cùng, chăm sóc lẫn nhau." Lão thái thái nói xong nhìn về Cố Lộng Khê đang im lặng đứng bên kia, Cố Lộng Khê hiểu ý gật đầu.

Sau đó, Cố Thanh Hà đứng dậy, đi theo chú Khâu đến kho vũ khí.

"Bà đã suy nghĩ kỹ chưa?" Dì Lan hỏi bà cụ.

Bà cụ bất lực thở dài: "Con bé đó cũng giống tôi năm đó, không thể thuyết phục được, cho dù tôi không đồng ý thì nó cũng sẽ đi. Chẳng lẽ tôi muốn nó chết sao?" Bà cụ nhìn Cố Lộng Khê, thấp giọng: "Xem chừng chị, đừng để con bé mất khống chế. Chỉ cần đảm bảo các con an toàn trở về, hậu quả bà lo."

Cố Lộng Khê thở dài, rất bất đắc dĩ nhận nhiệm vụ này, cô không thấy được ánh mắt cau có của cha mình: "Con không mang theo thi thể bà chị già về đâu."

"Bà tin con, dẫn thêm mấy người, tránh sau này lại phiền." Lão thái thái sờ sờ trán cháu gái cưng, bà cứ lo lắng mãi, dặn dò mãi: "Nhớ phải cứu mạng chị con."

Cố Lộng Khê gật đầu, nghiêm túc trở về: "Con biết rồi, bà nội."

***

Hai chiếc ô tô phóng nhanh qua eo núi, xuyên qua khu rừng đá khổng lồ, tốc độ nhanh đến mức mắt thường nhìn không nổi.

Chiếc xe màu đen hoà cùng sự hắc ám.

"Đối phương ban đầu ước tính có hơn 50 người, biệt thự chia làm bốn tầng, dưới lòng đất còn có một tầng âm, dùng để giam giữ... nô lệ tình dục."

Cố Lộng Khê nghe cấp dưới báo cáo số liệu, một bên xem, một bên nói.

Rõ ràng chị gái đang lái xe nghe cô báo tình hình, nhưng tốc độ vẫn cứ 160 mile.

Cố Lộng Khê cũng thấy bình thường. Ai cũng không biết Ngôn Trăn xảy ra chuyện gì, may thay chiếc khuyên tai Cố Thanh Hà đưa cho Ngôn Trăn có định vị, nó nhỏ đến mức không ai phát hiện, cảm biến từ xa cũng cho thấy dấu hiệu thể chất của Ngôn Trăn bình thường. Đúng, Ngôn Trăn còn sống.

"Tiếp tục nói." Cố Thanh Hà lạnh giọng, ra hiệu cho Cố Lộng Khê im lặng bên cạnh, nói tiếp.

"Lương Hạo Quần, con trai Lương Nghị, làm bên mảng bất động sản. Bạn gái hiện tại là Hà Mẫn Tịnh. Lương Hạo Quần làm người giả nhân giả nghĩa, biến thái, truỵ lạc, rối loạn chức năng tình dục, có vô số cô gái chết dưới tay hắn. Các điệp viên báo cáo hắn từng lạm dụng tình dục công khai đến mức khiến cô bé 15 tuổi chết trên web đen. Hà Mẫn Tịnh với hắn chỉ là sương sớm tình yêu, cung cấp chất dinh dưỡng cho nhau mà thôi." Cố Lộng Khê bật những hình ảnh về thiếu nữ bị lăng nhục, những hình ảnh kinh tởm được phát trên độ phân giải cao, nhìn không nổi.

Đằng sau những con người hào hoa là những việc làm bẩn thỉu như cống rãnh.

Cố Thanh Hà nghe báo cáo, những thứ đó như chôn vùi trái tim ngày càng lạnh lùng của cô.

Đáng lẽ cô không nên nghe Ngôn Trăn, không nên để nàng đi.

Rõ ràng có thể khoá Ngôn Trăn ở nhà, cho dù có chọc giận nàng đi nữa cũng được. Nhưng cô lại không làm, bởi vì mỗi lần Ngôn Trăn tham gia những sự kiện trọng đại này trong mắt nàng đều nở đầy sao. Nàng rất thích sự nghiệp diễn xuất của mình, sự rạng rỡ, xinh đẹp đến chói mắt.

Cô đã cẩn thận bảo vệ, cuối cùng lại rơi vào tình huống này...

"Hà Mẫn Tịnh." Cố Lộng Khê nhìn người phụ nữ trên màn hình, gọi tên.

Cố Thanh Hà siết chặt tay lái, tâm lý đã lên đến giới hạn, lạnh lùng mở miệng: "Kẻ chủ mưu lần này, bất kể Ngôn Trăn như nào, tôi cũng giết sạch, chết, ai cũng phải chết."

"Con đàn bà này đã bức điên nhiều diễn viên trên màn ảnh rồi. Ảnh của Ngôn Trăn là một trong những người tình ả ta chụp. Người đó giờ cũng bị chúng em bắt giữ, em sẽ để hắn nói rõ mọi chuyện." Cố Lộng Khê thấy sắp đến biệt thự bí mật của Lương Hạo Quần, cô hơi lo lắng liếc nhìn Cố Thanh Hà, người đang lạnh thấu xương.

"Chị, chị dâu, chị ấy..."

"Cậu ấy sẽ không có chuyện gì." Cố Thanh Hà nhìn vào những ngôi sao trước ngọn đèn dầu, hai tay gắt gao cầm vô lăng, ánh mắt lạnh thấu đến xương, không ai thấy được giọt nước mắt lăn dài trên má cô, "Ngôn Trăn, đợi tôi, tôi rước cậu về nhà, cậu sẽ không có chuyện gì đâu." Giọng nói cô run run, cũng đang tự thôi miên mình Ngôn Trăn không sao, nếu không cô sẽ thực sự chịu không nổi.

Không chịu được, thực sự chịu không được.

Cô mất nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới đợi được Ngôn Trăn, vất vả lắm mới có thể cùng nàng ở bên nhau. Vốn nghĩ có thể bên nhau cả đời, muốn hết đời ở cạnh Ngôn Trăn.

Nhưng tại sao, tại sao cứ như vậy với Ngôn Trăn của cô? Cô, Cố Thanh Hà, cô không xứng đáng để trời cao ban cho chút ân huệ sao? Cô chỉ mong Ngôn Trăn một đời bình an, chỉ một mong ước nhỏ nhoi cũng không muốn bố thí cho cô...

Cố Lộng Khê quay đầu nhìn phía trước, cô không biết Cố Thanh Hà nghĩ gì, cô chỉ mong Ngôn Trăn không xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không.

Nếu không, chị cô sẽ phát điên.

***

"Nghe nói hàng lần này cô Hà mang đến không phải dạng vừa đúng không? Nghe bảo là đại minh tinh, siêu cấp mỹ nhân."

"Thật sao? Người bên trong nói sao?"

"Tất nhiên, chúng ta chỉ giám sát thôi, nếu có thể vào bên trong không chừng là lóa cả mắt. Nghe bảo người đó chụp ảnh khoả thân, ai trong kia cũng thấy." Một tên ngồi bắt chéo chân thong thả trong hội trường kể chuyện nghe được cho đồng nghiệp.

"Clm, mẹ nó kích thích vậy. Có ảnh không? Mẹ nó càng nghĩ càng tức. Nếu biết tao đã không đổi với anh Á rồi, như vậy có thể nhìn, không chừng có thể chơi được nữa." Tên kia đứng đó huýt sáo, nói mấy thứ tục tĩu.

"Nghĩ gì đó? Xe của Lương tổng bên cổng tây, lúc vào đã bảo không ai được chạm vào rồi, đừng nghĩ nữa, còn sống là hên rồi, những sự tra tấn mà nàng chịu..."

"Được mà haha..."

Hiển nhiên, trong lúc nói chuyện ầm ĩ thì mấy tên đó làm gì nghe được tiếng kêu thảm thiết của đám canh cổng, cửa chính bị mạnh mẽ mở ra, hai chiếc ô tô màu đen đi vào.

Bước lên sàn lát đá cẩm thạch, những người mang súng lục đứng đó canh cửa.

"Mấy người là ai? Sao vào được chỗ này?!"

Người phụ nữ đội mũ cầm theo chiếc vali màu đen bước ra trước, đám canh cửa cảnh giác nhìn người phụ nữ lai lịch không rõ.

"Bằng cửa chính chứ sao? Anh bảo vệ mở cửa cho tôi nha, có lẽ anh không biết, tôi được Cố thị cử đến giao hàng, tôi thoả thuận với anh Lương rồi, tối nay sẽ tặng anh Lương đại lễ nha, chắc chắn anh ấy thích cái này lắm đó." Cố Lộng Khê mơ hồ liếc qua chiếc vali của mình.

Mấy tên gác cổng nghi ngờ nhìn những người đó, mà tụi hắn cũng quen thuộc với sở thích đặc biệt của Lương Hạo Quần, hơn nữa cũng sẵn sàng bao che sự tàn bạo, độc ác của hắn.

"Này cô, mặc kệ như nào cô cũng phải đặt vali lên quét, đây là quy định, sau đó chúng tôi sẽ báo cáo với Lương tổng." Tên đó còn đùa với đồng bọn là nếu người đó bỏ cái vali lên, trong đó lòi ra thêm một cô gái thì họ cũng không ngạc nhiên, dù sao thì lâu lâu bạn bè của Lương tổng cũng sẽ tặng quà thế này.

"Được chứ."

Cố Lộng Khê đặt chiếc hộp lên bàn để đối phương tiến hành kiểm tra, mà phía sau cô là Trạch Cần cùng những người khác đang đợi kiểm tra.

Khi tên gác cửa định xem tượng trưng một cái cho xong, nhưng bên trên màn hình xuất hiện...

Súng máy giảm thanh sử dụng kép cùng súng bắn tỉa cán dài tương tự kiểu 95.

"What the fuck..."

Khi tên kiểm tra thấy súng cùng đạn dược đáng sợ hiện trên màn hình, hắn kinh hãi hét lên.

Trước khi âm thanh decibel cao kia truyền đến tai người khác thì đã bị con dao găm đâm vào cổ, con dao sắc bén xuyên qua yết hầu, thẳng qua trái cổ làm giọng hắn chỉ lơ lửng trong không khí đúng một giây.

Không ai nhìn rõ tốc độ của bóng đen, cô dễ như trở bàn tay mà cắt rớt bốn cái cổ, chiếc áo khoác đen dính đầy máu nhưng cô không quan tâm. Cô chậm rãi đứng dậy, lấy đi bộ đàm của một tên đang co giật.

Mà tên kia cũng ngoan cố, sau khi ngã xuống đất, thống khổ che lại cổ mình mà hai mắt vẫn đỏ ngầu, cố gắng vùng vẫy giơ súng định bắn vào bóng đen. Nhưng lúc hắn giơ súng thì đã bị viên đạn bắn thủng lòng bàn tay, cuối cùng ngã xuống nhuộm đỏ bậc thang đá cẩm thạch.

"Chế lại rồi nhưng vẫn hơi ồn." Cố Lộng Khê bỏ súng bắn tỉa xuống, lạnh lùng nhìn chị gái, cô tin chắc hệ thống an ninh của biệt thự khổng lồ này sẽ sớm khoá chặt bọn họ.

Cố Thanh Hà lạnh lùng cầm con dao găm trong tay, đâm thủng đầu tên ngã xuống.

"Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh" Tiếng rên rỉ thê lương, tên đó chết mà không nhắm mắt, máu tươi bao trùm cả khuôn mặt.

Cô rút con dao ra, bước về phía tên canh cửa sống sót duy nhất, hắn sợ hãi giơ tay lên đầu, quỳ xuống cầu xin.

"Ngôn Trăn đâu?" Âm thanh cô băng lãnh đến thấu xương.

Người phụ nữ trước mặt đã cắt cổ một lúc bốn người.

Trên người cô có một khẩu súng.

Tên đó run rẩy nhìn cô, khẩu súng lục trên người hắn như để trang trí, ngay cả dũng khí cầm lên cũng không có: "Tầng một dưới hầm...tầng một...tầng phụ một...để dạy dỗ người trong nhà."

"Mật khẩu."

"ZO756, đừng giết tôi, xin đừng giết tôi, tôi không biết gì cả, tôi...tôi chỉ là lính canh thôi, làm ơn..."

Sau khi nghe được câu trả lời mình muốn, Cố Thanh Hà đưa chiếc bộ đàm đầy máu cho đối phương.

"Chuyển sang chế độ toàn bộ."

Tên đó run rẩy cầm chiếc bộ đàm dính máu, cầm cập bấm nút.

Rất nhanh, hệ thống trong toàn bộ biệt thự phát ra âm thanh chỉnh âm the thé, mà ai cũng thắc mắc tên nào dám liều chơi trò này.

Sau một âm thanh xào xạc là một giọng cảnh cáo lạnh lùng của phụ nữ...

"Tiếp theo đây, không ai trong biệt thự này có thể sống sót rời đi."

Cố Thanh Hà dứt lời, ném bộ đàm xuống sàn gạch đỏ như máu, đồng thời bóp cổ tên đang cố chạy, con dao găm cũng cắm vào vai đối phương.

"Nói tao nghe, mày còn muốn chơi cậu ấy sao?" Cố Thanh Hà đột nhiên hung hăng nắm đầu tên kia, nhìn chằm chằm tên kia, sau khi nghe xong câu hắn nói, giờ phút này cô chỉ còn lại phẫn hận.

"Đều phải chết."

Ngay sau đó hai lỗ tai tên kia bị cắt đứt.

"Ahhhhhhhhhh không! Đừng!!!"

Âm thanh hắn truyền qua bộ đàm, truyền qua tiếng kêu thảm thiết động lòng người, cho đến khi hai chân hắn nhũn ra, quỳ hai gối xuống đất, cơ thể vặn vẹo cứ ở trạng thái run rẩy, thẳng cho đến khi tiếng súng bi thương vang lên, bắn thủng đầu hắn thì mới có thể ngưng.