Hết thảy tất cả mọi chuyện xảy ra trong tích tắc, tầm mắt Lộ Du cố định ở người đang nhảy từ trên cao xuống.
Lúc này tự nhiên nhảy ra chặn đường làm quái gì?
Tự nổ?
Từ bé đến lớn Lộ Du đều là người trầm tính, cậu ta giỏi quan sát hướng đi của mỗi người rồi phỏng đoàn đường đi nước bước của họ, nhưng nói thật, giờ cậu ta hơi khó hiểu hành động của Tiết Lan.
Tuy có vài tuyển thủ chuyên nghiệp đến mức có thể tính được các chỉ số nổ của bom nhưng Lộ Du hoàn toàn có thể khẳng định Exist không thể ở vòng ngoài!
Ngay lúc này Tiết Lan nhảy xuống, chắc chắn chỉ còn một khả năng, đó là kéo cậu ta cùng chết.
Lộ Du không hiểu được cách làm của Tiết Lan nhưng trước mắt lối đi quá hẹp, cậu ta hoàn toàn không có cách nào tránh khỏi vụ nổ mạnh dưới chân!
Chờ đến khi hồi chiêu cuối nhưng chắc cũng chả kịp, Lộ Du chỉ có thể ấn liền tù tì ba chiêu khác nhau cùng với chip thêm máu dùng hết, trong tích tắc khôi phục lên 60% máu.
Cơ hội thắng duy nhất bây giờ của Lộ Du chính là chờ đến khi bom nổ có thể chết sau Tiết Lan, hoặc may mắn hơn đó là Tiết Lan chết còn cậu ta sống.
Cậu ta tin Tiết Lan có cùng chí hướng với mình, muốn dùng cách thức bơi bạo lực kiểu vầy để kết thúc trận đấu.
Lộ Du không tránh dao của Tiết Lan, một nhát dao cấu cũng không được bao nhiêu máu, thà dùng thời gian đó để tăng được tí máu nào thì tăng còn hơn.
Điều may mắn chính là máu của Tiết Lan chưa đến 50%, hơn nữa cậu ta nhảy từ trên cao xuống chắc chắn sẽ tụt thêm 10% nữa, mà Lộ Du còn tận 60%.
Lộ Du hạ quyết tâm, sau đó cầm chắc dao nghênh chiến!
Đỉnh đầu hiện lên một bóng đen cùng với lưỡi dao sắc bén chém thẳng tay không thương tiếc!
Hai gã Y tá vật lộn trong nhà kho, toàn cảnh khiến đám người đứng sau Tiết Lan chấn động tại chỗ.
Mà Tiết Lan cũng chả hề né, máu của cậu khá yếu còn trúng thêm hai nhát của Lộ Du, nháy mắt tụt chỉ còn đúng một đơn vị—
"Má ơi..." Chu Khán Thanh hít ngược ngụm khí lạnh.
Tất cả xảy ra trong phút chốc, Tiết Lan từ chỗ cao nhảy xuống, hai người giương dao lên anh một nhát tôi một nhát, Tiết Lan trúng hai dao tụt khoảng 20% máu, giờ cậu như chiếc lá cuối cùng của O.Henry lúc nào cũng có thể rụng.
Nhưng mọi người còn chưa kịp phân tích xong, tiếng nổ mạnh vang lên kết thúc trận chiến!
Dựa theo quy tắc của [Ánh sáng tận thế] nếu trong chế độ Solo hai người cùng nhau chết thì thắng bại sẽ căn cứ vào lượng máu trước đó mỗi người có.
Chu Khán Thanh mất mát ngồi xuống ghế, Tạ Tri Niên đứng một bên đưa tay đè hai đầu lông mày, hai người họ đều nhận định Tiết Lan đã thua.
Nhưng Đoàn Văn Tranh và Ôn Diễn vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình của cậu, giờ đây chỉ hiển thị khói cát bụi mù –
Đúng lúc này, trong game hiện ra thứ ánh sáng chói lòa.
Chói đến mức làm nụ cười Lộ Du cứng lại trên môi.
Chu Khán Thanh ngẩng đầu, y cảm thấy có thứ gì đó đã đâm thẳng vào đáy mắt...!
Bụi mù chậm rãi tan đi, vầng sáng cũng dần biến mất.
Thân ảnh đơn bạc, kiên nghị đứng giữa đống lửa, quanh thân là lớp giáp bảo vệ kiến cố.
Thắng bại nháy mắt đã được định ra.
Kỹ năng đặc biệt thứ hai của Tiết Lan trang bị cho mình là chip bảo vệ.
Từ lúc bắt đầu cậu đã không có ý định cùng nhau chết với Lộ Du.
Thi đấu đã kết thúc nhưng chưa một ai mở lời, cả phòng huấn luyện đều im lặng dường như chưa tỉnh lại sau cơn mê.
Tiết Lan tháo tai nghe xuống, sợ hãi nhìn quanh.
Bây giờ ai cũng nhìn chằm chằm cậu, khiến cho bạn nhỏ run bần bật.
"Sao, sao thế..."
Mọi người giống như bừng tỉnh, Chu Khán Thanh nhảy thẳng từ chỗ ngồi phấn khởi ôm chặt Tiết Lan!
"Má ơi Lan Lan! Sao anh tự nhiên cảm thấy em đẹp trai thấy gì luôn á!!! Em đẹp trai dã man!!!!"
"....." Tiết Lan tự nhiên bị người ta ôm, cứng người đứng tại chỗ.
Mà Chu Khán Thanh chưa kịp đọc bài phát biểu cảm ơn y vừa nghĩ ra thì đã bị người đứng bên cạnh dùng tay mạnh mẽ lôi thẳng ra ngoài.
"Chu Khán Thanh bĩnh tĩnh lại đi, còn nữa, ném cái tay bẩn của cậu ra ngoài."
Chu Khán Thanh mơ mơ màng màng bị người ta xách, quay đầu thấy cả ông thần Đoàn Văn Tranh và Ôn Diễn cùng hợp sức.
Nghe được Đoàn Văn Tranh mở mồm ra cà khịa mình, y trợn trắng mắt giật tay về.
"Hôm nay tâm trạng ông đây tốt, không thèm cãi nhau với nhà ngươi!"
Chu Khán Thanh dứt lời, hưng phấn chạy đến trước mặt Tiết Lan mở mic lên nói: "Ê, Lộ cái gì Lộ Du, cậu nói xem có phục chưa?"
Cái giọng điệu hệt như chính y là người đánh thắng, oang oang giống mấy thằng trẻ trâu trong quán net.
Muốn ăn đập.
".............." Lộ Du nỗ lực tỏ ra là người có học thức, trả lời: "Tôi thua."
"Đợi tí Exist gửi địa chỉ cho cậu, sắp phải chốt đội viên rồi, cậu gọi taxi đến đây đi! Đến rồi ông trả tiền!"
"................"
"Chu Khán Thanh cậu có biết xấu hổ không?" Đoàn Văn Tranh cười mắng: "Chiến thắng này liên quan gì đến cậu?"
"Ủa sao không liên quan? Tôi là đồng đội của em ấy, có thể chia sẻ cay đắng ngọt bùi với em ấy, Lan Lan thắng tức là tôi thắng! Trời má Lan Lan đẹp trai khiếp luôn, nãy tôi tưởng thua đến nơi rồi á, vậy mà có thể thắng được!
"............." Tiết Lan bị mọi người vây quanh, đặc biệt là lúc này Chu Khán Thanh vểnh cái đuôi lên tận trời, sắc mặt cậu không tự giác bị nghẹn đỏ bừng.
Đoàn Văn Tranh lần nữa dội chậu nước lạnh lên đầu y: "Nói năng vô dụng, làm gì thực tế đi."
Chu Khán Thanh cực kỳ hăng hái: "Ô kê chơi luôn, tôi mua cho Lan Lan bữa sáng một tháng!"
"Thế thôi hả?"
Chu Khán Thanh trợn mắt: "Hai tháng được chưa ông nội?"
Trả lời y là nụ cười lạnh thương hiệu Đoàn Văn Tranh.
"............." Chu Khán Thanh cắn răng: "Cậu cần gì nói mẹ luôn đi!"
Đoàn Văn Tranh phát huy nhuần nhuyễn câu nói cháy nhà đi trộm cắp ông cha để lại, trong khi Tiết Lan ra sức lôi ống tay áo anh vung vẩy không cho nói, Đoàn Văn Tranh cười thanh lịch: "Tôi chợt nhớ ra...!đúng rồi, lần trước tôi đi dạo với Lan Lan, em ấy nói nhà cậu có mấy cái váy rất đẹp."
Một câu này đều khiến hai người Tiết Lan và Chu Khán Thanh nháy mắt xù cả lông.
"Em không nói!" Tiết Lan đỏ mặt gào lên.
Đoàn Văn Tranh từng nói nhà Chu Khán Thanh mở trung tâm thương mại.
Lần trước rõ ràng hai người chỉ đi giúp Đoàn Văn Tranh lừa bố, lúc đó Tiết Lan bị anh dí quá, đành phải chỉ trỏ vài cái váy nói chất lượng tốt.
Chỉ là Tiết Lan cũng không ngờ Chu Khán Thanh cũng sợ hãi khi bị hỏi về việc nhà, mặt y nhăn không khác nào quả mướp đắng.
"Khụ khụ...." Tạ Tri Niên bỗng cắt ngang: "Biểu hiện của Exist rất tốt, chờ ông chủ về tôi sẽ nói..."
"Không cần, tôi biết rồi."
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng nói khiến trong phòng nháy mắt yên lặng, thậm chí Tiết Lan còn theo bản năng đứng lên.
Người vừa đến đúng là Tiết Viễn Sơn vừa đi công tác về.
....!
Tiết Lan bị Tiết Viễn Sơn gọi vào văn phòng, một lúc lâu sau mới về phòng huấn luyện ngồi vào vị trí.
Chu Khán Thanh đang bắn game bỗng ngẩng đầu, chả rảnh đâu đi solo với Đoàn Văn Tranh: "Em sao vậy?"
Tiết Lan lắc đầu, cố gắng lên tinh thần: "Khi nào Lộ Du đến? Chúng ta có luyện tập không?"
"..............." Chu Khán Thanh nghe được âm thanh cậu cố chuyển chủ đề, nháy mắt xác định được chắc chắn Tiết Lan vừa bị ông chủ bắt nạt.
"Ông chủ nói gì vậy?" Y vội vàng hỏi: "Vừa nãy em bắn tốt thế, ông ấy..."
"Khán Thanh!" Ôn Diễn không đồng ý thấp giọng nhắc nhở.
Tiết Lan không ngờ mình khiến cho người khác hiểu lầm, vẫy vẫy tay giải thích: "Không đâu, không đâu, ông chủ tốt lắm, nói em chơi rất tốt, còn chính thức ký hợp đồng với em nữa."
"Quá ok luôn!" Chu Khán Thanh kích động vỗ vai Tiết Lan: "Lúc em tới đúng lúc ổng đi công tác, giờ ký bù cho em."
Tiết Lan gật đầu, thấy cuối cùng Chu Khán Thanh cũng bị lừa, lén thở dài rồi động súng.
Quả thực Tiết Viễn Sơn ký hợp đồng với Tiết Lan.
Nhưng ông nhắc nhở Tiết Lan rằng mặc dù có hợp đồng cũng đừng mong có thể vĩnh viễn ở lại LGW, hy vọng cậu không làm ra bất kỳ hành động gì quấy rầy Ôn Diễn.
Nếu như phát hiện Tiết Lan vi phạm bất kỳ luật lệ nào của chiến đội, ông sẽ xử lý theo đúng quy định, yêu cầu cậu rời khỏi LGW.
Tiết Lan biết ông làm vậy cũng có lý do của ông.
Tiết Viễn Sơn giống Chu Khán Thanh, thậm chí ông còn nhìn Tiết Lan từ nhỏ đến lớn mặc váy rồi làm mấy hành động khó hiểu, sau đó còn lợi dụng mình là con của ông để tiếp cận Ôn Diễn.
Tiết Viễn Sơn là người rất để ý đánh giá của người khác, từ sau khi Tiết Lan nổi điên, ông cũng nghiêm khắc đoạn tuyệt quan hệ cha con với nguyên chủ.
Lúc đầu, khi Tiết Lan khăng khăng coi bản thân là một đứa con gái, Tiết Viễn Sơn cũng từng vì áy náy với cậu ta mà chấp nhận mọi hành vi đó, đã thế còn hạ quyết tâm nói nguyên chủ là con gái mình trước mặt rất nhiều người quen, trong đó có Ôn Diễn.
Tiết Lan biết lúc đó Tiết Viễn Sơn đã phải cố gắng như thế nào.
Chỉ không ngờ đó lại là cái cớ để cậu ta có thể đường đường chính chính làm phiền Ôn Diễn.
Ước mơ lớn nhất đời Tiết Lan chính là có thể đứng trên sân thi đấu thể thao điện tử khiến bố mẹ tự hào, kiêu ngạo vì có đứa con trai như cậu.
Đời trước Tiết Lan không làm được, đó vẫn luôn là nỗi tiếc nuối cậu cố gắng chôn dưới đáy lòng.
Tiết Lan cũng hiểu bố của nguyên chủ không phải là không yêu cậu ta, chỉ là thứ tình cảm đó bị chính tay cậu ta bào mòn, cuối cùng quyết định từ bỏ.
Nhưng không chỉ thế, còn có chuyện khác khiến Tiết Lan đau hết cả đầu.
Chính là trước lúc Tiết Lan ra khỏi văn phòng, Tiết Viễn Sơn gọi cậu lại –
"Từ từ đã." Ông đánh giá thiếu niên mặc đồng phục đội cùng mái tóc ngắn thoải mái: "Về chuyện cậu vẫn luôn coi mình là con gái."
Tiết Lan vội vàng đáp: "Con sẽ giải thích rõ ràng với mọi người."
"Không." Tiết Viễn Sơn nhăn mày: "Trước khi chiến đội tìm được biện pháp giải quyết hợp lý, nghiêm cấm cậu công khai chuyện mình là con trai ra ngoài."
.....!
Tiết Lan đau đầu, tuy cậu rất muốn câu lạc bộ có thể giúp mình làm sáng tỏ chuyện giới tính...!nhưng Tiết Viễn Sơn rất kiên trì, nói rằng nếu chuyện này làm không ổn có khả năng sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ chiến đội.
Bởi lẽ Tiết Lan không chỉ là người khác, cậu là con trai ông chủ lớn nhất của LGW.
Cậu chán nản gục đầu xuống, ánh mắt lơ đãng nhìn lên bàn phím của mình.
Động tác của Tiết Lan dừng lại, cố định ở dòng chữ nhỏ khắc sâu trên đó.
.