Tạ Tri Niên cảm thấy lần phỏng vấn đầu đời của Tiết Lan có thể xếp thẳng vào nhưng lần phỏng vấn cấp độ địa ngục.
Theo anh ta quan sát được Tiết Lan rất câu nệ trong việc trả lời câu hỏi, có lẽ là do ảnh hưởng từ bé ít tiếp xúc với bên ngoài nên khả năng trong thời gian ngắn không thể đánh lại đám truyền thông gian xảo.
Thực ra đúng là Tiết Lan hơi câu nệ, nhưng lúc phóng viên hỏi ra câu này cậu rất vui vẻ!
Cậu sẽ trả lời rất rõ ràng, mạch lạc!
Nhưng sau khi nghĩ lại, Tiết Lan cảm thấy không ổn.
Chả nhẽ cậu lại bảo...!OTP của tôi real quá, tôi hi vọng họ cưới nhau ngay và luôn hở?!
Thôi, hay là nói cậu là đồng đội của Ôn Diễn nên mong Ôn Diễn có thể tìm được định mệnh của đời mình? Chắc vậy là được nhỉ?
Bạn nhỏ hạ quyết tâm chuẩn bị nói nhưng Chu Khán Thanh ngồi cạnh lập tức cắt ngang, y sợ nhóc quỷ này lại xổ ra câu gì kỳ lạ: "Tiêu chuẩn kén vợ của đội trưởng..."
Chu Khán Thanh còn chưa nói xong Đoàn Văn Tranh lần nữa nhếch mép cười lạnh: "Tiêu chuẩn kén vợ của đội trưởng có khả năng khiến anh ấy ế đến già."
"............" Tiết Lan tí thì sặc chết, ok anh được lắm Đoàn Văn Tranh.
Anh đang tự nguyền rủa cả mình lẫn Ôn Diễn đấy.
Phóng viên tuy rằng cười phụ họa nhưng trên mặt ai nấy đều mất tự nhiên.
Nhìn chung tất cả mọi người đều cảm thấy Ôn Diễn ám chỉ tay đột kích mới vào chiến đội chuyên nghiệp Tiết Lan.
Chỉ cần Tiết Lan trả lời, không cần biết nội dung là gì nhưng cái tiêu đề Exist phản hồi chắc chắn sẽ khiến cho mọi người chú ý rồi thành đề tài nóng nhất.
"Chúng ta đẩy nhanh tiến độ nào." Tạ Tri Niên ngồi một bên mỉm cười:) nhắc nhở.
Phóng viên sống chết không còn gì luyến tiếc.
"Hiện tại có rất nhiều cô gái vì Wind mà quyết tâm luyện tập mong có cơ hội tham gia đội tuyển chuyên nghiệp, Exist nghe xong có muốn nhắn nhủ điều gì với họ không?"
Tiết Lan theo bản năng liếc qua Đoàn Văn Tranh.
Anh nhẹ nhàng nháy mắt, bạn nhỏ vui vẻ quay về phía ống kính rành mạch nói với cô phóng viên: "Tôi hi vọng được thấy các bạn trên sân thi đấu, cố lên!"
".............."
Tiết Lan nhìn cô phóng viên khó thở sắp ngất, mờ mịt cầu cứu Chu Khán Thanh đang nghẹn cười cùng Đoàn Văn Tranh không tỏ thái độ: "Em nói gì sai à?"
"Không có, không có." Chu Khán Thanh vội vàng vẫy tay giống như sắp cười ỉa đến nơi.
Y cảm thấy chắc chắn mấy cô phóng viên kiểu gì cũng hiểu lầm nhóc con này, cho rằng cậu là thanh niên tàn nhẫn có thể dùng gương mặt nghiêm túc cổ vũ nhóm tình địch.
Thực ra mấy lần Tiết Lan bám Ôn Diễn y cũng nhìn thấy rồi, Chu Khán Thanh chỉ sợ Tiết Lan sẽ giật microphone và nói "Ôn Diễn là của tôi, mấy người mơ cũng đừng có mà mơ."
Sau đó bị đám anti fans chửi cho thương tích đầy mình.
Kết quả...
Chu Khán Thanh cực kỳ hài lòng với màn phỏng vấn của cậu, tâm trạng nặng nề trong bụng cũng dần được gỡ bỏ.
Đã thế vào lúc này Đoàn Văn Tranh hệt như ngộ được chân lý, mềm lòng mở miệng ban phát yêu thương: "Tôi biết mấy người phải làm đủ việc, nào, có vấn đề gì cần hỏi cứ bơi vào đây tôi sẽ trả lời hết."
"Về............." Phóng viên nhiều kinh nghiệm bỗng nhiên thấy lạnh sống lưng, cô ta vừa lau mồ hôi vừa nắm chặt mic: "Về việc hôm qua cô nữ sinh phát tán đoạn video sau đó có rất nhiều người trỉ trích Exist năng lực chuyên môn không tốt, cậu có ý nghĩ gì?"
"Trận chung kết chưa từng có điều luật cấm con gái thi đấu cho nên -- "
Đoàn Văn Tranh nhìn thẳng về phía máy quay, nhẹ nhàng nói: "Nếu mọi người có bất cứ nghi ngờ gì, chúng ta hãy gặp nhau trên sân thi đấu."
.............
Mãi đến khi đoàn phỏng vấn hết hơi rời khỏi, Chu Khán Thanh không nhịn nổi nữa cười ha hả ha hả.
"Đoàn Văn Tranh ơi Đoàn Văn Tranh." Chu Khán Thanh đau hết cả bụng: "Cậu đúng là cái đồ gây ác mộng cho kẻ khác."
"Ai nói." Đoàn Văn Tranh ngồi vào vị trí, mặt cũng không thèm quay lại đáp: "Cuối cùng tôi vẫn cho bọn họ vào tin hot đấy thây."
"Dạ vâng, anh đúng là người lương thiện ạ."
"Được rồi." Ôn Diễn ngăn trò đùa nhạt nhẽo của hai tên này lại, nghiêm túc nói: "Bắt đầu huấn luyện đi."
Mọi người trở về vị trí bắt đầu cắm đầu vào bắn.
Tới gần ngày thi đấu, kết hợp đoàn đội đã có tiến bộ vượt bậc, Ôn Diễn đại diện LGW hẹn chiến đội Vinh Quang tới giao hữu, thời gian ấn định vào tám giờ tối nay.
Khoảng 7h30, toàn đội đều gác lại công việc ngồi chờ từ sớm, nhưng mãi qua tám giờ Ôn Diễn cũng không nhận được liên hệ từ bên Vinh Quang.
"Có chuyện gì sao?" Chu Khán Thanh khó hiểu: "Phương Nhất Khôn bình thường vẫn tới sớm lắm mà, tại sao giờ mãi còn chưa ló mặt ra?"
"Để tôi gọi điện cho anh Niên." Ôn Diễn cầm điện thoại lên, trầm ngâm nói: "Chờ chút."
LGW với Vinh Quang khá thân nên thường xuyên hẹn nhau giao hữu, ai ai cũng rất sẵn lòng chưa từng có tình trạng mất liên lạc.
Ôn Diễn rời khỏi phòng huấn luyện cố gắng liên lạc với đội trưởng Phương Nhất Khôn bên đó, mấy người còn lại tiếp tục bắn Solo chờ đối phương online.
Mãi đến tám giờ bốn mươi phút, Chu Khán Thanh nhàm chán mở điện thoại ra lướt Wechat, y vội vàng nghiêm túc hẳn lên.
Đọc tin nhắn xong, Chu Khán Thanh tức giận ném điện thoại cái bộp lên bàn.
"Làm sao vậy?" Đoàn Văn Tranh và Tiết Lan đang Solo lần lượt tháo tai nghe xuống.
"Vinh Quang bảo sao?" Tề Tư Vũ cũng vội vàng quay đầu hỏi.
"Chả sao." Chu Khán Thanh vừa nói đã bắt đầu tức giận: "Trước lúc chúng ta đến bên Lôi Đình cũng hẹn Vinh Quang bắn, nhưng bên đó chơi trò nghiền áp người ta đã thế còn trực tiếp hỏi Thẩm Nhung có muốn nhảy dù sang bên họ không.
Mẹ kiếp khoảng thời gian này ai chả biết bọn họ thọc gậy bánh xe, sau lưng đào trộm người hết đội này đến đội khác, lại còn mở mic coi thường Vinh Quang là chiến đội tôm tép, Thẩm Nhung không cần lãng phí thời gian mà hãy qua chiến đội của bọn họ."
Chu Khán Thanh càng nói càng khó chịu, Tiết Lan và Tề Tư Vũ ngồi một bên sắc mặt đều không tốt lắm.
Đúng lúc này Ôn Diễn ra ngoài đã về, hắn nói với toàn đội: "Chuẩn bị một chút."
"Còn bắn á?" Chu Khán Thanh theo bản năng buột miệng hỏi: "Trạng thái bọn họ có ổn không?"
Ôn Diễn liếc mắt nhìn Chu Khán Thanh thấy y xấu hổ câm miệng, cũng biết Chu Khán Thanh này căn bản mồm mép nhanh nhảu đã nói cho mọi người.
Hắn giải thích thêm: "Lôi Đình tuy kiêu ngạo nhưng thực chất bọn họ thiếu rất nhiều thành viên trung tâm.
Bọn họ càng cố gắng đào người càng chứng minh mùa giải mới này bọn họ chả nắm chắc được phần nào."
"Đồng ý!" Chu Khán Thanh nháy mắt sửa miệng: "Nếu bọn họ cảm thấy có thể đánh thắng được chúng ta còn phải đi khắp nơi đào người sao? Hơn nữa mang được người về bằng cách thọc gậy bánh xe đội khác thì phối hợp thế nào được."
"Được rồi." Ôn Diễn cắt ngang, ý bảo Chu Khán Thanh nói ít thôi.
Không bao lâu sau, Vinh Quang chiến đội đến.
Ánh mắt Tiết Lan chăm chú nhìn vào cái ID—
"Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta bắt đầu nhé?"
Yr-Srrr, tay đột kích sắp hết hợp đồng của chiến đội Vinh Quang, Thẩm Nhung.
Vậy mà cậu lại quên người này, anh ta chính là nhân vật xuất hiện sau khi Mạnh Kỳ đi, Ôn Diễn tìm đột kích trong trại huấn luyện không có kết quả cuối cùng động viên Thẩm Nhung lúc Vinh Quang tan rã sang ký hợp đồng với LGW.
Cậu cũng đã quên, mùa giải mới bắt đầu cũng đại diện cho sự sụp đổ của một trong ba chiến đội lâu đời nhất trong [Ánh sáng tận thế] – Vinh Quang.
Đáng nhẽ ra anh ta chính là đột kích chính thức của LGW, bởi vì cậu cho nên sau này...Thẩm Nhung sẽ đi đâu?
Nếu không phải tại cậu, liệu anh ta....
Ngón tay Tiết Lan theo bản năng luồn vào túi áo muốn tìm đống kẹo quen thuộc mình ăn hàng ngày.
Nhưng hình như đã hết từ hôm qua.
Tâm trạng Tiết Lan càng ngày càng nặng nề, cảm giác sợ hãi ăn mòn thần kinh khiến cậu theo bản năng cúi thấp đầu.
Trong lúc Tiết Lan không biết nên làm gì, một viên kẹo yên lặng không tiếng động được đưa tới trước mặt.
Bạn nhỏ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Đoàn Văn Tranh ngồi bên cạnh.
Anh không cười, chỉ lẳng lặng chống tay lên bàn ngắm nhóc con.
Anh cũng không nói chuyện, không tranh công, không khoe khoang như mọi khi mà chỉ lẳng lặng ngồi đó, cầm viên kẹo lên đặt vào trong lòng bàn tay cậu.
Chả hiểu sao hốc mắt Tiết Lan nóng bừng.
Cậu cầm viên kẹo cẩn thận nhét vào trong túi, trận đấu sắp bắt đầu, cậu ngồi thẳng dậy cố gắng ép cho mình bình tĩnh lại.
Sau khi điều chỉnh thiết bị thật tốt, lúc đếm ngược thời gian bắt đầu Tiết Lan nhận được tin nhắn riêng của Đoàn Văn Tranh.
LGW – Reset: Sao không ăn?
Mặt Tiết Lan bắt đầu đỏ, cúi đầu nhẹ nhàng đánh chữ.
LGW – Exist: Thắng mới ăn.
LGW – Reset: Lại còn thắng? Yên tâm ăn đi, anh trai chả nhẽ lại không mua nổi cho em mấy viên kẹo?
Chỉ với một câu bạn nhỏ đã muốn tìm cái hố nào chui xuống cho đỡ ngượng.
Sắp bắt đầu thi đấu, Tiết Lan dứt khoát đóng khung chat rồi chạy theo đồng đội.
Trong quá khứ, chiến đội Vinh Quang đã từng là đội top 1 của [Ánh sáng tận thế], cũng từng là chiến đội tạo nên rất nhiều kỷ lục huy hoàng.
Nhưngkhó khăn ở hiến đội lâu đời chính là sự lạnh lùng trong thao tác cũng như không có sự sáng tạo trong kỹ thuật.
Điều này đã cầm chân họ rất nhiều và khiến cho toàn đội xuống dốc không phanh, cuối cùng tan rã, kết thúc triều đại của mình.
Vinh Quang trong tiểu thuyết được miêu tả như thế.
Cũng trong tiểu thuyết gốc, sau khi Mạnh Kỳ giải nghệ Ôn Diễn không tìm được tay Đột Kích thích hợp, hắn bèn chữa cháy bằng cách đưa người đội hai lên thế chỗ Mạnh Kỳ một khoảng thời gian.
Thẩm Nhung là đội viên duy nhất của Vinh Quang tiếp tục chơi chuyên nghiệp, thậm chí năng lực của anh ta không hề giảm sút, đến mức giám đốc Lôi Đình phải dùng cái giá trên trời nhất định quyết tâm mời anh ta về.
Sau khi bị từ chối Lôi Đình thực hiện kế sách tàn bạo trực tiếp loại bọn họ, đến tận khi Vinh Quang tuyên bố tan rã, Thẩm Nhung gia nhập LGW.
Thi đấu bắt đầu, hai bên gặp nhau lần đầu ở gần biên giới.
Ôn Diễn và Chu Khán Thanh lên trước mở đường, cậu chạy ngay sát phía sau dùng toàn lực bảo vệ Tề Tư Vũ ở dưới.
Trận đấu này hai bên đánh cực kỳ tôn trọng nhau vô cùng sảng khoái, cuối cùng đội Tiết Lan sau khi tổ chức tấn công đã diệt được bốn người team địch.
Thẩm Nhung còn một chút máu đã chạy thoát, Ôn Diễn nhìn đồng hồ nhanh chóng bảo mọi người cùng nhau đẩy nhà.
Tiết Lan không biết, nếu Vinh Quang tan rã thì Thẩm Nhung có phải sẽ đến LGW thay thế vị trí của cậu hay không?
Hoặc là...!nếu cậu ở lại LGW, Thẩm Nhung sẽ đi nơi nào.
Nhưng –
Hiện tại, chỉ cần Tiết Lan còn là thành viên chính thức của LGW, chỉ cần bên cạnh cậu là Đoàn Văn Tranh, Tiết Lan xin thề cậu sẽ luôn luôn nghiêm túc trong mọi trận chiến, cố gắng hoàn thành ước mơ cậu từng dùng cả đời cũng chưa hoàn thành.
Mọi người chạy đến quân cứ của địch, Tiết Lan vào lúc này cảm nhận được nguy hiểm, cậu nhìn thoáng qua có người tránh sau tảng đá.
Ý thức được nguy hiểm, Tiết Lan vội giương súng tiến vào trạng thái tập trung cao độ.
Cùng lúc đó, khối đá truyền đến tiếng súng vang—.