Cách một bức tường, tiếng hò reo của đồng đội bị ngăn cách bên ngoài.
Tiết Lan chỉ nghe được tiếng nước ào ào vang bên tai.
Đoàn Văn Tranh cầm tay cậu ấn dưới dòng nước nhẹ nhàng rửa, động tác vừa tinh tế vừa trân trọng.
Tiết Lan cảm thấy đầu óc mơ hồ, mờ mịt nghĩ mình đâu phải trẻ con ba tuổi, cần người khác dạy rửa tay hả?
Không đúng.
Người lúc nãy mở hòm không phải em!!
Anh muốn ném nồi cho em đúng không Đoàn Văn Tranh!
"Anh mới là người mở hòm!" Bạn nhỏ tức giận tố cáo.
"Vậy hả?" Đoàn Văn Tranh trầm ngâm nói: "Hay em rửa cho anh nhé?"
".............."
Tiết Lan cứ cảm thấy không đúng chỗ nào nhưng người phía sau đứng quá gần, mỗi lần anh hô hấp như có như không phả lên mặt bạn nhỏ khiến cậu hệt như miếng thịt nướng.
Cũng chả biết xuất phát từ lòng chột dạ hay không mà cậu bắt đầu cuống quýt xả nước sau đó dùng sức chà tay anh.
Nhưng chà mãi chà mãi Tiết Lan mới ngạc nhiên nhận ra thứ mà cậu đang rửa không phải là cái bát hay quả táo ở nhà mà là....
Chưa đợi Tiết Lan tỉnh lại, Đoàn Văn Tranh bỗng nhiên bắt ngược lấy tay cậu.
"Rửa sạch chưa?"
"........."
Cái khó ló cái ngơ, Tiết Lan hắt xì hơi một tiếng rõ to rồi vội vàng rút tay về: "Rồi!"
Dứt lời xách mông nhanh chóng trốn khỏi toilet.
Sau đó mọi người đều nghiêm túc chơi sinh tồn kiếm chip nhưng mãi đến tận gần ba giờ sáng vẫn không có bất kỳ dấu hiệu nào được bắn ra.
Ngày thường Tiết Lan có thể thức đến sáng mà vẫn có tinh thần nhưng không biết hôm nay làm sao, cậu cứ mơ màng mãi không mở được mắt.
Chơi xong một ván, Đoàn Văn Tranh ngó qua nhóc con bên cạnh thấy cậu đang xoa mắt, anh định hỏi có mệt không lại bỗng nhiên phát hiện mặt nhóc con hơi hồng hồng.
Nhưng anh nghĩ mãi mà không nhớ mình có nói gì trêu cậu.
Đoàn Văn Tranh vội vàng vươn tay sờ trán bạn nhỏ.
Quả nhiên, nóng quá.
Đoàn Văn Tranh hơi bực đứng lên.
"Sao vậy?" Tiết Lan ngạc nhiên ngẩng đầu: "Anh không chơi nữa?"
"Chơi cái gì?!"
Đoàn Văn Tranh không muốn nổi cáu với Tiết Lan nhưng trong lời nói vẫn mang theo chút hung dữ.
Nhìn cậu liếc ngang liếc dọc tủi thân không biết làm sai chỗ nào, Đoàn Văn Tranh nháy mắt không giận nổi, anh cầm áo khoác vắt bên ghế rồi nói: "Đi, anh đưa em về nhà."
Tiết Lan nhìn mọi người còn đánh sinh tồn, chầm chậm trả lời: "Nhưng mà họ còn đang giúp em...em không đi được."
Đoàn Văn Tranh trực tiếp xách cục mềm mềm lên, quay đầu nói với đám người: "Các cậu nghỉ sớm đi nhé, em ấy sốt rồi nên tôi đưa về trước."
Tiết Lan bị anh xách hơi đau đầu, mơ mơ màng màng tạm biệt mọi người.
Đoàn Văn Tranh đưa cậu đi xuyên qua hàng máy tính, ai cũng sôi nổi tháo tai nghe tạm biệt hai người, Tiết Lan trong từng câu đừng quên uống thuốc, uống nhiều nước nóng ngạc nhiên theo đuôi anh.
Cậu biết rõ sau này mỗi người một nơi, có người quyết tâm đánh chiến có người từ bỏ ước mơ, lần này có khả năng là lần cuối cùng gặp mặt.
Cậu lưu luyến tạm biệt từng người rồi mới cùng Đoàn Văn Tranh về nhà.
Anh không có kinh nghiệm chăm sóc người ốm, sau khi cho bạn nhỏ uống thuốc rồi kẹp nhiệt độ, chờ anh lục ra tí thuốc hạ sốt trong nhà Tiết Lan thì đã thấy nhóc con lén lút mở máy tính.
"Làm sao, em còn muốn chơi hả?" Đoàn Văn Tranh giận đến mức xì khói xách cậu lên giường: "Nhiệt kế đâu rồi? Bao nhiên độ."
"..........Em mới nhớ ra là mình chưa lấy chip." Tiết Lan cẩn thận đưa nhiệt kế cho Đoàn Văn Tranh: "37 độ 9."
Anh cầm nhiệt kế liếc qua rồi để lên bàn.
Thấy bạn nhỏ học ngoan rồi thì kéo chăn của cậu xuống: "Cởi quần áo đã."
Tiết Lan vội vàng nắm chặt góc chăn.
"Em khẩn trương cái gì? Anh cũng đâu ăn nổi em." Đoàn Văn Tranh không tự giác xốc chăn lên, cười nhạt: "Muốn anh giúp em hở?"
"...............Em, em, em tự làm!" Tiết Lan lăn sang đầu bên kia chui xuống xuống giường chạy nhanh như chớp đi thay áo ngủ.
Đoàn Văn Tranh buồn cười nhìn nhóc con chạy ngang chạy dọc sau đó ngoan ngoãn chui vào chăn, hài lòng đưa thuốc hạ sốt với nước ấm cho cậu.
Nhìn Tiết Lan uống xong hết, anh nhẹ nhàng vuốt góc chăn cho phẳng, sau đó dịu dàng để khăn lên đầu cậu.
Dọn dẹp linh tinh một lúc mới nhẹ nhàng ngồi xuống bên người Tiết Lan.
Anh vừa ngồi vững bên cạnh đã ngoan ngoãn xốc chăn lên chừa cho anh một nửa.
"Em bị cảm lạnh, không lây bệnh đâu." Tiết Lan không mở mắt, giọng nói buồn ngủ pha chút giọng mũi mềm mềm: "Anh đừng để bị cảm..."
Đoàn Văn Tranh không ngờ nhóc con đi ngủ rồi mà vẫn còn lo cho mình, vừa thương vừa ấm áp.
Bạn nhỏ ngủ mơ mơ màng màng, nhiều lúc còn nói mớ.
"Reset...."
Đoàn Văn Tranh nghe thấy cậu nỉ non, nhẹ nhàng cẩn thận ghé tai nghe.
"Nếu về sau....em làm chuyện không tốt với anh..."
Tiết Lan giống như không nói được nữa.
"Chuyện gì không tốt?" Đoàn Văn Tranh dịu dàng hỏi.
Tiết Lan nhắm mắt lẩm bẩm: "Trộm...trộm đồ của anh..."
"Em muốn cái gì?" Đoàn Văn Tranh nhướn mày tò mò.
Tiết Lan không nói gì, nắm chặt chăn.
Ánh mắt Đoàn Văn Tranh dừng trên gò má đỏ bừng vì sốt của cậu, trong lòng như bị cái gì đó thiêu cháy mềm rối tinh rối mù.
Tự dưng anh lại nghĩ chỉ cần là thứ cậu muốn, không cần cướp mà chỉ cần mở miệng Đoàn Văn Tranh sẽ dâng hai tay lên không suy nghĩ nhiều.
Tiết Lan ngây thơ mở mắt, đuôi mắt cậu ướt sũng vừa tủi thân vừa ức chế khịt mũi: "Anh đừng đuổi em ra khỏi đội mà..."
"..........."
Giờ phút này Đoàn Văn Tranh tưởng mình bị đa nhân cách, nhân cách thứ nhất muốn ôm nhóc khóc nhè vào ngực dỗ dành xoa nắn cho đã còn nhân cách ác độc hơn thì muốn cậy đầu tiểu quỷ mê sảng ra xem cậu nghĩ cái gì.
"Yên tâm."
Cuối cùng anh vẫn bị đánh bại, dịu dàng nói: "Chúng ta sẽ mãi bên nhau, anh giúp em thực hiện ước mơ quán quân, nếu em muốn rời LGW thì anh sẽ đi cùng...Đi đâu cũng được."
"Giờ thì ngủ ngoan, mơ đẹp."
"Em không biết chăm người khác đâu..." Tiết Lan mơ màng nghe anh nói chữ được chữ mất, lẩm bẩm nói với Đoàn Văn Tranh: "Nếu em không tốt thì anh...nói cho em."
Cậu cảm thấy mình đang nói, nhưng lại cảm thấy không phải thế là ngơ ngác ngủ mất.
Đoàn Văn Tranh ngồi một bên chăm sóc sau đó mệt quá ngủ thiếp đi vào tiền đồng hồ.
Khi anh tỉnh lại ngó trời đã sáng hắn, duỗi tay xoa trán người bên cạnh lúc này mới yên tâm.
Chóp mũi và cánh môi của Tiết Lan rất đẹp, ngũ quan xinh đẹp hệt như thiếu niên bước ra từ truyện tranh.
Lông mi rất dài, dưới ánh sáng đổ trên gương mặt dịu dàng càng tôn lên hai má mềm mềm trắng trắng.
Rõ ràng đã qua tuổi thành niên nhưng lại không khác gì trẻ con 15 – 16 tuổi.
Làm người khác có cảm giác nhúng chàm cậu là một tội lỗi.
Đoàn Văn Tranh dừng trên má cậu, lúc này bạn nhỏ vừa hạ sốt hai má nhiễm màu hồng nhạt ngủ đến vô hại, không có bất kỳ phòng tuyến bảo vệ nào.
Thực sự muốn....!cắn cho phát.
Anh chậm rãi tiến lại gần, chăn bông chỗ cậu quả nhiên rất ấm giống như gương mặt chủ nhân của nó mỗi khi anh trêu chọc, Đoàn Văn Tranh nhất thời hoảng hốt tưởng cậu đã tỉnh.
Yết hầu anh khẽ động đậy.
Sau đó, Đoàn Văn Tranh nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm lên gương mặt bạn nhỏ.
Quả nhiên cảm xúc rất mềm, vừa ấm áp vừa đầy đặn tốt đẹp hệt như trong trí tưởng tượng của anh.
Anh tiến gần hơn nữa, hô hấp càng ngày càng trầm.
Cảm giác ở đầu ngón tay thích đến mức anh không muốn buông, ngược lại ánh mắt Đoàn Văn Tranh lại chú ý đến đôi môi mỏng ngày hôm qua còn chạm nhẹ lên má anh trong phòng bếp...
Mềm nhũn.
Cảm xúc khi chạm vào nó có giống với gương mặt không nhỉ?
Cũng không biết có phải anh dùng lực hơi mạnh khiến người bên cạnh cảm nhận được hay không, nhóc con đang ngủ ngon bỗng mơ màng tỉnh dậy.
Tiết Lan chớp chớp mắt, bắt được gương mặt gần mình trong gang tấc.
".........."
Đối diện với con ngươi trong trẻo của bạn nhỏ, Đoàn Văn Tranh đã lái xe đến đường cái rồi bắt buộc phải dừng lại.
Anh rút tay về bình tĩnh nói: "Không nóng."
Tiết Lan ngây thơ gật đầu hoàn toàn tin tưởng anh.
Nhưng Đoàn Văn Tranh còn đang bối rối chả biết nên nói đây là may mắn hay xiu xẻo, thấy bạn nhỏ giật giật chăn vừa vặn đụng trúng đồ khó nói nào đó đang giương cung bạt kiếm vào buổi sáng.
Cả hai đều đờ người ra...
Trong khoảnh khắc xấu hổ nhất, tâm lý của Đoàn Văn Tranh rất vững vàng: "Đàn ông nào cũng hơi xúc động vào buổi sáng...em nói đúng không?"
"..........."
Nháy mắt mặt Tiết Lan đỏ còn hơn sốt, Đoàn Văn Tranh thực hiện nét diễn giả trân chỉ cần tôi không tỏ ra xấu hổ thì kẻ xấu hổ là người khác tiếp tục hỏi: "Em cũng từng gặp rồi nhỉ?"
".............."
Mắt thấy mặt Tiết Lan càng ngày càng đỏ, Đoàn Văn Tranh không có bất kỳ giác ngộ người nên đỏ mặt chính là anh, cố gắng dồn cậu vào chân tường: "Em biết nên làm gì không? Anh trai dạy em...nhé?"
"....................."
Bạn nhỏ nhảy ngược lên như mèo xù lông, sau đó bị ma đuổi nhanh như chớp chạy vào nhà vệ sinh khóa trái cửa.
Đoàn Văn Tranh nằm trên giường ôm bụng bò một trận mới lảo đảo đứng dậy đến nơi trú ẩn của ai đó, bình tĩnh gõ cửa.
"Này, em chạy cái gì?"
"Người vào nhà vệ sinh phải là anh chứ!"
"Thực sự không cần anh dạy hả?"
"Em mà bỏ lỡ là không còn cơ hội đâu đấy!"
.......
Người bên ngoài còn cố gắng nói nhăng nói cuội, kẻ trong phòng ngồi xổm đưa hai tay lên che giương mặt sắp đổ máu!!!
Quả nhiên, có thằng ngu mới tin chuyện Đoàn Văn Tranh sẽ không bao giờ trêu người khác!
Cậu không bao giờ tin nữa QAQ.
Trong lúc anh lải nhải, điện thoại di động bất ngờ vàng lên.
Đoàn Văn Tranh đi đến cạnh bàn cầm di động chuẩn bị đưa cho Tiết Lan thì tự nhiên nhìn đến tên người gọi...
Anh dứt khoát ấn từ chối.
Nhưng tiếng chuông điện thoại lại vang lên như chuông đòi mạng –.