Edit: Kidoisme
Sau khi xử lý xong vết thương trên người Đoàn Văn Tranh, cả đội trở về phòng.
Tiết Lan dường như có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng Đoàn Văn Tranh thản nhiên vỗ vỗ vai cậu.
“Ngủ sớm đi nhóc.”
Cậu muốn nói lại thôi, nghiêm túc gật đầu, hai người ai về phòng người nấy.
“Tao nghe nói mày bị ai ném đồ à? Sao? Hư não chưa?”
Đoàn Văn Tranh vừa nhấc máy, đầu dây bên kia đã vang vọng tiếng mắng của Đoàn Kha: “Chuyện kia tao giúp mày giải thích rồi, không có lần hai đâu nhé.”
“Con biết mà.” Đoàn Văn Tranh dựa người vào khung cửa sổ, ánh mắt bình tĩnh nhìn căn phòng u ám: “Mỗi tội mọi chuyện chả tốt lên tẹo nào.”
“Kệ mày, liên quan gì tới tao?” Đoàn Kha cạn lời: “Nói thật chuyện tụi mày gây ra, kéo tao vào làm gì?”
“Vâng, thế nên con định nhờ bố ra mặt thêm lần nữa đây ạ.”
“Mời tao?” Đoàn Kha cười gằn: “Chỉ bằng mày?”
Đoàn Văn Tranh nửa đùa nửa thật: “Sao bố biết con không mời nổi?”
“Mẹ cái thằng ranh con hỗn láo! Mày có tí dáng của người đi xin xỏ được không con?” Đoàn Kha giận dữ, hắng giọng quát: “Tao giúp mày thì tao được lợi gì?”
“Chắc là được… một nhóc con dâu đáng yêu nhất quả đất?”
“Mày?!” Đoàn Kha không ngờ tới bây giờ thằng con mình vẫn có thể bình tĩnh nói đùa như vậy: “Đừng có chìm đắm trong tình yêu nữa, muốn tao giúp nhóc đó thì mày chia tay nó ngay sau đó về quản lý công ty!”
“Chuyện này con không đồng ý.” Đoàn Văn Tranh nghe ông nói vậy, tâm trạng tốt lên hẳn: “Có phải con chìm đắm trong tình yêu đâu… con trai bố ấy à, não chỉ toàn yêu đương, còn dung lượng ứ mà quản lý công ty.”
“Đừng đặt hy vọng trên người con nữa, người xưa có câu gừng càng già càng dẻo dai, hay bố tranh thủ… sinh thêm cậu quý tử đi?”
“Mày tính làm tao tức chết đấy à?!” Đoàn Kha gào lên: “Thế giới có bảy tỉ người sao mày cứ đâm đầu vào nó thế?”
“Đừng giận nữa bố.” Ánh mắt Đoàn Văn Tranh dịu lại, nhẹ nhàng đáp: “Đương nhiên con hiểu bố không ghét bọn con, càng biết bố là người mạnh miệng mềm lòng. Bạn bè hay nói con giống bố, con cảm nhận được bố thực sự thích Lan Lan, tình cảm không biết lừa người, giới tính không phải là tội của em ấy. Chính con ban đầu thích em ấy cũng đâu quan tâm mấy chuyện đó.”
Đoàn Kha nhịn không nổi cắt ngang: “Mày đánh rắ…”
“Từ hảo cảm tới thích là cả một quá trình.” Đoàn Văn Tranh vội vàng đáp trả: “Lấy ví dụ em ấy cứu bố ngay trong lần đầu tiên gặp mặt, chẳng nhẽ khi đó bố nói thích em ấy chỉ vì em ấy là ‘con gái’ hay sao?”
Lúc này, Đoàn Kha hoàn toàn im lặng.
“Có người cố ý hãm hại câu lạc bộ, chỉ dựa vào phòng quan hệ công chúng rất khó giải quyết, cho nên…”
“Vấn đề quan trọng ở đây đó là tao đã giải thích một lần rồi, nếu giờ lên tiếng nữa thì sẽ mất tác dụng.”
“Vậy…” Đoàn Văn Tranh trầm ngâm nhìn ngọn đèn đường màu vàng đỏ bên ngoài: “Đừng giải thích nữa.”
“…?”
Tiết Lan nghe lời anh về phòng, cậu thực sự rất muốn chạy qua gặp anh ngay lúc này nhưng ngẫm lại nếu bị truyền thông chụp trộm thì chả khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Tuy cậu đồng ý với mọi người sẽ cố không suy nghĩ lung tung, càng không chú ý tới đám người trên mạng, nhưng thực sự có thể làm được không?
Cậu nên giải thích với Tiết Viễn Sơn thế nào?
Cuối cùng cậu vẫn kéo LGW xuống nước, để mặc nó chìm trong làn sóng dư luận. Thanh danh câu lạc bộ ông dày công xây dựng đã chạm xuống đáy cốc.
Tiết Lan dựa vào cạnh cửa, sửa đi sửa lại tin nhắn, cuối cùng gửi cho Tiết Viễn Sơn.
Cậu thở dài nhẹ nhõm, cởi áo khoác định bụng treo lên, đột nhiên có vài thứ rời ‘lạnh cạch’ trên nền đất lạnh.
Tiết Lan khó hiểu cúi đầu nhìn, thì ra là một viên kẹo.
Từ khi nào…
Hình như trước khi vào phòng Đoàn Văn Tranh có vỗ vai cậu…chắc là anh lén bỏ vào nhỉ?
Chẳng hiểu sao mệt mỏi hôm nay hoàn toàn bay biến hết.
Đang lúc cậu định treo áo lên lần nữa lại nghe được ‘lạch cạch’, viên kẹo khác chạy từ mũ áo ra ngoài.
Cậu ngạc nhiên nhìn viên kẹo lăn lông lốc rồi lại ngó thứ mình đang nắm trong lòng bàn tay.
Đoàn Văn Tranh đưa cậu hai viên kẹo?
Tiết Lan cúi người vươn tay định nhặt, ‘lạnh cạch’ hai tiếng, lúc này đây, mũ áo cậu tiếp tục rơi ra hai viên kẹo. Ma xui quỷ khiến, Tiết Lan thử rũ áo, quả nhiên vẫn còn viên cuối cùng.
Năm viên kẹo nhỏ xinh xếp thẳng hàng trong lòng bàn tay.
Đoàn Văn Tranh tặng cậu tận năm viên kẹo? Rõ ràng năm viên khác loại…
Chẳng nhẽ —
Tiết Lan nhớ khi thi đấu kết thúc, mấy người vây quanh phòng nghỉ xem video sau đó cùng nhau về bằng lối đi chuyên dụng, bọn họ…thậm chí cả Tạ Tri Niên đều từng vỗ vai cậu.
Cho nên…
Đây là kẹo mọi người ở LGW tặng cho cậu.
Chúng như những cục than ấm nóng đốt cháy Tiết Lan, cậu cẩn thận ngẩng đầu cho kẹo vào trong lọ. Không biết là ai tặng, càng không biết họ có ý định thế hay đã nhìn thấy động tác của đối phương nên mới trùng hợp ném vào mũ Tiết Lan…
Nhưng cậu hiểu, đó không phải là những viên kẹo đơn thuần mà là lời động viên không nói thành câu của cả đám Tạ Tri Niên.
Tâm trạng tồi tệ hoàn toàn biến mất, Tiết Lan nhận ra tinh thần cậu phải vững mới có thể vượt qua đống rắc rối trước mặt.
Cậu nhanh chân chui vào trong nhà tắm, tuy được chứng kiến trực tiếp quá trình bác sĩ băng bó vết thương cho Đoàn Văn Tranh, cũng đã có được lời khẳng định sức khỏe của ông nhưng chẳng hiểu sao bạn nhỏ vẫn không yên lòng, lôi di động mở khung chat nhắn qua.
[Exist: Anh ngủ chưa?]
Tiết Lan chờ mãi không nhận được tin trả lời.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, không biết chừng Đoàn Văn Tranh đã mơ xong mấy giấc. Tiết Lan đợi thêm lúc nữa rồi đặt điện thoại sang bên chuẩn bị nổi gót đi tìm Chu Công.
Bộp bộp.
Có tiếng đập cửa vang lên bên ngoài.
Mới đầu Tiết Lan còn tưởng mình gặp ảo giác, thẳng tới khi điện thoại sáng lên, cậu giật mình ngồi dậy, trên màn hình hiện ra dòng chữ —
[Reset: Mở cửa.]
Tiết Lan vội vàng xỏ dép ló đầu ra ngó, quả nhiên thấy anh đang đứng ngoài.
“Sao anh lại tới?” Cậu co quắp hỏi.
Chuyện quá lớn, giờ nếu bị ai bắt gặp…chắc chắn Đoàn Văn Tranh sẽ bị liên lụy.
Nghĩ thế, Tiết Lan theo bản năng vươn tay chắn cửa.
Đoàn Văn Tranh làm lơ động tác của cậu, lập tức luồn qua chui vào phòng.
Nhóc con cạn lời, vội vàng ủn anh: “Về đi mà, đừng để người ta thấy…”
“Đến cũng đến rồi…” Đoàn Văn Tranh nằm ườn ra giường như chốn không người, cánh tay liên tục vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Đi đâu?”
“…”
Anh nhanh tay lôi luôn cậu vào ngực: “Nhỡ nãy anh vào đây không ai biết, giờ ra ngoài bị bắt phải làm sao?”
Tiết Lan căng thẳng định ngồi dậy, đột nhiên nghe thấy bên tai có tiếng kêu “Áu— ”
Lúc này cậu mới nhớ ra bả vai Đoàn Văn Tranh có vết thương.
“Anh đau à, xin lỗi em không cố ý…”
“Đau lắm.”
Đoàn Văn Tranh ôm chặt cục nắm không thành thật vào trong ngực, giọng nói khàn khàn pha thêm chút buồn ngủ: “Ngoan, mai sẽ tốt lên.”
Cậu ngoan ngoan cọ lung tung, hô hấp anh vững vàng mang theo sự yên tâm không hợp tuổi.
Một lúc sau, Đoàn Văn Tranh ngủ thật. Tiết Lan ngẩng đầu nhìn, đầu ngón tay nhẹ nhàng mân mê vết thương dưới xương hàm của anh.
Nói thật, trong lòng Tiết Lan vẫn còn chút cảm xúc khó hình dung.
Rõ ràng ngay lúc này, thế giới ngoài kia tràn ngập ác ý chửi rủa và lên án, cậu nên uể oải, áp lực xuống tinh thần mới đúng.
Chỉ là…
Dù cho ngày mai thế nào, dù cho mọi người nghị luận ra sao thì người đàn ông đang ôm cậu thật chặt này đã trở thành bức tường thành vững chắc giúp cậu kiên cường đối mặt tất cả.
Hôm sau không có trận thi đấu, Tạ Tri Niên xin hiệp hội miễn phỏng vấn để cho đội tuyển có thời gian thả lỏng. Tiết Lan nằm ườn trong khách sạn chán quá, cuối cùng vẫn quyết định đến phòng huấn luyện.
Ngoại trừ Chu Khán Thanh, mọi người đều có mặt đầy đủ.
Tiết Lan làm như không có chuyện gì đi tới chỗ trống bên cạnh Đoàn Văn Tranh ngồi xuống. Vết thương dưới hàm có vẻ đã khỏi, so với hôm qua mờ hơn rất nhiều, tuy nhiên vẫn để lại vệt đỏ chướng mắt.
Cậu nhớ tới chuyện đêm qua, yên lặng khởi động máy đăng nhập vào game.
Giao diện hiện ra khung chat với Đoàn Văn Tranh.
[LGW-Reset: Em vừa nhìn gì đấy?]
[LGW-Reset: Thấy anh xấu nên ghét anh rồi à?]
“…”
[LGW-Reset: Em không đáp anh coi như đó là thật.]
[LGW-Reset: Chẳng nhẽ giờ mặt anh có sẹo nên em nghĩ anh không thể lấy sắc phục vụ em?]
“…” Tiết Lan xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu, biết Đoàn Văn Tranh cố tình trêu mình nhưng cậu chả bao giờ cãi nổi, chỉ có thể co quắp nhìn quanh bốn phía, len lén đáp lại.
[LGW – Exist: Không.]
[LGW-Reset: Trông cái mặt đỏ lừ kìa, rõ chột dạ.]
[LGW – Exist: …]
[LGW – Exist: Anh biết giờ anh giống gì không?]
Tiết Lan vừa tưởng tượng vừa âm thầm cười, mỗi tội trong phòng còn có camera giám sát, cậu nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái.
[LGW-Reset: Cô vợ nhỏ oán hận nơi khuê phòng?]
Cuối cùng Tiết Lan không nhịn nổi, bật cười thành tiếng. Cậu nhanh chóng tắt khung chat, quay đầu hò cả đội: “Bên Thẩm Nhung đang rảnh, hỏi chúng ta có muốn luyện tập không?”
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn Tiết Lan, thấy sắc mặt cậu vẫn như thường, âm thầm thở phào.
“Chu Khán Thanh đi đâu rồi ấy…” Lộ Du nhớ lúc sáng cậu ta qua tìm mà không thấy người.
Vì vấn đề nhân sự thêm cả Tạ Tri Niên nhấn mạnh hôm nay để nghỉ ngơi nên Tiết Lan cũng từ chối đề nghị luyện tập. Ngồi một lát cho tỉnh người, cậu trộm lên Weibo hóng hớt.
Quả nhiên qua cả đêm lên men, sáng nay dư luận đã nóng tới đỉnh điểm.
Sự kiện hôm qua tuy bị anti fans chiếm đóng nhưng có rất nhiều fans lý trí phân tích ở lại, thêm cả fans kỹ thuật, fans trung thành với chiến đội…Lòng Tiết Lan ấm lên không ít.
Cũng may hành động lần này của Ôn Diễn và Đoàn Văn Tranh không bị cậu liên lụy, chỉ cần đồng đội không sao, Tiết Lan đã cảm thấy yên tâm rất nhiều.
Mặc dù rất nhiều người không chịu tha thứ, cậu quyết định sau này sẽ nỗ lực thi đấu hơn, một quán quân không được thì hai…
Đang lúc Tiết Lan nghĩ ngợi lung tung, Tạ Tri Niên đột nhiên chuyển tiếp bài đăng Weibo vào nhóm đội kèm theo rất nhiều icon hoan hô, bao lì xì đỏ lòe đỏ loẹt.
Tạ Tri Niên: Làm tốt lắm Wind!!! Nhờ cậu đăng Weibo mà nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp lên tiếng theo lắm!!!
Wind… Ôn Diễn?
@LGW – Wind: Lý do Exist được nhận vào LGW là vì biểu hiện xuất sắc của cậu ấy cùng với tình yêu mãnh liệt với [Ánh sáng tận thế], không phải do ‘ưu thế giới tính’ hay ‘được giám đốc LGW thiên vị’. Trong bộ môn thể thao điện tử, giới tính không có bất kỳ ưu thế nào, hơn nữa Exist chưa từng giấu giếm chuyện đó với toàn đội. Chúng tôi chưa từng nghĩ vấn đề này sẽ trở thành mấu chốt thay vì chuyện thi đấu, đương nhiên trên đời này không thiếu tuyển thủ nỗ lực. Mặc dù vậy, thứ Exist mang đến cho LGW không chỉ là sự nhiệt huyết mà còn là tài năng tuyệt vời, khả năng không có điểm dừng.
Weibo Ôn Diễn chỉ có vài bài đăng ít ỏi, hoàn cảnh như vậy đột nhiên đưa ra lời thanh minh khiến cho giới truyền thông chú ý, nhanh chóng leo lên đỉnh hot search.
Mà nối tiếp hắn, các tuyển thủ chiến đội chuyên nghiệp nhanh chóng đăng bài theo.
@RY – Srrr: Mỗi trận thi đấu của cậu ấy tôi đều chú ý, thậm chí còn trộm học theo cách cậu ấy dùng chip Bảo vệ. Thứ tôi nhớ về Exist không phải do ưu thế giới tính hay điều gì khác, mà là thái độ nghiêm túc với trận đấu, sự nhiệt huyết với [Ánh sáng tận thế]. Cá nhân tôi cực kỳ vinh hạnh khi được làm đối thủ của @LGW – Exist.
@LGW – Wifi: Tôi gia nhập LGW là vì Exist nhưng không phải vì cậu ấy là nam hay nữ. Exist là tay Đột kích xông xáo nhất, cũng là Y tá ‘thâm tàng bất lộ’ nhất. Tôi kiêu ngạo vì mình là tuyển thủ LGW nhưng càng tự hào hơn khi có người đội trưởng như Exist.
@HY – Yiyu: Rất nhiều bạn không biết, trước đây ở trại huấn luyện tôi cùng đội với Exist, do mắc phải sai lầm nên đồng đội đã khuyên tôi từ bỏ. Thế nhưng cậu ấy lúc nào cũng nói tôi phải cố gắng, cỗ vũ tôi dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra. Quan hệ của tôi với Exist tốt không phải vì cậu ấy ‘lừa gạt’ tôi chuyện giới tính. Từ trước tới nay tôi đều biết cậu ấy là con trai, điều đó không quan trọng, quan trọng cậu ấy là Exist, là bạn tôi.
@RY – YIKUN: Chờ các cậu đưa [Ánh sáng tận thế] về nhé @LGW – Exist.
@BTR – Spirit: Cảm ơn cậu đã đưa chip Bảo vệ lên thời kỳ huy hoàng, mong một lần gặp lại trên sân thi đấu @LGW – Exist.
@Câu lạc bộ LGW: Cảm ơn @LGW – Exist vì đã mang tới cho chúng tôi tài năng và kỳ tích, LGW kiêu ngạo vì có cậu!
Lại kéo xuống dưới, Tiết Lan phát hiện có một đoạn video phỏng vấn được cắt nối từ những thành viên trại huấn luyện –
“Chào mọi người, tôi là tuyển thủ nghiệp dư Nhiếp Hi Hạo, tôi là tuyển thủ nghiệp dư Chấn Đông, tôi là tuyển thủ nghiệp dư Lý Tư,…”
“Tiếc rằng chúng tôi không thể vượt qua trại tập huấn để được nhận vào hàng ngũ các đội chuyên nghiệp nhưng chúng tôi rất vui khi được làm quen với Exist.”
“Exist là con trai á? Ủa đây không phải chuyện ai ai cũng biết sao?”
“Vâng tôi biết chứ, chả nhẽ nam hay nữ tôi còn không phân biệt được?”
“Đương nhiên tôi biết – Tuy bọn tôi hay trêu cậu ấy là ‘em gái nhỏ’, ha ha. Tại thú vị đó, mỗi lần thấy cậu ấy mặt đỏ lừ không biết giải thích mắc cười lắm!”
“Anh nói xem, bọn tôi trêu cậu ấy nhưng cậu ấy không biết, còn ngơ ngơ giải thích mình vốn là con trai.”
“Trước đây chúng tôi cùng nhau mắc sai lầm, chỉ có Exist dũng cảm đứng ra nhận lỗi về mình. Kết quả cậu ấy bị cấm tranh hạng trận đầu tiên, may sao thực lực Exist vững vàng, đánh thẳng lên top trên.”
“Sao cậu ấy ngốc thế nhỉ?”
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà, chúng tôi thực sự quý Exist.”
“Tôi rất muốn cảm ơn cậu ấy.”
“Xin lỗi nhé Exist, trước đây tôi không nên trêu cậu lâu như vậy.”
“Trên mạng rất nhiều người nói Exist dùng ‘giới tính’ để lừa mọi người nhưng cậu ấy thực sự không lừa bọn tôi. Nói thật, nếu ngồi kể ra chắc còn là bọn tôi lừa cậu ấy.”
“Mãi mãi dõi theo cậu, Exist, mong cậu tiếp tục hoàn thành giấc mộng của bọn tôi, cố lên!!!”
“LGW cố lên!!! Exist cố lên!!!”
Tầm mắt Tiết Lan dần mơ hồ, lại không nhìn rõ màn hình.
Cậu tưởng rằng, chỉ cần cắn răng là có thể nhịn hết mọi thứ xuống đáy lòng.
Tuy nhiên cậu chưa từng nghĩ tới sẽ có rất nhiều người tin tưởng, vì cậu đứng lên chống lại dư luận.
Tiết Lan cẩn thận cúi gằm mặt, sợ mấy người bên cạnh phát hiện khóe mắt cậu đang đỏ bừng. Đột nhiên ghế bên cạnh bị ai đó đẩy ra, người nọ đi tới ôm chặt cậu vào lòng.
Đầu óc Tiết Lan trống rỗng, vội vàng định đẩy anh.
“Có…có camera.”
Nhưng cậu còn chưa nói xong, Ôn Diễn đã đứng lên hệt như cổ vũ, im lặng vỗ vai Tiết Lan.
Sau đó là Lộ Du.
Tiết Lan tan vỡ…
Cậu như đứa trẻ con sà vào vòng tay người lớn, khóc ầm lên.
“Ngoan, nín đi.” Giọng Đoàn Văn Tranh mang theo chút an ủi, dịu dàng vuốt tóc cậu.
“Không, không khóc.”
“Ừ.” Anh thuận miệng đáp: “Không khóc.”
…
[Wind: Anh Niên vất vả quá.]
[Tạ Tri Niên: Không sao, không sao. Nhưng mà Reset cậu đỉnh thật, trong thời gian ngắn tìm được nhiều người tới quay video hỗ trợ, anh bị sốc luôn đấy!]
[Tạ Tri Niên: Mà khoan, ai thấy Scalpel đâu không?]
[Wifi: Không anh, từ sáng tôi đã chả thấy.]
[Wind: Không biết.]
[Tạ Tri Niên: Ở phòng ngủ à? Quên đi, lát anh đi tìm sau. Tối nay anh còn phải tặng quà cho Lôi Đình.]
Chờ mọi người trả lời tin nhắn xong, Tạ Tri Niên phát hiện Chu Khán Thanh bình thường tưng tửng hôm nay im phăng phắc.
Tiết Lan đang ngồi đờ ra tại chỗ, ý đồ tự tẩy não rằng nhóc con khóc nhè lúc nãy chả phải mình.
Cư dân mạng bị dội bài thanh minh liên tiếp đã dần kìm hãm lại, nhưng vẫn còn người công kích chuyện Tiết Lan giả gái, thậm chí gáy dưa cậu có quan hệ mờ ám với ông chủ LGW và ông chủ công ty truyền thông như thật, ý đồ kéo cậu xuống nước lần nữa.
@Exist đừng tẩy trắng: Ủa Ủa? Vì mấy bài thanh minh không đầu không đuôi mà quên luôn chuyện livestream giả gái lừa người ta mấy năm?
@Chó giả gái khi nào giải nghệ: Không lừa đồng đội, không lừa ông chủ chỉ lừa khán giả thôi chứ gì?
@Toàn LGW là lũ mất não: Tẩy xong chưa ạ? Thằng đó quyến rũ ông chủ LGW, quyến rũ ông chủ công ty giải trí thì tẩy thế đéo nào? À, thêm cả Wind nữa, bị thằng đó quay như chong chóng rồi à?!
@Exist tẩy đi, tẩy mãi chả sạch: Khiếp, mấy cái video thôi mà toàn đội đã quên chuyện cậu ta chân đạp n thuyền? Ủa, thế giải thích tại sao ông chủ LGW lại mua quà cho cậu ta đi? Thực sự có người tin đằng sau trong sạch? Lừa ai thế???
@XL đưa tin: Chỉ có mỗi tôi thấy Exist tởm à?
Nhìn thấy mấy bình luận đó, Tiết Lan hoàn toàn vô cảm.
Cậu chuẩn bị tắt Weibo đi xem trận thi đấu của các đội tuyển khác thì đột nhiên Tạ Tri Niên vui vẻ đẩy cửa vào, gào lớn: “Các cậu thấy quà tôi tặng Lôi Đình chưa!!!”
Tiết Lan quay đầu định hỏi quà gì, lại thấy Lộ Du vươn tay như người mắc bệnh Parkinson chỉ màn hình máy tính: “Má, má, má, ơi, cái này á!!!!!”
Tạ Tri Niên nghe xong hơi tức, quà anh ta tỉ mỉ chuẩn bị ấy thế mà bị đối xử như vậy, nhưng khi liếc mắt nhìn theo hướng Lộ Du chỉ, Tạ Tri Niên chỉ muốn ngất quách cho xong!
Chỉ thấy giao diện dừng ở một kênh livestream, nhân vật chính là Chu Khán Thanh mất tích từ sáng tới giờ. Y ngồi livestream trong phòng khách sạn, trên người mặc một bộ váy múa ba lê màu trắng, cái đầu cao quý ngẩng lên—
Múa! Hồ! Thiên! Nga!!!!!!!!!
–Tác giả có điều muốn nói:
Wifi: Ờ…niềm vui lớn nhưng mà ngu quá, giết địch một nghìn tự hại tám trăm.
Scalpel:? Cút hộ!
Hết chương 136