Sau khi trở lại phòng huấn luyện, đầu Tiết Lan vẫn quanh quẩn lời Ôn Diễn nói.
Dù sao chiến thắng trận chung kết giải đấu trong nước thì bọn họ cũng không thể xóa tên Lôi Đình ra khỏi danh sách tiến vào vòng trong, nhưng có cần thiết phải oan nợ với cái đội đó như vậy không?
Thôi thì coi như đáp lại mong muốn của Đoàn Văn Tranh để Lôi Đình trở thành đội đầu tiên đi du lịch quốc tế mà không mất đồng chi phí nào.
Nghĩ đến chuyện phải cố gắng tiễn bọn họ về quê từ trận đầu tiên, lòng hiếu thắng của Tiết Lan dâng lên đáng kể, cả người sục sôi ý chí chiến đấu.
Mấy ngày sau đó cậu đều giam mình trong phòng huấn luyện nghiên cứu chiến thuật mới cho LGW, cả đội dần đi vào quỹ đạo.
Tới khi Tiết Lan cho rằng mọi người đều giống cậu chăm chỉ luyện tập không hóng hớt chuyện bên ngoài thì đột nhiên trước trận chung kết một ngày, cả LGW bâu vào nhau bàn tán gì đó.
"...Thật! Có thể giả sao?" Chu Khán Thanh đắc ý cười nói.
"...Cậu làm gì thế?" Lộ Du chưa tin lắm.
"Làm gì đâu, người xưa có câu ăn miếng trả miếng, gieo họa nào thì gặt nghiệp đấy, tôi chả làm gì cả." Chu Khán Thanh thấy ánh mắt mọi người đều tập trung hết vào người mình, ưỡn ngực khoe khoang.
Đoàn Văn Tranh không hùa theo, nhắc nhở hỏi: "Không bại lộ chứ?"
"Còn lâu." Chu Khán Thanh trợn mắt: "Bọn họ mà biết tôi đi đầu xuống đất, mà có biết thì thế nào, tôi có lỗi gì? Mọe tôi chỉ đang quy hoạch lại cuộc sống tốt hơn cho hắn ta thôi mà nhỉ?"
"Làm thế không tốt lắm đâu..." Lộ Du còn chưa kịp nói xong đã bị Chu Khán Thanh vỗ phát vào gáy: "Gì mà không tốt? Lôi Đình trước khi vào vòng loại khốn nạn đào Tề Tư Vũ đi tôi vẫn chưa quên đâu, sao họ làm được mà tôi không làm được?"
"Có thể Đặng Duệ Thu..."
"Đặng Duệ Thu cái gì mà Đặng Duệ Thu, nhóc con ham tài háo sắc đó, ông đây cho không ít đồ tốt..." Chu Khán Thanh nói được một nửa chợt thấy Tiết Lan ngu ngu đứng ngoài, vội vàng vẫy tay với cậu: "Lan Lan!"
Tiết Lan nghe được một nửa, khó hiểu hỏi: "Mọi người đang bàn gì thế..."
"Đương nhiên là..."
Chu Khán Thanh còn chưa kịp tranh công đã bị Đoàn Văn Tranh cắt ngang: "Chu Khán Thanh dùng máy biến giọng lừa gạt cậu trai ngây thơ ngu ngốc giải nghệ, đổi đời làm streamer."
".........."
Chu Khán Thanh tức nhảy ngược lên chuẩn bị liều mạng lần thứ en nờ với Đoàn Văn Tranh: "Mẹ cái thằng mồm chó, tôi lừa thiếu niên ngu ngốc? Tôi nói sự thật, bảo cậu ta Lôi Đình hiểm ác đổi nghề đi là vừa thôi mà má!"
Tiết Lan bắt được mấy câu trọng điểm, ngạc nhiên hỏi lại: "Anh...anh lừa Đặng Duệ Thu khuyên hắn giải nghệ á?!"
"Ờ." Chu Khán Thanh nói như gió thoảng mây bay: "Anh có lừa hắn đâu, anh tìm chứng cứ chứng minh Lôi Đình đang lợi dụng Đặng Duệ Thu rồi dùng chuyện Frank ăn hối lộ để bán độ vu oan cho hắn.
Nhưng đáng ghét nhất em biết là gì không? Lưu Kỳ bên đó quen Lộ Du, Lôi Đình dám bảo anh ta dụ Lộ Du làm trò tương tự hãm hại chúng ta!"
"Lưu Kỳ từ chối." Lộ Du thở dài tiếp lời.
"Chiến đội bẩn thỉu như thế, Lưu Kỳ sao có thể ở lại?" Chu Khán Thanh tức giận đập bàn: "Nếu như không phải anh dùng sắc đẹp thì chúng ta thua chắc rồi! Anh bảo Đặng Duệ Thu chạy ngay đi, ở lại đó tương lai mịt mù tăm tối chả thấy mặt trời đâu, không bằng về nhà livestream kiếm tiền qua ngày còn giàu hơn."
".............."
Sắc mặt cả phòng không hẹn mà cùng trở nên kỳ quái, Chu Khán Thanh tức quá tóm lấy Lộ Du tìm kiếm sự an ủi: "Làm sao? Tôi bảo tôi đẹp có vấn đề gì không?
"..........." Lộ Du lúng túng không biết nói từ đầu, ỡm ờ đáp: "Chả phải cậu đeo bám Đặng Duệ Thu đã thế còn xây dựng hình tượng chị cả giàu có tặng lì xì 666, 888, 999, 1314, 3344 cho hắn nên..."
"..........."
Tiết Lan cuối cùng cũng hiểu toàn bộ câu chuyện.
Trong khoảng thời gian này Chu Khán Thanh thông qua cách nào đó làm quen Đặng Duệ Thu...!rồi khuyên cậu ra rời khỏi Lôi Đình???
"Nhưng mà..." Tiết Lan do dự hỏi: "Lôi Đình đâu có điên mà thả Đặng Duệ Thu đi?"
"Hắn ta giải nghệ chứ có đến đội khác đâu mà không thả, với lại Lôi Đình không định cho Đặng Duệ Thu vào đánh chung kết, bọn họ nghĩ A Diễn chưa về."
Lộ Du đi vào vấn đề thực tế hơn: "Tuy vậy thì tiền đền bù hợp đồng cũng chả thấp."
"Thì đã sao, tiền đổi tự do."
Tiết Lan đang muốn hỏi cái gì đó, Đoàn Văn Tranh đã đứng dậy ôm vai cậu lôi ra ngoài: "Mấy giờ rồi còn chưa đi ngủ, mai còn phải dậy sớm thi đấu đấy!"
Mấy hôm sau chuyện đó Đoàn Văn Tranh như được nếm trái ngọt, ngày nào cũng phải qua phòng Tiết Lan một lúc mới chịu.
Mặc dù hai người vẫn không làm tới bước cuối cùng nhưng Tiết Lan cảm thấy anh đang cố tình ám chỉ.
Chết mất.
Dạo này Đoàn Văn Tranh cũng đang vùi đầu vào luyện tập, hai người ngoài nói chuyện trong phòng tập huấn ra thì chưa có thời gian ở riêng.
Giờ phút này Đoàn Văn Tranh chỉ cần nói một câu cũng đủ làm Tiết Lan hiểu lầm.
Tiết Lan ảo não ngăn cản ý nghĩ kỳ quái của bản thân, để Đoàn Văn Tranh ôm vai đi ra khỏi phòng huấn luyện.
"Sao mặt em hồng vậy?" Anh khó hiểu hỏi.
"........" Tiết Lan cạn lời: "Không có."
"Không có?" Đoàn Văn Tranh dương như không tin đưa tay lên xoa má cậu rồi ôm vào ngực: "Mai là chung kết rồi, em có căng thẳng không?"
"Không ạ." Tiết Lan thở phào nhẹ nhõm, mím môi ngẩng cao đầu: "Lôi Đình không phải là đối thủ của chúng ta."
Cái dáng này...học hư từ Chu Khán Thanh mất rồi.
"Ai bảo em..." Đoàn Văn Tranh nhìn xung quanh một lát, nói nhỏ bên tai cậu: "Anh nói là ước định giữa hai chúng ta."
"......"
"Mai mình làm ở đâu, phòng anh hay phòng em? Nếu em xấu hổ thì mình đi thuê khách sạn hoặc là..."
"......."
Tiết Lan chỉ ước hai tai mình biến mất, nhanh chân chạy cách xa cái người đang lải nhải ra một chút.
"Hay đi thuê phòng, sao, em chọn phương án nào?" Đoàn Văn Tranh rất vui vẻ đuổi theo, vừa đuổi vừa nói: "Em không nói thì sao anh biết ý em, mà anh không biết ý em đến lúc anh tự chọn em lại trưng cái mặt tức giận ra..."
"Em, em chưa chuẩn bị xong!"
Em chỉ muốn về phòng, em chỉ muốn đi nâng tạ!
"Chuẩn bị gì nữa, mai thực hành rồi anh dạy em."
Lúc nói chuyện hai người dựa rất gần vào nhau, Tiết Lan có tật giật mình nhìn xung quanh: "Đừng để ai thấy, ông chủ không muốn đội viên yêu đương."
"Em sợ gì." Đoàn Văn Tranh chả để ý ôm vai cậu: "Khéo ông ấy đã đoán được quan hệ giữa hai chúng ta rồi ấy chứ, lần trước em tới cứu anh biết thiên hạ người ta bảo gì không?"
"Gì, gì cơ?" Gần đây Tiết Lan bận bù đầu bù cổ, ngoài xem mấy trận đấu của Lôi Đình còn phải kiếm thêm cả mấy đội nước ngoài, lâu lắm rồi cậu không lên mạng.
"Họ nói..." Đoàn Văn Tranh như nhớ tới chuyện gì thú vị, thấp giọng cười bảo: "Trông em không giống tới cứu đồng đội, mà là tới cứu chồng."
"..........."
Tiết Lan trộm liếc Đoàn Văn Tranh xem anh đang nói thật hay nói đùa.
Thoạt nhìn bạn trai cậu không phải là người thích lướt siêu thoại...Tuy nhiên cậu hiểu rõ nếu mình hỏi lại chắc chắn anh chả nói, thậm chí còn mượn cớ trêu cậu nhiều hơn.
Tốt nhất là im miệng.
Hai người vừa đi vừa tâm sự, cuối cùng đã tới của phòng Tiết Lan.
Cậu vừa mở cửa vừa bảo Đoàn Văn Tranh: "Em đi ngủ đây, mai thi đấu cố lên..."
Động tác của cậu rất nhanh, nhưng vẫn không bằng ai đó, bị người ta kéo cổ áo lại.
"Sao, không cho bạn trai tí động lực nào hả?"
Tiết Lan trộm giật cổ áo về, lần nữa thì thầm: "Có...cố lên."
"Bạn trai nhỏ." Đoàn Văn Tranh cực kỳ bất mãn: "Cứ như em muốn đuổi anh cho qua chuyện vậy."
Nhóc con xấu hổ đã chuồn vào bên trong, anh chỉ đành giơ tay ra chặn cửa lại: "Em hôn anh đi, hôn rồi anh về ngủ."
"............"
Đoàn Văn Tranh không giục, rất bình tĩnh chờ đợi.
Dường như anh chưa bao giờ hết kiên nhẫn với cậu, Tiết Lan ngó hành lang tối đen như mực, chui đầu ra nhón chân hôn lên khóe môi anh.
"Ngày mai cố lên nhé...ưm."
Đoàn Văn Tranh nhân cơ hội chui tọt vào phòng, ấn Tiết Lan lên tường trao nhau một nụ hôn dài.
Anh như kẻ tham lam muốn lấy đủ nợ, dùng đầu ngón tay dịu dàng cọ lên gương mặt người yêu, cố gắng khắc chế mấy ý nghĩ xằng bậy.
Mãi tới khi người trong lòng không còn đứng vững rúc thằng vào lòng anh, Đoàn Văn Tranh mới dừng nụ hôn lại.
"Bảo bối, nếu mai mà em còn bắt anh chờ, anh không chắc liệu mình còn có thể làm Liễu Hạ Huệ được đâu."
".............."
Có Liễu Hạ Huệ nào giống anh không?
Tiết Lan đỏ mặt âm thầm cà khịa trong lòng, tuy nhiên vẫn rất thành thật ôm chặt lấy anh.
Chả hiểu sao cậu cảm thấy đây là giờ phút ấm áp nhất, Tiết Lan không đành lòng phá hủy nó.
Một lát sau, Đoàn Văn Tranh nhìn đồng hồ tiếc nuối buông bạn trai nhỏ ra: "Muộn rồi, ngủ ngoan nhé."
Nhóc con ngẩng đầu, đột nhiên sinh ra chút không nỡ...!
Cậu đang cố gắng hít thở sâu để bình tĩnh lại thì đột nhiên Đoàn Văn Tranh tự nhiên như ruồi bước vào phòng tắm.
"Em trước hay anh trước?"
"............"
Ai trước cũng được nhưng sao anh lại ở đây?
"Mai đi thi đấu, hơn nữa đến cả chuyện thuê phòng em cũng đồng ý rồi, giờ em đuổi anh về có thấy sai không?"
"Yên tâm, anh không làm gì em đâu." Đoàn Văn Tranh mặt không thèm quay lại nói: "Hay là tắm chung..."
Gương mặt Tiết Lan đỏ bừng, Đoàn Văn Tranh nói cái gì không biết, Tiết Lan che tai lại dưới tiếng cười ha hả vòng qua người anh lủi vào phòng tắm chốt cửa lại.
Tác giả có điều muốn nói
Vở kịch nhỏ
Một tiếng sau, trong căn phòng tối.
Tiết Lan mơ màng sắp ngủ thì có một cánh tay vươn từ đâu ra ôm chặt lấy cậu...!
Nhóc con tưởng mình sắp mơ thấy giấc mộng kỳ quái chỉ có thế thôi à lại phát hiện cánh tay đó di chuyển xuống phía dưới.
Cậu tỉnh cả ngủ, tức giận bắt lấy tay hư.
"Sao anh bảo mai thi đấu anh chỉ ôm thôi?! Thế giờ anh đang làm gì???"
"Có làm gì đâu..."
Đoàn – bị bắt cả tang chứng vẫn vật chứng – Văn Tranh vô tội chớp mắt trong bóng tối: "Anh đang...!kiểm hàng."
"..............".