Sau khi trở lại câu lạc bộ, mọi người không hẹn mà cùng về phòng bởi lẽ tất cả đều có tâm sự, bao gồm Chu Khán Thanh ngày thường tùy tiện.
Tiết Lan đóng chặt cửa khóa trái, gọi một cuộc điện thoại dài.
"Vâng ạ." Cậu vừa lật sổ ghi chú số liệu từng người trong đội vừa đợi người ở đầu dây bên kia.
Thẳng đến khi nhận được lời khẳng định chắc nịch, cậu mới nhẹ nhàng thở ra: "Đã rõ, cảm ơn ngài."
Tiết Lan cúp máy, dùng đầu ngón tay thong thả vuốt ve mép sổ.
Sau khi xác định Ôn Diễn có thể thi đấu bình thường, tâm trạng Tiết Lan mới dần nhẹ nhàng thả lỏng.
Tuy vết thương của hắn đến nhanh hơn tiểu thuyết rất nhiều, nhưng cũng may thời gian khỏi hắn cũng được đẩy nhanh.
Có Ôn Diễn trấn giữ đội, tỷ lệ thắng trận chung kết của LGW cao lên đáng kể, tuy nhiên điều quan trọng ở chỗ nó khiến sự áy náy trong lòng Tiết Lan dành cho hắn thoáng giảm bớt.
Nhưng mà...Tiết Lan lại càng bất an.
Về Lôi Đình.
Trước trận chung kết giải đấu trong nước, bọn họ liên lạc với đội tuyển nước ngoài làm gì?
Tay Tiết Lan lật tới số liệu đối thủ, đầu ngón tay dừng trên ID Unknown.
Đặng Duệ Thu.
Một ý nghĩ kỳ quái đột nhiên hiện lên trong đầu cậu, vào đêm trước khi quyết định mua Tề Tư Vũ, Đặng Duệ Thu vẫn là con át chủ bài quan trọng với Lôi Đình dùng để tham gia đấu trường quốc tế.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Tiết Lan giật mình vội vàng khép quyển sổ lại, vuốt ngực rồi mới ra mở cửa.
Đêm đã khuya, Tiết Lan đoán người đến tám chín phần là Đoàn Văn Tranh.
Nãy hình như trên sân thi đấu anh hơi giận, mà cậu lại bận quá chưa có thời gian đi dỗ...ai dè anh tự mình tới.
Nghĩ như vậy, bước chân Tiết Lan không tự giác nhẹ hắn.
Đoàn Văn Tranh, Đoàn ba tuổi thích làm trò trẻ con xong giận ngược đòi cậu dỗ, cậu không dỗ sẽ tự mình bọc thành quà, thiếu mỗi cái nơ ship tới tận của yêu cầu cậu dỗ bằng được mới chịu về.
Tiết Lan nhanh chân mở cửa, thấy người đứng ngoài thì ngạc nhiên há mồm.
"Anh vừa nghe nói BTR bắt được nội gián."
"..." Tiết Lan biết mình bị quê, nhìn xung quanh Chu Khán Thanh: "Ai vậy?"
"Frank, em biết không?" Tuy là một câu hỏi nhưng nghe có vẻ giống câu khẳng định.
Đương nhiên Tiết Lan vẫn còn nhớ cậu ta, Frank là đồng đội của Đặng Duệ Thu trong trại huấn luyện, tuy sau đó rời đi sớm nhưng vẫn lấy được bản hợp đồng béo bở với BTR.
"Ý anh là..."
"BTR tra được gần đây Đặng Duệ Thu bên Lôi Đình liên hệ với cậu ta thường xuyên, hơn nữa trong trận bán kết hai lần Frank cố tình không chi viện cho đồng đội." Chu Khán Thanh gật đầu: "Nhưng anh cứ cảm thấy...lấn cấn."
"Khi đó Đặng Duệ Thu cãi nhau với cậu ta rất căng, hơn nữa em thấy quan hệ giữa hắn và Lôi Đình chẳng tốt lành gì." Tiết Lan gật đầu nói lên suy nghĩ: "Dưới tình như vậy, em không tin Frank sẽ bất chấp con đường tuyển thủ của mình cứu Đặng Duệ Thu, quá lỗ."
"Đấy anh đã bảo mà!" Chu Khán Thanh cực kỳ đồng ý: "Chuyện này không đơn giản, anh cần em giúp..."
"Nửa đêm không ngủ chạy tới đây hóng hớt cái gì?"
Y còn chưa nói xong đột nhiên có giọng nói vang lên sau hai người, Tiết Lan và Chu Khán Thanh sợ rụt cả cổ.
Chả hiểu Đoàn Văn Tranh đứng đấy lúc nào, Chu Khán Thanh mím môi hãi hùng nói: "Nói gì...Nửa đêm rồi cha nội đứng đây dọa ma ai đấy?"
Nguyên bản Chu Khán Thanh và Tiết Lan không biết người đến là ai nhưng nghe cái giọng chua loét này thì dùng đầu gối cũng đoán được...!
Tiết Lan muốn đóng cửa ngay lập tức!
Chỉ đáng tiếc cậu còn chưa kịp hành động Đoàn Văn Tranh đã tự nhiên đẩy Chu Khán Thanh ra rồi ôm vai Tiết Lan nhìn đồng hồ: "Hiện tại đã qua thời gian huấn luyện."
Anh cực kỳ tự nhiên vỗ vai cậu vài cái: "Xin lỗi nha, sau giờ huấn luyện em ấy là của tôi."
"..."
Dứt lời anh bơ luôn Chu Khán Thanh mặt như đang ăn phải ruồi, ôm nhóc con đỏ mặt vào phòng đóng của sầm một tiếng.
Tiết Lan mãi mới tỉnh lại từ trong sắc đẹp, vội vàng trốn tránh: "Anh Khán Thanh có chuyện quan trọng tìm em, để em nói nốt..."
"Chuyện Lôi Đình?" Đoàn Văn Tranh cười lạnh: "Để Chu Khán Thanh đi làm, không cần em nhúng tay.
Em lo chuyện thi đấu là được."
"Nhưng mà..." Nhớ tới Đặng Duệ Thu cậu vẫn còn hơi chần chờ.
"Đừng nhìn ngày thường Chu Khán Thanh có vẻ đần độn, cậu ta lăn lộn với đủ loại người từ nhỏ, để cậu ta xử lý là được."
Ngữ khí của anh chắc chắn, bạn nhỏ có chút chột dạ nói: "Sao em cứ thấy anh hố ảnh kiểu gì ấy, nhỡ đâu anh Khán Thanh ngây thơ thật.."
"Yên tâm." Đoàn Văn Tranh xoa đầu Tiết Lan: "So với cậu ta, anh thấy em đáng lo hơn đấy."
Tiết Lan đột nhiên rùng mình bởi lẽ cánh tay đang xoa đầu cậu đột nhiên trượt xuống, dọc theo sống lưng bắt đầu vuốt ve.
"Thắng thi đấu rồi...có nên khen thưởng anh không?"
Tiết Lan vội vàng đè lại tay anh, đỏ mặt gật đầu.
"Lúc chiều đuổi anh ra khỏi phòng nghỉ, có nên bồi thường anh không?"
"......."
"Hửm?" Thấy cậu im lặng, cánh tay Đoàn Văn Tranh lần nữa mon men hành động.
Tiết Lan vội vàng gật đầu đồng ý.
Dường như Đoàn Văn Tranh rất hài lòng với đáp án của bạn trai nhỏ, anh cúi đầu lần nữa ép cậu vào vách tường: "À, thêm cả giải thưởng hôm thi đấu đơn nữa."
Vấn đề này thành công khiến con đà điểu da đỏ trong nháy mắt biến thành con nhím xù lông.
Giải thưởng hôm thi đấu đơn là...!
Dạo này luyện tập hăng say quá nên Đoàn Văn Tranh không nhắc lại chuyện cũ, Tiết Lan cứ tưởng anh quên rồi, ai ngờ anh chỉ không nói mà thôi!
"Anh cho em cơ hội tốt như thế, em phải chăm chỉ dỗ anh." Đoàn Văn Tranh rũ mắt đánh giá bé con, nhỏ giọng nói: "Giờ anh đói bụng quá...em nói xem nên làm gì đây?"
Gương mặt Tiết Lan càng ngày càng nóng, thậm chí hô hấp của hai người bắt đầu không ổn.
Dỗ Đoàn Văn Tranh....!
Đương nhiên Tiết Lan đồng ý hai tay.
Chỉ cần đừng bảo cậu làm anh thì gì cũng được...!
Tuy nhóc con chưa thể biến thành power top ngay nhưng nếu đây là nguyện vọng của bạn trai, cậu phải tích cực thỏa mãn.
"Được." Tiết Lan ngẩng mặt đáp.
Đang trong lúc hít hơi chuẩn bị lấy sức, Đoàn Văn Tranh đột nhiên buông cậu ra, tùy tiện kéo cửa phòng ngủ: "Nào, đi thôi."
"...??"
Mười phút sau.
Tiết Lan nhẹ nhàng xé gói gia vị thả vào nồi nước sôi, đợi ba giây rồi cho mì vào đun trong hai phút, hương vị thoang thoảng trong không khí khiến bụng của mấy con cú đêm không nhịn được reo ầm ĩ.
Tiết Lan tắt bếp.
"Chỉ còn cái này, anh ăn tạm nhé."
Đoàn Văn Tranh dựa vào chạn bát lúc này mới thu lại ánh mắt, đi tới bên cạnh nhìn cậu bắc nồi đặt trước bàn ăn.
Đoàn Văn Tranh nhận việc gắp mì, từng đũa từng đũa chia đều.
"Em mặc tạp dề...!đẹp thật."
Cái tạp dề này là do mấy hôm trước Chu Khán Thanh mua, tuy chỉ có hai màu trắng đen nhưng lại có thêm tí hoa văn, Tiết Lan mặc vào có chút đáng yêu.
Đột nhiên được bạn trai khen, cậu ngẩng đầu, nội tâm nhảy nhót vui vẻ.
Hai người thừa dịp ban đêm lẻn vào phòng bếp, Đoàn Văn Tranh ngồi đối diện Tiết Lan ăn phồng cả má.
Tiết Lan để nồi niêu mới dùng vào bồn rửa, quay đầu đã thấy Đoàn Văn Tranh ăn xong: "Mang qua cho em rửa."
Sau đó Tiết Lan cầm lấy bát của anh, Đoàn Văn Tranh không nói gì.
Tới khi cậu bắt đầu nghiêm túc đứng rửa bát, Đoàn Văn Tranh đột nhiên áp tới vòng tay ôm Tiết Lan từ phía sau.
Chuyện này có chút quen quen...!Hình như khi về thăm nhà Đoàn Văn Tranh đã từng xảy ra.
Chỉ khác ở chỗ bây giờ Tiết Lan không còn giãy giụa như trước, ánh đèn phòng bếp mờ ảo chỉ có đôi tình nhân yêu nhau, ấm áp lạ thường.
Đoàn Văn Tranh đặt cằm lên vai cậu, giọng nói có chút buồn ngủ: "Mai sau nếu em và anh đạt quán quân thế giới, em lại mặc tạp cho anh ngắm nhé?"
Đây không phải là một yêu cầu khó, Tiết Lan cảm thấy anh như con mèo lớn ỷ lại vào mình.
Trong tiểu thuyết gốc Đoàn Văn Tranh một mình lớn lên...!
Nhưng giờ không thế nữa, cậu sẽ mãi mãi bên cạnh anh.
Nghĩ vậy, Tiết Lan nghiêm túc gật đầu.
Giờ phút này thậm chí cậu còn cảm thấy mình và anh là những người bạn đời ăn ý, hy vọng dù năm năm hay mười năm sau, bọn họ sẽ mãi ấm áp như vậy.
Tiết Lan âm thầm nhảy nhót trong lòng, động tác rửa chén nhẹ nhàng hẳn.
Đã thế đang trong lúc cậu cảm thấy đầy ngọt ngào sung sướng, tai trái đột nhiên bị người ta ngậm lấy.
Tiết Lan co rúm người lại, Đoàn Văn Tranh được đà lấn tới nói bằng giọng chỉ có hai người nghe thấy: "Chỉ mặc tạp dề.".