Edit: Kidoisme
Sáng hôm sau, ngoài phòng huấn luyện Chu Khán Thanh vui vẻ reo hò: "Các cậu đánh ra Chip Ẩn thân thật hả?"
Y khó tin mở to mắt nhìn: "Tự dưng thấy nó ảo ảo...."
"Em bắn nó hơn nửa năm rồi mà..." Tiết Lan xấu hổ gãi đầu, tuy mọi người đều đang cảm thán LGW trong thời gian ngắn có thể lấy được tận hai con chip ẩn thân nhưng thực sự cậu và Đoàn Văn Tranh đã tốn hơn nửa năm để có thể rước ông thần này về nhà.
"Game vừa thông báo giảm thời gian hoạt động của chip bảo vệ thì em lại bắn ra chip ẩn thân, nếu để Lôi Đình biết chắc bên đó vui lắm." Chu Khán Thanh còn kích động hơn cả việc mình mới lấy được chip: "Mấy hôm nay tụi mình còn nhắc mấy chuyện này mãi, ai ngờ được luôn nó mới tài."
Đoàn Văn Tranh dựa lưng vào ghế nhìn chằm chằm Tiết Lan: "Chắc là được buff nên mới may mắn."
Tiết Lan bị anh nhìn tê cả đầu, vội vàng tránh né.
"Tứ kết sắp đến rồi." Trong lúc mấy người còn đang mải nói chuyện Tạ Tri Niên bước vào phòng huấn luyện phấn chấn nói: "Đối thủ của chúng ta tuy không được đánh giá cao nhưng tuyệt đối không được thiếu cảnh giác, mấy ngày này chăm chỉ huấn luyện nhé."
"Rõ!" Mọi người đồng thanh đáp.
"Reset, hạng mục solo của cậu...hiện tại mà nói LGW chỉ còn mỗi mình cậu tham gia, tôi tin tưởng cậu sẽ không để xảy ra bất kỳ sai sót nào, cho nên tôi đặt luôn yêu cầu cho cậu nhất định phải lấy được quán quân, cố gắng lên."
Mọi người cũng cảm thấy Tạ Tri Niên đưa ra yêu cầu hợp lý.
Anh ta nói thêm vài lời với Tiết Lan về chiến thuật đội, dặn dò mọi người lần nữa rồi chúc thành công, xong xuôi hớn hở rời khỏi phòng huấn luyện.
Tạ Tri Niên đi rồi, Tiết Lan mở quyển sổ ghi chép của mình ra ngó, đây là tài liệu cậu đúc kết được trong quá trình luyện tập với mọi người, từng ưu, nhược điểm cậu đều chú ý cẩn thận.
Trước khi Ôn Diễn đi, hắn từng sửa lại cho cậu một số chi tiết nhỏ cần đặt trọng tâm vào, nhắc nhở chỉ khi cùng đối phương đánh một trận thật sảng khoái mới có thể hoàn toàn hiểu được bọn họ.
Đại ý muốn thắng kẻ địch mạnh thì không chỉ bằng việc quan sát bọn họ thi đấu.
Đây là kinh nghiệm Ôn Diễn tích lũy được qua nhiều năm.
Tiết Lan coi những lời dạy đó như kho báu nhỏ, nghiêm túc thực hiện theo.
Ôn Diễn còn để lại cho cậu rất nhiều quyển sổ ghi chép, trên đó hắn đã tiến hành phân tích từng chiến đội một, khác với sự phân tích qua trận đấu của Tiết Lan, Ôn Diễn phân tích theo từng hành vi cử chỉ khi người đó lên sân thi đấu, tất cả là chuyện thật, việc thật hắn tự mình trải qua.
Tiết Lan lật từng trang, từng trang.
Cuối quyển sổ, Ôn Diễn dành riêng một tờ để phân tích từng người trong đội.
Có Chu Khán Thanh, có Lộ Du, có Đoàn Văn Tranh, có Ôn Diễn....thậm chí có cả Tiết Lan.
Lộ Du tính tình dịu dàng đam mê kỹ thuật, trong trận đấu cậu ta chỉ tin tưởng đồng đội cùng khả năng của mình.
Chu Khán Thanh tính nóng như lửa, thường xuyên tranh chấp với đối thủ chỉ vì mấy chuyện vụn vặt.
Đoàn Văn Tranh là thanh gươm sắc lẹm nhìn bên ngoài có vẻ tùy tiện nhưng thực ra rất có trách nhiệm.
Đồng đội mới lên thay Ôn Diễn khả năng tạm ổn, khi giao tranh gặp đối thủ mạnh cần phải có người kèm để tránh phiền toái không đáng có.
Ôn Diễn cũng tiến hành phân tích kỹ lưỡng bản thân, khuyết điểm của hắn...kỹ thuật quá lỗi thời.
Đầu ngón tay Tiết Lan mơn trớn từng con chữ, tưởng tượng thông qua chúng nó có thể cảm nhận được tâm trạng của Ôn Diễn khi viết những dòng này.
Mặc dù Ôn Diễn phải đi phẫu thuật nhưng hắn vẫn không yên tâm, để lại quyển sổ phân tích cho bọn họ.
Hắn sợ cậu không thạo việc sẽ gặp khó khăn, không thể hoàn thành trách nhiệm với đội.
Nhưng sau khi đội trưởng đi Tiết Lan mới phát hiện ra rằng dù không có Ôn Diễn bên cạnh thì những lời hắn nói vẫn khắc sâu vào trong lòng mỗi người, tất cả không có gì khác biệt với lúc hắn còn ở trong đội.
Thậm chí mọi người còn nỗ lực hơn lúc trước.
Người cuối cùng Ôn Diễn phân tích là cậu.
Tiết Lan, giỏi trong việc quan sát hướng đi của đối thủ, năng lực ứng biến tốt, khuyết điểm là...!
"Trong lúc thi đấu quá quan trọng sự tồn tại của đồng đội, [Ánh sáng tận thế] là game bắn súng sinh tồn, đồng đội còn sống hay không không phải là điều quan trọng nhất.
Nếu trong trận đấu đồng đội cần hy sinh để đạt được thắng lợi cuối cùng, cần học được cách từ bỏ."
Tiết Lan nhìn chằm chằm nhận xét của Ôn Diễn.
"Tô Nhất Ngữ với Thẩm Nhung trước còn đăng Weibo khen anh giỏi, muốn làm đồng đội với anh, sao giờ Ôn Diễn lại im lặng thế!!!" Chu Khán Thanh không phục rít gào: "Khen anh một câu thì hắn chết à?"
"Ừ, chết." Đoàn Văn Tranh tùy tiện hưởng ứng.
"............." Chu Khán Thanh bùng nổ: "Đoàn Văn Tranh, cậu cứ chờ mà xem, đi đêm lắm có ngày gặp ma thôi, tôi động chạm gì đến con chó nhà cậu, cậu làm anh em với tôi thế đấy à?"
Tiết Lan vội vàng dừng lại, vểnh ngược tai lên trời nghe ngóng.
Quả nhiên, một giây sau Chu Khán Thanh cười tủm tỉm nói nhỏ: "Ê này, nay tôi vừa tìm được tài liệu mới...!cậu muốn không..."
"Anh Khán Thanh!!!" Tiết Lan vội vàng cắt ngang.
.
Truyện Cổ Đại
Chu Khán Thanh khó hiểu hỏi: "Chuyện gì thế?"
"Tô, Tô Nhất Ngữ..." Tiết Lan bịa chuyện lung tung: "Cậu ấy kêu em hỏi anh, anh muốn solo với cậu ấy không?"
"..........." Chu Khán Thanh mờ mịt: "Solo?"
Tiết Lan vội vàng rụt đầu, cậu không dám nói dối trước mặt Đoàn Văn Tranh, chỉ có thể quay đầu lại cầu nguyện Chu Khán Thanh không phát hiện ra cái tai đỏ lừ của mình, gập ghềnh nói: "Chắc là cậu ấy ngưỡng mộ phong thái nữ thần của anh..."
Câu nói có sát thương cực lớn, đến cả Lộ Du ngồi bắn xếp hạng cũng suýt thì trượt tay.
Nhưng cũng may Chu Khán Thanh không cảm thấy có gì lạ, đối với lời khen đột ngột của Tiết Lan, y cười phớ lớ: "Thật luôn, ầy da, bảo cậu ta anh tới liền!!!"
Dứt lời y vội vàng về chỗ nhắn tin cho Tô Nhất Ngữ, quên luôn một giây trước mình còn muốn chia sẻ tài liệu học tập cho Đoàn Văn Tranh.
Tiết Lan trộm liếc anh, thấy Đoàn Văn Tranh vẫn bình thường, quay đầu tập bắn solo.
Cậu nhẹ nhàng thở phào.
Nếu để Đoàn Văn Tranh biết mình dám lấy danh nghĩa của anh ấy đòi Chu Khán Thanh mấy video...!
Chắc chắn anh sẽ bắn lủng đầu cậu mất....!
Tiết Lan cố gắng vuốt cái tai cho đỡ đỏ, mở video các đội ra tiến hành phân tích tiếp.
Đêm khuya thanh vắng, mọi người trong phòng huấn luyện đều vô cùng nghiêm túc, không hẹn mà cùng nhau luyện tập.
Người đầu tiên không trụ được là Lộ Du cùng cậu đồng đội mới, hai người bảo nhau về ngủ trước.
Một lúc sau Chu Khán Thanh cũng ngáp ngắn ngáp dài thu dọn đồ rồi đi.
Cả căn phòng chỉ còn lại mình Tiết Lan xem thi đấu cùng Đoàn Văn Tranh bắn solo.
Tiết Lan nhìn màn hình lâu đâm ra cũng mỏi mắt, cậu nhét viên kẹo vào miệng, ngáp một cái rồi tiếp tục xem.
Đoàn Văn Tranh bắn xong hai trận quay đầu ngó bạn trai nhỏ thì phát hiện nhóc con này không biết ngủ từ lúc nào mất rồi.
Tiết Lan gối đầu lên cánh tay, dưới ánh sáng êm đềm của phòng huấn luyện chiếu vào trông có vẻ hiền lành, hai cái bánh bao trên má đặc biệt rõ ràng.
Đoàn Văn Tranh biết mặt cậu rất mềm, véo một tí là đỏ.
Chẳng hiểu sao Đoàn Văn Tranh đột nhiên thở chậm lại, giống như là sợ tiếng thở của mình ảnh hưởng đến người đang ngủ.
Anh cứ thế im lặng nhìn một lúc lâu rồi quyết định tắt máy tính, nhẹ nhàng tới gần cậu ôm người vào lòng.
Nhóc con thở ra một tiếng, Đoàn Văn Tranh tự hỏi liệu mình có nên đánh thức cậu không thì Tiết Lan đã hé mắt ra, thấy mình đang trong ngực anh thì cọ cọ tìm chỗ thoải mái rồi nặng nề ngủ tiếp.
Đoàn Văn Tranh bật cười, ôm chặt bạn trai nhỏ rồi bế luôn cậu về ký túc xá.
Anh đi rất chậm như là sợ quấy nhiễu người đang ngủ say, ánh mắt mỗi lần chạm lên gương mặt Tiết Lan thật sự rất dịu dàng.
Đoạn đường không dài nhưng Đoàn Văn Tranh đi rất lâu.
Cứ tưởng rằng hành lang không có người đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, bước chân Đoàn Văn Tranh hơi dừng lại, sau khi nhìn thấy người đến mới nhẹ nhàng thở ra.
"Ngủ rồi à?" Chu Khán Thanh hạ giọng: "Gần đây em ấy cứ như cái máy vậy, quá mệt mỏi."
Đoàn Văn Tranh ừ một tiếng rồi lướt qua Chu Khán Thanh, tiếp tục đi về phía trước.
Chu Khán Thanh thấy vậy thì thôi không nói chuyện nữa, định về phòng ôm chăn ngủ cho khỏe.
Đột nhiên Đoàn Văn Tranh mở miệng: "Chờ tôi chút."
Nhưng anh cũng không dừng lại, ôm thẳng Tiết Lan về phòng.
Đoàn Văn Tranh vốn không định đánh thức cậu nhưng anh chợt nhớ lúc nãy Tiết Lan có ăn kẹo, do dự một lúc cuối cùng vẫn lay cậu dậy: "Bảo bối nhỏ, đi đánh rằng đã rồi hãy ngủ."
Tiết Lan mờ mịt mở mắt, thấy người gọi mình là Đoàn Văn Tranh thì bĩu môi không tỉnh, ngược lại còn rúc luôn vào lòng anh hệt như làm nũng, đại ý còn lâu em mới dậy.
Lòng Đoàn Văn Tranh rối tinh rối mù, cúi đầu thơm thơm cho đỡ thèm, nhẹ giọng nói: "Không dậy cũng được, dù sao anh cũng nguyện ý giúp em tắm rửa."
Giây tiếp theo nhóc con trong ngực lập tức mở to mắt chạy nhanh như chớp vào phòng tắm rồi khóa cửa kín mít.
Đoàn Văn Tranh ngó thấy động tác dứt khoát của cậu, không nhịn được bật cười.
Quỷ con ma lanh.
Anh nói thêm vài câu rồi đóng cửa đi về.
Chu Khán Thanh còn đang đợi ngoài hành lang, ngáp ngắn ngáp dài.
Đoàn Văn Tranh đóng cửa thật kỹ cho Tiết Lan rồi ngước mắt lên nhìn y.
"Mấy lời cậu nói trong phòng huấn luyện hôm nay là sao? Có ý gì?"
-Tác giả có điều muốn nói:
Tiểu kịch trường
LGW-Scalpel: Tiểu Nhất Ngữ, nữ thần nhà cậu đến rồi!
HY-Yiyu:?
LGW-Scalpel: Nào nào, bắt đầu thôi!!!!
HY-Yiyu:......?
Tô Nhất Ngữ: Cứu tôi! Sao mấy người bên LGW ai cũng kỳ quái thế nhờ QAQ huhu, ai cứu tôi...!à không, cứu Lan Lan đi!!!.