Toàn Thế Giới Đều Biết Ta Là Người Tốt

Chương 14




Mình về rồi đây. Hôm nay mình mới thi học kì GDCD xong. May là học kì II nó dễ hơn học kì I, dễ hơn hồi lớp 10, chứ không mình ngẳng luôn :)) 


Mà chỗ mọi người thế nào chứ chỗ mình nắng vãi ra, ngồi làm bài mà trời nóng muốn ướt sạch áo lót, đầu thì đau như búa bổ, chắc trời đ muốn độ bài GD của mình chứ gì :))) Thôi lảm nhảm thế đủ rồi, chắc cũng không có ai đọc mấy dòng này đâu. Mình zào truyện nào ~


-------------------------------------------------------------------------------------------------


Nếu như nhắc tới người ở căn cứ mà Ân Minh Tranh không muốn Thời Thanh tiếp xúc nhất, thì Nhạc Du Nguyên đứng top.


Nhạc Du Nguyên, có thể nói là phú nhị đại có quyền lực trong căn cứ.


Ba gã là người cầm thực quyền ở nơi này, lại tự mình xông pha ra ngoài đánh Trùng tộc, thường thường không ở lại căn cứ, mà đúng cái lúc Nhạc Du Nguyên trong giai đoạn phản nghịch. Đã nhiều năm, gã vẫn cứ thế, bình thường trăm phương ngàn kế tìm chết, hơn một nửa khu trò chơi trong nội thành đều do gã thành lập.


Nói gã có quyền lực, không phải vì uy danh của ba gã trong căn cứ, mà bởi vì hắn là dị năng giả hiếm thấy trong cả đám phú nhị đại, lại không phải loại dị năng yếu gì, ngược lại là hệ "lửa" cấp cao.


Hơn nữa Nhạc Du Nguyên có số phát tài, lúc căn cứ vừa thành lập trên trời rơi xuống miếng đất lớn, sau đó thời điểm xây dựng ngoại thành kiếm lời vô kể, rồi tinh tệ bắt đầu lưu thông bên thương tầng mới phát hiện, tiền trên tay tên này còn nhiều hơn vô số nhân vật cầm quyền.


Có tiền, bản thân lại đặc biệt, còn có ba Nhạc chống lưng, Nhạc Du Nguyên dương dương tự đại mà đắc ý.


Ngày nào cũng tập hợp một đám phú nhị đại, đùa chỗ này vờn chỗ kia, mà hiện tại Trùng tộc xâm lược, đối với cái lũ này, chẳng qua cũng chỉ không thể đi chơi chỗ này chỗ kia như bình thường, căn cứ lớn thế này, cũng đủ cho bọn họ chơi rồi.


Sở dĩ trong căn cứ có nhiều loại máy chơi game, cũng là bởi vì lũ phú nhị đại này đưa vào.


Ân Minh Tranh với Nhạc Du Nguyên mới gặp đã thù.


Đương nhiên, là Nhạc Du Nguyên đơn phương coi hắn là thành đối thủ một mất một còn.


Nguyễn nhân gã thù Ân Minh Tranh rất đơn giản, ai nửa tháng không được gặp ba mình một lần, vất vả lắm mới được gặp lại bị mắng là đồ vô dụng, chả biết lồi đâu ra một Ân Minh Tranh, làm nhiệm vụ chung với ba gã, không khen nổi một câu, mà cửa miệng thì là " Nhạc Nguyên nhà tôi bằng được một nửa cậu là tốt rồi", không ghét Ân Minh Tranh mới lạ.


Hắn chính là "con nhà người ta".


Lúc hai người quen biết, ngày nào Ân Minh Tranh cũng đi đánh Trùng tộc nhanh chóng nâng cao thực lực, nào có thời gian để ý một tên trung nhị.


(À cho ai không biết thì Trung nhị tương tương Chūnibyō ấy, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học cơ sở. Nói tóm gọn là ảo tưởng sức mạnh :))) )


Cũng chính bởi vì loại thái độ không để gã vào mắt này của hắn, làm Nhạc Du Nguyên càng thêm ghen ghét Ân Minh Tranh.


Ân Minh Tranh vui gã không vui, Ân Minh Tranh mà tiêu gã vui liền.


Lúc trước biết được Ân Minh Tranh ngu ngốc tự hi sinh mình, Nhạc Du Nguyên ăn mừng nguyên 3 ngày, nếu không phải đúng lúc ba Nhạc về, chắc là gã ăn mừng tới lúc Ân Minh Tranh về mới thôi.


Định đối phó với Ân Minh Tranh cả đời, cho dù Ân Minh Tranh cũng chả ngại gì, nhưng sau khi có Thời Thanh, thì phải lo lắng Nhạc Du Nguyên có thừa dịp hắn vắng mặt mà bắt nạt Thời Thanh không.


Hắn đề phòng tứ phía, Thời Thanh đi đâu cũng phái dị năng giả bảo vệ, kết quả, vẫn để cho Nhạc Du Nguyên bắt được.


Xe hơi mui trần màu đỏ, nam nhân cầm cái máy chơi game bị hỏng, sắc mặt âm trầm, không thèm liếc Nhạc Du Nguyên mặt đầy đắc ý, trực tiếp nhìn về phía Thời Thanh, trầm giọng nói: "Thời Thanh, xuống xe."


"Ừm."


Thiếu niên một thân quần áo rõ ràng không phải Ân Minh Tranh mua hiển nhiên không nhìn ra có gì không đúng, bé ngoan đáp một tiếng rồi mở đai an toàn ra.


"Bai nha."


Nhạc Du Nguyên cười hì hì tay chắn Thời Thanh lại, ngạo nghễ khiêu khích hất cằm nhìn Ân Minh Tranh: "Tôi với Thời Thanh hẹn đi Disco hôm nay rồi, coi như Ân tướng quân là anh trai Thời Thanh, cũng không tiện làm cậu ấy lỡ hẹn nha?"


Hai chữ anh trai này, gã cố ý nhấn mạnh.


Nói xong, thấy sắc mặt Ân Minh Tranh lại âm trầm hơn, cười càng tươi rói: "Bọn tôi sắp đến giờ hẹn rồi, xin phép Ân tướng quân, đi trước."


Nói xong, gã phất tay làm động tác bye bye, 1 giây sau khởi động xe, xe phi thẳng luôn, mái tóc đỏ của Nhạc Du Nguyên bị gió thổi bay tán loạn, trong mắt Ân Minh Tranh càng ngày càng thiếu đòn.


Mà ngoại tinh thiếu niên không xem sắc mặt hắn, ngốc ngốc nghe theo Nhạc Du Nguyên, bé ngoan ngồi lại ở trong xe, học theo Nhạc Du Nguyên thản nhiên quay đầu cười tươi rói bye bye Ân Minh Tranh: "Gặp sau nha Minh Tranh."


Nhạc Du Nguyên lái xe, nhìn qua Thời Thanh xua tay, vui vẻ, "Bảo bối cậu cũng đừng kích thích hắn, phỏng chừng chọc điên Ân Minh Tranh..."


—— Ầm! ! !


Trong phút chốc, nam nhân vừa ở sau bọn họ xuất hiện ngay trước xe.


Tiếng nổ này là vì hắn mạnh tay nện vào đầu xe, ép buộc động cơ xe mui trần dừng lại.


Xe thể thao màu đỏ bị ép buộc ngưng hẳn yên lặng bốc khói trắng.


Ân Minh Tranh đứng ở trước xe, nhìn Thời Thanh bị dọa sợ, cánh tay ôm chặt lấy tay Nhạc Du Nguyên, ảm đạm dưới đáy mắt chợt lóe lên.


Sắc mặt hắn bình thường, giọng điệu nói ra không cao không thấp, thậm chí có thể nói là mềm nhẹ :


"Thời Thanh, xuống xe."


Thời Thanh ngơ ngác nhìn nam nhân, cứ như không biết phản ứng làm sao.


Không phản ứng lại cũng là chuyện bình thường, dù sao đây là lần đầu tiên anh hùng nhân loại dùng sức mạnh trước mặt cậu.


Nhạc Du Nguyên cũng bị giật mình.


Lúc trước gã khiêu khích Ân Minh Tranh nhiều như vậy, nhưng vì nể ba Nhạc, Ân Minh Tranh chưa từng để ý gã, cũng không đối diện thẳng mặt với gã.


Nay gã mới phát hiện, Ân Minh Tranh thật sự tức giận rất đáng sợ.


Tuy chỉ là bị dọa đến mồ hôi lạnh chảy đầy lưng trong nháy mắt, mà thấy Thời Thanh bên cạnh cũng bị dọa, Nhạc Du Nguyên thương tiếc, rất nhanh khôi phục vẻ cà lơ phất phơ, dựa người ra phía sau một chút: "Ân tướng quân, Thời Thanh đã hẹn với tôi rồi, mà cậu ấy lớn thế này, tôi biết anh trai quan tâm cậu ấy, nhưng mà tay này, quản lý cũng chặt quá rồi nha."


Nói xong, gã hỏi vương tử đang mờ mịt:


"Phải không Thời Tiểu Thanh?"


Ân Minh Tranh không lại nói chuyện.


Hắn chỉ lạnh lùng nhìn Nhạc Du Nguyên, tay đặt trên mui xe hơi dùng sức, dưới con mắt mọi người, chiếc xe mui trần này hiện tại có giá trị không nhỏ ở trong tay hắn dần hiện ra một cái lỗ to đùng.


Nhạc Du Nguyên nhìn chằm chằm hành động kia, lén nuốt nước miếng.


Đây là uy hiếp!


Này nhất định là uy hiếp!


Gã sợ Ân Minh Tranh uy hiếp?


Gã lần 2 hất cằm khiêu khích: "Tôi thật sự rất thích Thời Tiểu Thanh, anh làm gì cũng không cản tôi theo đuổi cậu ấy đâu."


Hai chữ theo đuổi này có vẻ như đã bật cái công tắc đáng sợ nào đó, sắc mặt nam nhân trở nên khủng bố trong nháy mắt, không một động tác dư thừa, một tiếng oang vang thủng tai người.


Xe mui trần màu đỏ nát.


Thời Thanh thắt đai an toàn, cơ thể chỉ hơi nghiêng về phía trước xe, cái mông thì còn ngồi êm đẹp trên ghế.


Mà Nhạc Du Nguyên thì tương đối thảm.


Gã là con chim tự do bay trên trời, thắt đai an toàn làm đéo gì, mui xe bị nát, cả người gã té từ trên ghế xuống, trên tay còn cầm cái vô lăng.


Nhạc Du Nguyên ôm vô lăng lộn vài vòng trên đất mới gian nan đứng dậy, chỉ thấy nam nhân mặc áo gió đen bước tới trước mặt ghế dựa, ngón tay thon dài vươn đến đai an toàn trên người thiếu niên, tháo ra, không còn chống đỡ Thời Thanh rớt xuống.


Ân Minh Tranh thoải mái đỡ tiểu vương tử của hắn.


Ôm người vào lòng, nam nhân nhíu nhíu mày nghe hương vị truyền tới từ trên người Thời Thanh.


Hắn chưa bao giờ dùng nước hoa, Thời Thanh đương nhiên cũng sẽ không.


Cho nên nước hoa này là ai đưa Thời Thanh dùng, nghĩ cái ra ngay.


Nhạc Du Nguyên thẩm mỹ từ trước đến nay không tệ, tất nhiên không thể dùng thứ nước hoa gay mũi thấp kém, đồ tặng Thời Thanh đều là gã tỉ mỉ lựa hàng đắt tiền hết.


Nhưng anh hùng nhân loại ngửi mùi thơn nhàn nhạt này lại không thoải mái.


Giống như sư tử đầu đàn phát hiện ra địa bàn mình có mùi động vật khác.


Đây là khiêu khích, nếu thật sự là sư tử, tất nhiên sẽ phát điên, đào ba tấc đất cũng phải xé xác thứ khốn nạn cả gan đó.


Ân Minh Tranh không phải động vật, hắn là người, hắn có thể khống chế chính mình.


Cho nên hắn chỉ ôm tiểu vương tử, liếc Nhạc Du Nguyên bất lực chửi bới.


"Ân Minh Tranh! ! Mày dám phá xe tao! ! Tao cho mày biết, cái căn cứ này ai sợ mày chứ Nhạc Du Nguyên tao thì đéo! Hôm này mày phải bước qua xác tao, không thì đừng hòng đưa Thời Thanh đi!"


Thấy Ân Minh Tranh vô cảm nhìn mình, Nhạc Du Nguyên sợ trong nháy mắt, một giây sau liền ưỡn ngực: "Làm sao? Mày trừng mắt thì tao thả người được à? Mày đừng tưởng tao không biết chuyện mày làm, Thời Tiểu Thanh là ví dụ điển hình, mày nói gì với cậu ấy ? Mày nói mày coi cậu ấy là em trai, có anh trai nào đối xử với em trai thế này không?"


"Tao là vì thấy Thời Tiểu Thanh quá ngây thơ đáng thương nên mới không nói, hôm nay thừa dịp mày ở đây, tao nói thẳng luôn, Thời Tiểu Thanh, Ân Minh Tranh đối với cậu..."


Nam nhân đứng yên tại chỗ lẳng lặng nghe đột nhiên giơ tay lên.


Nhạc Du Nguyên ngậm miệng.


Gã trợn tròn mặt, cơ thể cương cứng gắt gao nhìn chằm chằm thân dưới mình.


Toàn bộ căn cứ đều biết hình thái dị năng Ân Minh Tranh là một đoàn sương đen, chỉ cần bị dính một chút, dù là người hay Trùng tộc, bị hóa thành tro cũng chỉ là chuyện nhỏ.


Mà hiện tại, tại cái chỗ quan trọng nhất của đàn ông của gã, đang được bao phủ bởi một làn sương đen mỏng, không phải là đứng im, mà là đung đung đưa đưa, cứ như chớp mắt cái là dính lên luôn.


Động đậy, nguyên đời liệt.


Nhạc Du Nguyên cương trực không dám chuyển động, miệng chỉ dám hô hấp nhẹ, chỉ lo động chút thôi là hạnh phúc nửa đời còn lại tan theo sương đen luôn.


Mà tên đầu sỏ làm gã gì cũng không dám động, sắc mặt nghiêm chỉnh lạnh nhạt nhìn gã, tay vững vàng ôm Thời Thanh, ở trên cao nhìn xuống cảnh cáo:


"Không có lần sau."


Là Nhạc Du Nguyên không thể theo đuổi Thời Thanh nữa.


Hay là vạch trần lời nói dối của Ân Minh Tranh.


Nam nhân không nói rõ ràng.


Hắn ôm thiếu niên ngoan ngoãn xoay người, nhanh chân rời khỏi nơi này.


Người chung quanh cũng không ai dám lên tiếng, tìm chết Nhạc Du Nguyên bọn họ không hold nổi.


Gã cương trực nhìn đoàn sương đen của Ân Minh Tranh tản ra sau khi hắn đi, giương mắt, chỉ có thể trông thấy một góc áo gió đen mờ nhạt.


※※※


Ân Minh Tranh trên đường không nói một câu, nhóc con trong lòng cũng biết hắn tức giận, không ríu ra ríu rít kể chuyện đòi hắn đưa mình đi mua đồ chơi sau mỗi lần hắn trở về như trước.


Nam nhân trầm mặc mở cửa, lúc đặt cậu lên giường, mới ôm cổ hắn trầm thấp hỏi một câu: "Nhạc Du Nguyên nói ngươi lừa ta, có thật không?"


Ân Minh Tranh đang muốn cúi đầu cởi giày cho cậu, nghe lời này, cơ thể cứng đờ.


"Hắn ta nói, người căn bản không muốn thừa nhận mối quan hệ với ta, mới nói với Trình Tuấn là chỉ coi ta là em trai, có thật không?"


Nam nhân trong tầm mặc như nhận ra cái gì, thiếu niên luôn luôn vui sướng như chim nhỏ cũng yên lặng.


Ân Minh Tranh vẫn luôn cúi đầu, không thấy sắc mặt cậu, mãi đến tận khi một giọt nước mắt rơi ở trên mu bàn tay của hắn, hắn mới phát hiện Thời Thanh khóc.


"Thời Thanh..."


Nam nhân ngẩng đầu lên, tay chân có chút luống cuống nhìn người trước mặt, hắn đưa tay ra, muốn ôm ôm cậu, nhưng lại không biết mình còn tư cách không.


"Ngươi không hề muốn làm bạn đời của ta."


Ngoại tinh thiếu niên khóc đến đuôi mắt đỏ lên, nước mắt rơi xuống trên tay Ân Minh Tranh, mỗi giọt như thẩm thấu sâu vào tận trong tim hắn.


Đau quá, rát rát.


Làm cho hắn nói không ra lời.


Hắn muốn nói không phải, nhưng phát hiện mình không cách nào biện hộ.


Lòng đau đớn như bị siết lại.


Ân Minh Tranh chưa bao giờ có cảm giác như vậy.


Hắn không ngốc.


Lúc phát hiện mình hận không thể giao ra tất cả, chỉ vì để cho Thời Thanh không khóc nữa, Ân Minh Tranh liền hiểu.


Hắn thật sự thích Thời Thanh.


Câu nói này xuất hiện trong tim, anh hùng nhân loại cảm nhận được niềm vui sướng chưa từng trải.


Hết thảy đều sáng tỏ.


Hắn không cần xoắn xuýt này nọ, cũng không cần suy nghĩ phức tạp.


Chỉ cần bên cạnh Thời Thanh là tốt rồi.


"Thời Thanh..."


Nam nhân đưa tay ra, thậm chí là có chút run rẩy giúp thiếu niên lau khô nước mắt, nhìn thẳng vào khóe mắt hồng hồng của cậu, mở miệng: "Anh sai rồi."


"Mà anh đã suy nghĩ rõ ràng, anh..."


"Ngươi gạt ta!"


Thiếu niên đáng thương khóc lóc đột nhiên bật dậy từ trên giường, tăng trọng lượng mình lên, áp Ân Minh Tranh không kịp chuẩn bị lên giường.


"A —— "


Trọng lượng nặng hơn lúc trước tới giờ đè xuống, Ân Minh Tranh suýt nữa ngất đi, "Thời Thanh, em nghe anh nói..."


"Không nghe! Ngươi là một tên lừa gạt!"


Cả khuôn mặt trắng nõn của Thời Thanh đều là phẫn nộ, cầm gối ôm trên giường ra sức Ân Minh Tranh, "Tên lừa đảo! Tên lừa đảo!"


Ân Minh Tranh hoàn toàn bị áp chế, bị đánh không thể trở tay, chỉ có thể thừa dịp gối ôm tung lên thở lấy hơi: "Em nghe anh nói, trước tiên bình tĩnh... A! Bình tĩnh một chút."


"Thì ngươi bình tĩnh thử coi!"


Thiếu niên ném gối ôm vào mặt hắn, "Ngươi không muốn ta, ta đi tìm người khác làm bạn đời!"


Nói xong, cậu lại đè Ân Minh Tranh xuống lại, chưa nguôi giận nhảy xuống khỏi người hắn, quay đầu bỏ đi.


Ân Minh Tranh vất vả lắm mới thoát khỏi cái gối ôm, "Không được, Thời Thanh em chờ một chút..."


—— Ầm! !


Cửa ngoài đóng cái sầm.


Nam nhân bị ép tới ngực phát đau, gian nan ngồi dậy trên giường, ôm ngực chìm đắm trong cảm xúc của mình.