Toàn Thế Giới Đang Chờ Chúng Ta Chia Tay

Chương 17-2: Vọng tưởng (2)




*
Nghe tin cảnh sát muốn đi lấy bằng chứng, Dịch Thủy hơi hoảng hốt.
Nữ cảnh sát cách vách chạy tới gọi cảnh sát bên này, nói: "Có, thực sự có ví tiền, anh lại đây một chút, bên này có tình huống đột ngột xảy ra."
Gã quay đầu lại xác nhận tình huống với anh em mình, thiếu chút nữa nhịn không được bùng nổ: "Áo khoác là lúc cậu chạy tự mình ném xuống, sao chúng tôi biết có cái ví trong đó! Cậu đây là vu khống!"
Lâm Thủy Trình nhẹ nhàng nở nụ cười: "Cướp chính là cướp, chứng cứ ở đây, mày là tên cướp, lại ồn ào cáu kỉnh cái gì?"
Dịch Thủy choáng váng.
Giọng điệu Lâm Thủy Trình thậm chí còn rất nhẹ nhàng, rõ ràng là đánh trả lại việc vừa nãy gã nói dối chuyện bọn họ có mối quan hệ tình nhân!
Có chứng cứ, có người bị hại, có ghi chép báo nguy. Bọn họ hoàn toàn lâm vào bị động, có nói như thế nào cũng không nói được!
Tình huống trong sân trường Đại học, nếu là đơn thuần chặn người đánh nhau, thông thường sẽ hòa giải cho xong việc, nếu là sinh viên trường này, văn phòng học vụ sẽ đưa ra mức xử phạt người đánh, mà nếu là người ngoài trường làm, chỉ có thể được phân loại là tranh chấp riêng tư, cảnh sát không thể can thiệp quá nhiều.
Nếu xác định là cướp tiền, vậy sẽ khác. Đây có thể coi như là bôi một vết nhơ trong hồ sơ cá nhân, đối với cảnh sát mà nói cũng dễ xử lý hơn, một khi xác nhận, trực tiếp tạm giam phạt tiền, ép buộc nhận lỗi, nếu tạo thành thương tổn lớn, rất có thể sẽ bị bắt vào tù.
Lâm Thủy Trình biết áo khoác có ví của Phó Lạc Ngân, tuy trong bóp tiền chỉ có tấm thẻ cậu không biết là gì và một ít ghi chép vụn vặt, nhưng cậu quyết định đánh cược một phen.
Đánh cược không phải tấm thẻ kia, mà là cái ví.
Vài ngày trước cậu đã biết hình như Phó Lạc Ngân có gia thế hiển hách, vì thế cậu đánh cược cái ví tiền này là nhãn hiệu xa xỉ, chỉ cần giá cả đạt tới số tiền phạm tội, đám người Dịch Thủy có giở nhiều thủ đoạn cũng không tác dụng.
Thấy tình thế đã xảy ra một ít biến hóa, Dịch Thủy có chút dao động.
Gã suy tư một hồi, khẽ cắn môi nói cho Lâm Thủy Trình: "Mày, bây giờ mày huỷ bỏ báo án, tao sẽ tìm người giúp mày có tên trong danh sách, chắc mày biết giáo sư Số viện La Tùng?"
Gã biết tình hình gia đình Lâm Thủy Trình không tốt, nghe Âu Thiến nói, Lâm Thủy Trình chỉ là một tên vì cái lợi trước mắt mà cướp công, nhất định rất khát vọng một lối thoát tốt.
Thấy Lâm Thủy Trình không nói lời nào, gã duỗi ngón tay ra một con số: "Cho mày số này, thế nào? Mày ra ngoài xã hội, chắc rất thiếu tiền ha?"
Phó Lạc Ngân khẳng định đã đưa tiền cho Lâm Thủy Trình, nhưng nhìn cách ăn mặc đơn giản của cậu, coi như có cho, cũng bị tiêu xài hết, hoặc là căn bản chưa cho, đây không phải bao dưỡng mà là Lâm Thủy Trình cho người ta chơi không.
Dưới lời khuyên của gã, Lâm Thủy Trình tựa hồ hơi dao động.
Cậu nâng mắt lên, lông mi hơi rũ, hình như có thâm ý: "Vậy về sau tụi mày còn đánh tao không?"
Cậu nói rất nhẹ, lúc này nhìn cậu trông như một học sinh ngoan.
Tuy Dịch Thủy biết bây giờ không phải thời điểm, nhưng kiềm không được tâm thần rung động, giọng nói nhịn không được hạ thấp vài phần: "Chắn chắn, về sau không đánh mày, lần này là mày chọc phải bạn gái tao, tao muốn dạy dỗ mày một chút, về sau chú ý đừng chặn đường của người khác là được."
"Được." Sau khi Lâm Thủy Trình nói xong, ra cửa kêu cảnh sát.
Trong lòng Dịch Thủy vui vẻ —— Mặc dù là quân bại trận, nhưng việc vẫn như cũ còn đường cứu vãn! Tên Lâm Thủy Trình này thoạt nhìn rất dễ bắt nạt, sau này nói không chừng còn có thể......
Tuy trước kia gã chưa làm qua đàn ông, nhưng Lâm Thủy Trình lớn lên đẹp như vậy, gã cũng có thể ủy khuất một chút.
Cảnh sát bước vào cửa, hòa ái hỏi cậu: "Sao vậy, còn có chuyện gì sao?"
"Có." Lâm Thủy Trình từ túi quần móc ra một bút ghi âm mini, đọc từng chữ rõ ràng, "Bổ sung chứng cứ, bọn họ thừa nhận chuẩn bị tập kích tôi, đây là ăn cướp và cố ý thương tổn."
......
Căn phòng an tĩnh vài giây, sau đó đầu óc Dịch Thủy gân xanh nổi lên, xông tới muốn đánh người: "Tao x cả nhà mày Lâm Thủy Trình!!!"
Lâm Thủy Trình được cảnh sát che chở ra bên ngoài né tránh, tránh đi cú đấm này, mặt không đổi sắc: "Lần thứ hai thương tổn cộng thêm đánh cảnh sát, cảnh sát anh xem có thể nhốt bao lâu?"
Cậu lại đây đối chất, đương nhiên phải ghi lại tất cả tình huống, bút ghi âm là nữ cảnh sát đưa cho cậu.
"Lâm Thủy Trình, tao nhớ kỹ mày!" Dịch Thủy gầm lên giận dữ, "Tin tao tìm người giết mày không!" Bên ngoài vọt vào vài cảnh sát, đè gã xuống, lạnh giọng quát bảo dừng lại: "Đàng hoàng một chút!"
"Tìm cớ gây sự, uy hiếp tôi, tạo thương tổn tinh thần cực lớn cho tôi." Lâm Thủy Trình quay đầu, ôn hòa hỏi cảnh sát, "Gã có thể ở tù bao lâu?"
Cảnh sát kính nể mà nhìn cậu một cái, cười cười không nói chuyện, phảng phất muốn nói lại thôi, có điều gì đó không nói cho cậu.
Lúc Lâm Thủy Trình đang nghi hoặc, cậu bất ngờ nhìn thấy một nhóm binh sĩ vũ trang trực tiếp đột nhập vào cầu thang, bọn họ được huấn luyện nghiêm chỉnh, hành động nhanh chóng mạnh mẽ, trong khoảnh khắc đã phong tỏa toàn bộ tầng lầu.
Trận thế này làm tất cả mọi người kinh sợ, người dẫn đội lại đây nhìn một vòng: "Ở đây hết phải không? Chúng tôi mang người đi, chuyện này giao cho Thất Xử giải quyết."
"Thất Xử?"
Lâm Thủy Trình còn chưa biết đối phương chỉ "Người" là ai, giương mắt liền thấy một quân nhân khác đi vào theo, áp giải đoàn người Dịch Thủy đi ra.
Dịch Thủy vẫn còn đang kêu to, người dẫn đầu lập tức quay ngược báng súng đập vào quai hàm gã, trực tiếp đập gã đến hét thảm một tiếng, nước miếng nước mắt nước mũi bay tứ tung, lời cũng không nói ra được.
Sau đó người dẫn đầu nhìn về phía cậu, thái độ rất tôn kính: "Lâm tiên sinh phải không? Cũng làm phiền ngài theo chúng tôi đi một chuyến."
Lâm Thủy Trình nghi hoặc nhìn hắn, đủ loại tình huống có thể xảy ra xẹt qua trong đầu cậu.
Cậu dừng một chút, chỉ nghĩ đến một khả năng: "Thẻ kia, rất quan trọng sao?"
"Xem như là vậy." Người dẫn đầu cười nói với cậu, "Phó thường ủy đã liên hệ chúng tôi. Xin ngài đừng lo lắng, chúng tôi chỉ đơn giản làm một bản ghi chép lại sự việc thôi."
"Chuyện gì xảy ra? Các anh là ai? Muốn mang tôi đi đâu?"
Thời điểm Dịch Thủy bị áp giải lên xe, tinh thần gã đã sắp hỏng mất, gã điên cuồng giãy giụa, la to, "Sao tôi phải tới Thất Xử? Phó Lạc Ngân các anh biết không? Hắn là bạn trai cũ của bạn tốt của bạn gái tôi!"
"Bạn học của em trai của chị dâu của vợ tôi là con rể Thủ tướng liên minh." Dẫn đầu đùa xấu xa với gã một phen, tiếp theo khôi phục biểu tình lạnh nhạt, "Cậu bị nghi ngờ có hành vi cướp đoạt thẻ quyền hạn là chìa khóa bảo mật của an ninh quốc gia. Thất Xử có quyền xử trí cậu."
Dịch Thủy càng điên rồi, trong nháy mắt gã nghe thấy mấy chữ "Chìa khóa bảo mật của an ninh quốc gia", gã tức khắc cảm giác trời đất u ám, chân mềm nhũn.
Gã là bạn trai Âu Thiến, có hiểu biết về cái vòng ở Tinh Thành này, tất nhiên biết Tinh Thành xử lý các vụ án tương tự bằng thái độ gì: Chỉ cần thứ này xuất hiện trong tay một người khác không phải là người nắm giữ, đều sẽ gán tội gián điệp!
Loại tội này cũng giống tội tàng trữ ma túy, chỉ cần dính vào, mặc kệ ngươi có biết hay là không, đều trực tiếp bị kết án!
Thẻ của Phó Lạc Ngân, là thứ cho phép hắn tùy ý thông hành bất kỳ tổ chức nội bộ cơ mật của Liên minh.
"Lâm Thủy Trình, còn Lâm Thủy Trình thì sao! Tấm thẻ kia ở trong túi Lâm Thủy Trình, coi như hắn là bạn trai Phó Lạc Ngân, vì sao các người không bắt hắn!" Dịch Thủy quát, lý trí gần như tan vỡ làm gã nói không lựa lời, "Sao các người không bắt hắn!"
"Không thể trả lời." Dẫn đầu nhìn tin tức mình nhận được từ trung tâm, mặc dù nghi hoặc, nhưng chức nghiệp dày công tu dưỡng làm hắn lựa chọn giữ yên lặng.
"Tôi biết pháp luật Liên minh, sao các anh không xử trí tôi?"
Bên kia, Lâm Thủy Trình hỏi. "Nếu tấm thẻ kia quan trọng như lời anh nói."
Nhân viên Thất Xử tiếp đãi cậu nói: "Phó thường ủy trước đó giúp ngài giải thích tình huống, hơn nữa khẩn cấp điền vào thư ủy quyền bổ sung nộp lên Thất Xử vì ngài miễn trách, đây là một mặt."
"Về mặt khác?" Lâm Thủy Trình truy vấn nói.
Cậu không nghĩ tới còn có mặt khác.
"Về mặt khác......" Nhân viên lắc đầu, "Tạm thời không thể trả lời."
Tốt hơn hết là không đề cập đến điều này, nhưng Lâm Thủy Trình nhìn vào mắt nhân viên, mơ hồ nhận thấy điều gì đó bất thường, cậu không khỏi suy tư.
Cùng lúc đó, một hồ sơ quyền hạn đã được chuyển từ phòng điều khiển trung tâm Thất Xử để so sánh.
Không ai biết hồ sơ này đến từ đâu, và ai là người gửi nó. Duy nhất có thể thấy rõ là thời gian gửi, đến từ một năm rưỡi trước.
Lâm Thủy Trình được giao quyền hạn cấp A trong Liên minh.
Nghề nghiệp: Học sinh
Trạng thái: Tuyệt mật, không thể xem xét.
Quyền hạn công vụ Liên minh chia làm năm cấp bậc SABCD, quyền hạn cấp thấp phải được giao bởi người có cấp bậc cao hơn.
Thẻ Phó Lạc Ngân là cấp A, quyền hạn được giao bởi trưởng ban Tiêu Tuyệt. Mà người trong Liên minh có được cấp S trở lên đếm được trên đầu ngón tay, ít nhất đều là cấp bậc tướng quân trở lên!
Bản thân Lâm Thủy Trình có quyền lợi sử dụng thẻ A, cho nên thẻ Phó Lạc Ngân xuất hiện trên người cậu, cũng không tạo thành hành vi nguy hại an toàn quốc gia.
Vì là tình trạng tuyệt mật, nên thậm chí không thể báo cho bản thân Lâm Thủy Trình.
*
Phân bộ Thái Bình Dương cũ, rạng sáng 3 giờ 40.
Phó Lạc Ngân gọi cho Lâm Thủy Trình rất nhiều lần, nhưng không biết tại sao không thể kết nối được.
Hắn nghĩ Lâm Thủy Trình nhất định là bị dọa sợ, đối diện với cấp cao Thất Xử, lại chậm chạp không thấy được hắn, nói không chừng sẽ càng ủy khuất. Tuy hắn đã đánh tiếng trước rồi.
Lâm Thủy Trình yếu ớt, cần được dỗ dành, cố tình hiện tại hắn không thể phân thân.
Hắn có chút tâm phiền ý loạn.
Lại gọi cho Tô Du, Tô Du chỉ nói: "Đang đến đó! Nhà tôi cách Thất Xử bao xa cậu cũng biết, hiện tại mở họp nơi nơi đều có trạm kiểm tra an ninh! Vãi thật phía trước lại có trạm, tôi cúp trước nha."
Phó Lạc Ngân nhìn thoáng qua hàng dài ngoài cửa, dự tính còn dư lại 35 người. Hắn tính từng phút thời gian hẹn trước, chỉ cần hắn nhanh chóng là sẽ kịp.
"Phó thường ủy, tin tức Thất Xử bên kia nói điều tra đã kết thúc, quá trình cụ thể của vụ án và tư liệu tiếp theo cảnh sát đã gửi tới điện thoại của ngài."
Phó Lạc Ngân mở ra di động, trực tiếp click mở ghi chép vụ án, nhanh chóng nhìn từng cái một.
Hắn xem với tốc độ rất nhanh, trong thời gian ngắn đã đem chuyện hôm nay Lâm Thủy Trình gặp được hiểu hết rõ ràng.
Sau đó là ghi âm.
Ban đầu Phó Lạc Ngân mong đợi nghe mèo con nanh vuốt sắc nhọn Lâm Thủy Trình kia sẽ tranh cãi như thế nào, kết quả nghe không phải giọng nói Lâm Thủy Trình.
Từng đợt tiếng gầm lao vào màng nhĩ người khác, chấn đến đầu óc hắn vang ong ong.
"Vợ ơi, em nhanh nói với cảnh sát là anh không đánh em thiệt đi."
"Về nhà sớm chút đi, đã trễ vậy rồi. Anh để em ở trên giường đánh anh nha?"
"Chào anh dâu!"
"Vợ tôi tức giận với tôi, người này rất ngạo kiều, không có cách nào."
......