Toàn Thế Giới Anh Chỉ Thích Em

Chương 8




Ngày hôm sau Thẩm Băng Đàn đi làm, các đồng nghiệp đều đang bàn luận về quy định mới "Cấm hẹn hò chốn công sở".

"Theo tôi biết thì trong công ty chắc chắn có cặp đang yêu nhau. Như vậy thì sau này họ phải làm sao đây?"

"Còn làm sao được nữa, đổi thành yêu đương bí mật để lãnh đạo không phát hiện ra chứ sao. Nếu bị phát hiện thì sẽ tự động từ chức hoặc là chia tay."

"Tần tổng nhà mình không muốn hẹn hò thì thôi đi, sao lại còn hạn chế chúng ta yêu đương vậy."

"Sao cũng được, dù sao văn phòng thư ký của chúng ta cũng nổi tiếng là miếu hòa thượng, nên cũng chẳng quan trọng."

"Vốn dĩ tôi còn muốn theo đuổi cô bé thực tập sinh xinh đẹp mới tới kia, nhưng bây giờ vì miếng cơm manh áo tốt nhất là tôi nên từ bỏ thôi."

"Chẳng phải là cô ấy rất thân thiết với cậu thực tập sinh Dương Hiên kia sao, anh còn có hi vọng được hả?"

...

Mấy vị nam thư ký đang thảo luận, nhìn thấy Thẩm Băng Đàn đi tới, một người nói: "Tiểu Thẩm, trước đó mọi người vẫn đang bàn tán, cảm thấy cô với Dương Hiên chưa biết chừng có thể thành một cặp. Hiện tại quy định mới đã có hiệu lực, e là không thể được nữa rồi. Thật đáng tiếc mà!"

Thẩm Băng Đàn suýt chút nữa sặc nước miếng, cô với Dương Hiên thành một cặp ư?

Sao mọi người lại nghĩ như vậy chứ?

"Tôi với Dương Hiên chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi, mọi người đừng nói lung tung."

"Nhìn đi!" Một người khác nhanh nhảu tiếp lời, "Tôi đã nói là Thẩm đại mỹ nữ của chúng ta không có hứng thú với thằng nhóc Dương Hiên kia đâu mà, cho dù không có quy định này, hai người bọn họ cũng không thành đôi được!"

"Ồ, chắc là có thể giống như anh nghĩ đấy."

Lúc này, cửa kính phòng thư ký bị đẩy ra, một bóng người cao lớn rắn rỏi bước vào.

Bởi vì cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ nên mọi người không hẹn mà cùng nhìn qua, lập tức bị doạ sợ đến câm nín, nhao nhao nở nụ cười lễ phép chào hỏi: "Chào buổi sáng, Tần tổng!"

Tần Hoài Sơ khẽ gật đầu, nhìn về phía Thẩm Băng Đàn: "Đến phòng làm việc của tôi một chuyến."

Xoay người rời khỏi phòng thư ký.

Mọi người nhìn Thẩm Băng Đàn bằng những ánh mắt khác nhau.

Thấy Thẩm Băng Đàn rời đi, có người không nhịn được hỏi: "Mới sáng sớm ngày ra mà Tần tổng đã tìm Thẩm Băng Đàn để làm gì vậy? Cô ấy chỉ là một thực tập sinh, không đến lượt Tần tổng trực tiếp ra lệnh đúng không??"

"Các anh nói xem, liệu có phải Tần tổng cũng có ý với Thẩm Băng Đàn hay không?"

"Có khả năng, Thẩm Băng Đàn xinh như nữ thần, các anh ngồi đây có ai là không thích cô ấy đâu?"

"Tần tổng sao có thể giống chúng ta được, cái luật cấm hẹn hò chốn công sở chính là do Tần tổng nhà mình đích thân ra quyết định đấy, Làm sao anh ấy có thể thích thực tập sinh được?"

Một người nói câu này, mọi người nghe xong cũng cảm thấy rất có lý.

Nhưng đây thực sự là nghĩ không thông mà.

Tần tổng là người lạnh lùng khó gần như vậy, bình thường chỉ có trợ lý Tề và chị Văn tiếp xúc với anh nhiều hơn một chút, những người khác chắc ngay cả tên, anh cũng không gọi được, làm sao có thể tìm riêng một nữ thực tập sinh chứ?

"Chào buổi sáng mọi người!" Dương Hiên xách theo túi đựng máy tính từ bên ngoài đi vào.

Tô Thiếu Khang đi tới, kể lại chuyện vừa xảy ra, đồng thời hỏi Dương Hiên: "Người anh em, cậu có biết Tần tổng với Thẩm Băng Đàn đã xảy ra chuyện gì không?"

"Anh nói Tần tổng vừa mới gọi riêng Thẩm Băng Đàn á?" Dương Hiên nghển cổ nhìn về hướng văn phòng tổng giám đốc đối diện, có chút lo lắng lẩm bẩm: "Chẳng lẽ Tần tổng vẫn sẽ làm khó  cô ấy vì chuyện ngày đầu nhậm chức ư?"

Tô Thiếu Khang: "Hôm nhậm chức Thẩm Băng Đàn đắc tội với Tần tổng à?"

Dương Hiên không muốn giải thích quá cặn kẽ, liền nói lảng tránh: "Cũng coi như là phạm phải sai lầm nhỏ, sau đó tình cờ bị Tần tổng nhìn thấy, có lẽ là không được vui cho lắm."

"Hoá ra là Thẩm Băng Đàn chọc tức Tần tổng à? Vậy thì cô ấy thảm rồi, Tần tổng rất khắc nghiệt trong công việc đấy."

"Chuẩn, mỗi lần nhìn thấy anh ấy tôi đều sợ hãi."

"Nhưng Thẩm Băng Đàn vẫn là thực tập sinh, Tần tổng có lẽ sẽ bao dung hơn, chắc là không có chuyện gì lớn đâu."

Mọi người an ủi nhau, thầm đổ mồ hôi hột cho Thẩm Băng Đàn.

Không lâu sau, Thẩm Băng Đàn trở lại với một chồng tài liệu dày cộp trên tay.

Dương Hiên trợn mắt há mồm: "Đây là khối lượng công việc của cô hôm nay sao? Sao nhiều thế?!"

Thẩm Băng Đàn lại rất bình tĩnh: "Không sao đâu, từ từ làm rồi sẽ xong thôi."

Hôm qua Tần Hoài Sơ nói, nếu khối lượng công việc vượt quá quy định, cô có thể xin trả lương tăng ca.

Thẩm Băng Đàn khá hài lòng với khối lượng công việc ngày hôm nay, sau khi ngồi xuống liền tập trung làm việc.

Vừa rồi Dương Hiên nói Thẩm Băng Đàn đắc tội Tần tổng, bây giờ lại ôm lượng công việc khổng lồ như vậy trở về.

Mọi người đều nhìn về phía Thẩm Băng Đàn với ánh mắt cảm thông.

Tần tổng tra tấn người khác, quả nhiên là không phân biệt giới tính.

Mấy tên đàn ông như bọn họ bị tra tấn thì thôi cũng không sao, nhưng một cô gái xinh đẹp như vậy mà cũng xuống tay cho được.

Editor: quattutuquat

—————

Thẩm Băng Đàn một khi đã chăm chú làm việc thì sẽ quên hết thời gian.

Mãi cho đến khi đồng nghiệp gọi cô cùng đi ăn trưa, cô mới vươn vai giãn cổ, gác công việc lại rồi cùng nhau xuống nhà ăn.

Ăn trưa xong, cô không cùng mọi người quay lại văn phòng mà định đi đến khu vực nhu yếu phẩm hàng ngày quẹt thẻ để mua vài thứ.

Số tiền trong phiếu ăn cũng dư giả, cô dùng một ít mua bàn chải đánh răng dự phòng, kem đánh răng, sữa tắm và dầu gội, lại nghĩ đã gần hết khăn giấy nên định mua thêm một ít.

Ông chủ nhìn ra ý đồ của cô, mỉm cười giới thiệu: "Cô bé, hôm nay có khuyến mãi khăn giấy đấy, mua hai tặng một, mua ba tặng hai."

Hời như vậy sao, hai mắt Thẩm Băng Đàn sáng lên.

"Vậy cháu mua ba thùng ạ."

Ông chủ đưa cho cô năm thùng khăn giấy, còn ân cần hỏi: "Cô bé, cháu có tự mình cầm hết được không? Có cần tôi mang lên giúp không?"

Thẩm Băng Đàn nhã nhặn từ chối.

Thanh toán xong, cô chồng năm thùng khăn giấy lên nhau, lấy hai cánh tay kẹp lại, các ngón tay thì móc nốt túi bóng đựng số đồ vệ sinh cá nhân còn lại rồi quay người bước vào thang máy.

Sau khi nhấn nút tầng 47, cô chất khăn giấy và đồ vệ sinh cá nhân vào một góc, lúc đó mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Thang máy đi lên, mọi người lần lượt đi vào, ánh mắt không khỏi nhìn vào những vật dụng sinh hoạt chất đống trong góc, khi nhìn thấy thẻ công tác của thư ký đeo trên cổ Thẩm Băng Đàn, ánh mắt bọn họ càng thêm phức tạp.

Thẩm Băng Đàn không biết rốt cuộc những người này làm sao, bị nhìn chằm chằm cô hơi run, không biết có phải mình mua quá nhiều đồ, thu hút quá nhiều chú ý hay không?

Nhưng nhà ăn bán những thứ này chẳng phải là để cho người ta mua sao?

Cô quẹt thẻ của mình, không ăn trộm ăn cắp, muốn mua bao nhiêu tuỳ thích mà.

Trong lòng Thẩm Băng Đàn nghĩ vậy, nhưng cơ thể vẫn vô thức dịch sang một bên, nỗ lực che chắn những thứ đó ở phía sau.

Cũng may sau đó những người kia đều lần lượt đi ra, trong thang máy chỉ còn lại Thẩm Băng Đàn.

Lên đến tầng 47, cô lại ôm những thứ đó lên.

Năm thùng giấy chồng lên nhau quá cao, che khuất tầm nhìn trước mặt.

Cô ra khỏi thang máy, chậm rãi đi về phía phòng thư ký, giống như một chú chim cánh cụt nhỏ với chiếc bụng căng phồng.

Cửa thang máy của lối đi VIP chuyên biệt kêu "Ding" một tiếng.

Khi cửa thang máy mở ra, Tần Hoài Sơ cầm túi đứng trong thang máy, ngước mắt lên liền nhìn thấy "chim cánh cụt nhỏ" đang chật vật tiến về phía trước.

Năm thùng khăn giấy, tay cầm một túi to đựng đầy đồ vệ sinh cá nhân.

Một cô gái tay chân gầy gò có thể ôm những thứ này lên đúng là không dễ dàng.

Thẩm Băng Đàn nghe thấy âm thanh thì vô thức quay đầu nhìn về phía này, bắt gặp phải ánh mắt của Tần Hoài Sơ, bước chân cô cứng đờ, lưng thẳng tắp, ánh mắt có chút lảng tránh.

Tại sao lúc nào quẫn bách cũng đều bị anh bắt gặp vậy, xui quá đi.

Giả vờ như không nhìn thấy anh mà trực tiếp rời đi có vẻ không thích hợp, nhưng chào hỏi trong bộ dạng này hình như cũng không ổn lắm.

Ngay lúc Thẩm Băng Đàn đang do dự, Tần Hoài Sơ đã bước ra khỏi thang máy, ánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng rơi vào năm thùng khăn giấy cô đang ôm trên tay.

Thẩm Băng Đàn lắp bắp một lát, không kịp suy nghĩ, vô thức nói: "Hôm nay nhà ăn giảm giá, mua ba khăn giấy tặng hai, rất hời."

Cô cũng không biết tại sao lại đột nhiên giải thích với anh, nói xong liền cảm thấy hơi hối hận.

Tần Hoài Sơ đâu thèm quan tâm tới những thứ này.

Quả nhiên, Tần Hoài Sơ trực tiếp đi về phía trước, như chưa hề nghe thấy gì.

Đi được hai bước, anh đột nhiên dừng lại, quay người lại: "Sau này đợi tan làm rồi hãy mua."

Mãi cho đến khi Tần Hoài Sơ bước vào phòng tổng giám đốc, Thẩm Băng Đàn vẫn đứng trân trân ở đó.

Đúng ha, sao cô lại không nghĩ ra nhỉ, đợi sau khi tan sở thì có thể mua rồi mang về ký túc xá luôn, đâu cần phải xách những thứ này lên lầu.

Editor: quattutuquat

—————

Buổi chiều Tần Hoài Sơ có một cuộc họp video.

Họp xong, anh nhấc điện thoại lên, thấy tin nhắn WeChat của Khương Dĩ Tắc.

Bạn của Khương Dĩ Tắc đang ở nước ngoài, hai căn nhà ở Vịnh Thủy Vân vốn đang định giao bán, bây giờ Tần Hoài Sơ đưa ra một mức giá đủ cao, việc hoàn thiện thủ tục cũng nhanh chóng.

Khương Dĩ Tắc: 【 Bạn tao nhờ người ủy thác giao cho mày thông tin liên quan về căn nhà, người đó là chủ quán cà phê đối diện Vịnh Thủy Vân, buổi chiều nếu có thời gian thì mày đi lấy nhé. 】

Tần Hoài Sơ: 【 Ok. 】

Anh đặt điện thoại di động xuống, bấm số điện thoại cố định ở chỗ làm việc của Thẩm Băng Đàn: "Tới phòng làm việc của tôi."

Rất nhanh Thẩm Băng Đàn mở cửa đi vào: "Tần tổng, anh có chuyện gì cần phân phó ạ?"

Tần Hoài Sơ lấy điện thoại gửi cho cô một chuỗi địa chỉ qua WeChat: "Buổi chiều cô tới chỗ này, tìm chủ quán cà phê để lấy tài liệu công việc."

Thẩm Băng Đàn nhìn qua địa chỉ: Quán cà phê KG, đường Tân Hoa.

Thẩm Băng Đàn hỏi, "Xin hỏi là tài liệu gì vậy ạ, đến lúc đó tôi phải nói với chủ quán như thế nào?"

"Chỉ cần nói tên tôi là được."

"Vâng."

Tần Hoài Sơ nhướng mi nhìn cô: "Công ty không thanh toán cho em đâu."

"?"

Thẩm Băng Đàn không thể tin được nhìn Tần Hoài Sơ, cảm thấy mình nghe lầm rồi, "Hả?"

Tần Hoài Sơ kiên nhẫn lặp lại: "Tiền xe em tự trả."

Thẩm Băng Đàn: "..."

Không ngờ làm chân chạy vặt cho sếp mà còn phải tự trả tiền xe.

Đồ sếp lớn keo kiệt!

Thẩm Băng Đàn cắn môi, tốt bụng không tính toán với anh.

Không thanh toán thì thôi, cô bắt xe buýt, dù sao một chuyến cả đi cả về chỉ tốn 4 tệ.

Sau khi Thẩm Băng Đàn rời đi, Tần Hoài Sơ dựa lưng vào thành ghế, đốt ngón tay gõ gõ lên tay vịn.

Anh nhướng mày, lại lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Khương Dĩ Tắc: 【 Tao bảo thư ký bây giờ qua lấy, mày báo cho chủ quán cà phê, đến lúc đó chỉ cần đưa tài liệu cho cô ấy, không cần nói gì cả. 】

Editor: quattutuquat

—————

Sau khi ra khỏi công ty, Thẩm Băng Đàn tìm kiếm trên bản đồ, phát hiện quả thực có một tuyến xe buýt tới thẳng.

Đang là giờ làm việc, trên xe không có nhiều người, Thẩm Băng Đàn tìm một chỗ cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.

Nghĩ đến Tần Hoài Sơ keo kiệt đến phí đi lại cũng không chịu thanh toán, cô nhịn không được oán thầm vài câu.

Nhưng mà nếu chạy tới chạy lui như thế này, có lẽ tối nay cô sẽ phải tăng ca đến tận khuya.

Gấp 1,5 lần tiền làm thêm giờ, so với tiền vé xe buýt 4 tệ, cô vẫn kiếm hơn.

Điện thoại trong túi rung lên vài lần, cô mở ra thì thấy có tin nhắn từ một nhóm làm thêm, trong đó nói 5 giờ chiều sẽ có công việc phát tờ rơi ở cổng các trường trung học, lương trả cuối ngày.

Lúc Thẩm Băng Đàn vừa tới Trường Hoàn, cô vừa làm việc bán thời gian vừa tìm việc, đến bây giờ vẫn chưa rời nhóm tìm việc part-time.

Tuy nhiên, hiện tại cô đã có công việc ổn định, không có hứng thú với những công việc part-time mà nhóm đăng tải, thế nên chỉ liếc nhìn rồi chặn tin nhắn nhóm, sau đó lại cất vào túi.

Xe buýt chậm rãi đi về phía trước, Thẩm Băng Đàn nhìn những tòa nhà chạy ngược chiều ngoài cửa sổ, cảm giác càng ngày càng quen thuộc.

Cô nghển cổ nhìn về phía trước, bất ngờ phát hiện ra chiếc xe buýt này thế mà lại đi ngang qua ngõ Hạnh Phúc.

Cô mở cửa sổ xe.

Cô đi ngang qua ngôi nhà cũ của bà ngoại.

Không ngờ đi chạy việc vặt cho Tần Hoài Sơ mà còn có thể đến thăm nhà cũ.

Ngôi nhà cổ có ý nghĩa vô cùng lớn đối với Thẩm Băng Đàn.

Bây giờ ngôi nhà không còn là của mình nữa, mỗi lần trông thấy lại cảm thấy rất vui.

May mà Tần Hoài Sơ keo kiệt không chịu móc ví thanh toán, nếu không cô bắt taxi có lẽ sẽ không phát hiện được.

Sau khi đi qua ngõ Hạnh Phúc hai điểm dừng, là đến quán cà phê KG trên đường Tân Hoa mà Tần Hoài Sơ nhắc tới.

Đối diện quán cà phê là khu dân cư Vịnh Thủy Vân, có vẻ như có không gian yên tĩnh và khá đẹp.

Năm đó khi cô rời đi nơi này đang phát triển, sau vài năm, giờ đã có diện mạo mới.

Hóa ra gần nhà cũ còn có một khu chung cư như thế này.

Sau này cô sẽ chọn thuê một căn nhà ở đây, hàng ngày bắt xe buýt đi làm còn có thể đi ngang qua nhà cũ.

Vào dịp cuối tuần được nghỉ ngơi, cô cũng có thể đi bộ tới đó ngắm nhìn.

Nhưng mà, sống ở chung cư sinh viên đại học bây giờ cũng khá tốt, tiền thuê nhà ở nơi này chắc cũng không hề rẻ, tạm thời cô chưa có ý định chuyển đi.

Trong lòng Thẩm Băng Đàn âm thầm ghi nhớ nơi này, xoay người đi vào quán cà phê.

Thẩm Băng Đàn tìm được chủ quán cà phê, sau khi báo tên Tần Hoài Sơ, đối phương trực tiếp đưa cho cô một túi đựng tài liệu.

Khi bước ra, cô gửi tin nhắn cho Tần Hoài Sơ: 【 Tần tổng, đã lấy được tài liệu. 】

*

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Hoài Sơ: Sao em có thể không rung động với khu chung cư này được chứ!

Cẩu nam nhân bắt đầu dệt lưới, vịt con ngây thơ vẫn chưa biết tí gì (*/ω *)