Rèm trên ban công chưa kéo, ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn đường bên ngoài lọt vào, mơ hồ phác họa ra đường nét của đồ đạc trong phòng khách.
Thẩm Băng Đàn đi đến bàn ăn, bày nến rồi dùng bật lửa thắp một ngọn.
Tần Hoài Sơ đứng cách đó không xa nhìn cô.
Ánh nến từ từ chiếu sáng căn phòng, chiếu lên gương mặt thanh tú dịu dàng của cô, mái tóc dài mềm mại mượt mà.
Trên bàn ăn đặt một chiếc bình, bên trong cắm những đoá hoa hướng dương tươi tắn, tựa như những vầng mặt trời vàng rực, tràn đầy sức sống.
Bên cạnh bày biện một bàn toàn những món ăn thịnh soạn, xung quanh điểm xuyết những cánh hoa hướng dương, món nào cũng là món anh thích.
Thẩm Băng Đàn nghiêng người về phía trước, ghép nến thành hình trái tim.
Khi từng ngọn nến được thắp lên, phòng khách hoàn toàn sáng bừng, xung quanh tràn ngập không khí ấm áp.
Tần Hoài Sơ dựa vào lưng ghế sô pha, chỉ chăm chú nhìn bóng dáng bận rộn của cô, hồi lâu không lên tiếng.
Thẩm Băng Đàn bày xong nến, khá hài lòng với kiệt tác của mình.
Cô nhìn về phía Tần Hoài Sơ: "Em làm xong rồi, sao anh chưa tới đây ngồi đi?"
Tần Hoài Sơ thu hồi vẻ phức tạp trong mắt, khẽ khàng đáp lại.
Anh vào bếp rửa tay, kéo ghế ra ngồi đối diện cô.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, anh mơ hồ đoán ra được điều gì đó, đôi môi mỏng mấp máy nhưng chần chừ muốn nói lại thôi.
Im lặng một lúc, anh nhìn sang với vẻ mặt nửa đùa nửa thật: "Hôm nay là ngày đặc biệt gì à? Sao lại tổ chức hoành tráng vậy?"
Thẩm Băng Đàn suy nghĩ một chút, nói: "Nói cho anh biết trước cũng được, để anh chuẩn bị sẵn tâm lý."
Cô cẩn thận khẽ di chuyển mấy ngọn nến, chỉ vào hình trái tim, "Tối nay, em định tỏ tình với anh."
Cô nói rất bình tĩnh, vẻ mặt Tần Hoài Sơ khựng lại, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú.
Thẩm Băng Đàn chỉ vào những đoá hướng dương trong bình: "Em đặc biệt chọn hoa này cho anh đấy. Hoa hướng dương hay còn gọi là hoa mặt trời, chuyển động theo mặt trời, mọc về hướng mặt trời. Em nghĩ loài hoa này rất giống anh, những loài hoa khác trong cửa tiệm không sao sánh bằng. Anh có thích không?"
Tần Hoài Sơ nhìn bó hoa, đầu ngón tay vuốt ve những cánh hoa mỏng manh, lẩm bẩm câu cô vừa nói: "Tỏ tình?"
"Ôi trời!" Thẩm Băng Đàn kêu lên một tiếng, chạy vào phòng bếp, "Suýt chút nữa em quên mất rượu đấy."
Ánh mắt Tần Hoài Sơ dõi theo bóng lưng cô, không biết nghĩ tới điều gì, nhưng trong ánh mắt tựa hồ có một tia thâm trầm không thể diễn tả.
Thẩm Băng Đàn lấy một chai rượu vang đỏ từ trong tủ lạnh ra và hai chiếc ly.
Chất lỏng màu đỏ rượu trượt dọc theo thành ly, tạo nên những gợn sóng nhỏ, đung đưa nhè nhẹ dưới ánh nến.
Cô đưa ly cho Tần Hoài Sơ, thấy anh chỉ mải nhìn mình không nói, tưởng anh đang căng thẳng, cô liền an ủi: "Anh đừng căng thẳng, chỉ là tỏ tình thôi, anh chỉ cần nghe em nói là được."
Thẩm Băng Đàn cụng ly với anh, ngửa cổ uống cạn ly rượu.
Có lẽ vì uống rượu khiến người ta bạo dạn hơn nên không quá khó khăn để nói ra những lời đã chuẩn bị từ trước: "Tần Hoài Sơ, hai chúng ta là bạn học từ hồi mẫu giáo, tiểu học và cấp hai, cấp ba cũng học chung trường, thường xuyên gặp nhau."
"Em vẫn nhớ hồi còn học mẫu giáo, mỗi lần nhà trường tổ chức hoạt động dành cho ba mẹ và con cái, đều yêu cầu phụ huynh phải tham gia, em luôn chỉ có một mình. Những đứa trẻ xấu tính trong lớp bắt nạt em, cười nhạo em, nhưng anh thì luôn bảo vệ em. Dù bình thường em không nói lời nào, nhưng thực chất em vẫn luôn ghi nhớ trong lòng."
"Mặc dù tiểu học và cấp hai chúng ta không tiếp xúc với nhau, nhưng em biết anh, bên cạnh anh luôn có rất nhiều người vây quanh. Đôi khi em thường tự hỏi, trên thế giới này sao lại có người như anh nhỉ, tựa như mặt trăng được muôn sao vây quanh, tỏa sáng rực rỡ, như thể tất cả mọi thứ tốt đẹp trên đời đều vì anh mà tồn tại."
Sắc mặt cô hơi ủ rũ, trên mặt mang theo chút tự giễu, "Nhưng sao trên thế giới lại còn có người giống như em, ba không biết ở đâu, mẹ có cũng như không. Em không dám kết bạn, sợ người ta cho rằng em khác người, quái gở, sợ bọn họ nói em là đứa con hoang, nhìn em bằng ánh mắt khác lạ."
"Em chỉ có thể liều mạng tập múa, sân khấu là nơi ánh sáng chiếu rọi, dường như chỉ cần em múa đẹp hơn một chút, ở trên sân khấu lâu hơn một chút, thì cuộc đời em sẽ bớt tăm tối đi một chút."
Thẩm Băng Đàn ngẩng đầu nhấp một ngụm rượu rồi nói tiếp, "Em không biết tại sao hồi cấp ba anh lại đột nhiên nói muốn theo đuổi em. Lúc đó em không thể tin được. Em chỉ nghĩ, làm sao mà một chàng trai nhiệt tình và toả nắng như vậy lại có thể thích em nhỉ?"
"Khi đó, trong lòng em có một cảm giác vui sướng và kích động chưa từng có, nhưng cũng có chút bất an, em không biết mình có thể mang đến cho anh điều gì, sợ rằng mình không xứng với tình cảm đó, vì vậy em luôn muốn làm điều gì đó cho anh. Sau khi suy nghĩ kỹ, em mới đề nghị dạy thêm cho anh."
"Khoảng thời gian ở bên anh những năm tháng cấp ba khiến em rất hạnh phúc, vốn tưởng rằng sau này chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, nhưng chuyện sau đó anh cũng biết rồi..."
Hốc mắt Thẩm Băng Đàn ửng đỏ, "Trước đây anh từng hỏi em, chia tay với anh em có hối hận không."
Cô nở một nụ cười cay đắng chua chát: "Nếu không hối hận, thì tại sao em lại về Trường Hoàn thực tập chứ?"
"Ban đầu là do em đề nghị chia tay, dù có hối hận cũng không đủ dũng khí để xin anh quay lại, nên em không dám nộp đơn vào Tập đoàn Viễn Thương, em chỉ muốn ở cùng một thành phố với anh, gần anh hơn một chút. Thật không ngờ em vào Tư bản Quân Nghị, ông chủ vẫn là anh."
"Quanh đi quẩn lại, có phải minh chứng rằng hai ta rất có duyên không?" Cô siết chặt ly rượu, móng tay hơi trắng bệch, "Nếu như bây giờ em tỏ tình với anh, anh có còn bằng lòng làm lành với em không?"
Khóe mắt Tần Hoài Sơ sớm đã phiếm hồng, anh đứng dậy, cầm lấy ly rượu trong tay cô, đặt lên bàn.
Anh nghĩ đến thái độ của Thẩm Băng Đàn đối với mình mấy ngày vừa qua, lại liên tưởng tới chuyện tỏ tình tối nay.
Bây giờ cô đã kể hết tất cả những nỗi đau từ tận đáy lòng mà cô không muốn người khác biết nhất cho anh nghe.
Nỗi khổ tâm của cô, anh đều hiểu cả.
Thực sự Tần Hoài Sơ không hề muốn cô nhớ lại những chuyện này.
"Sao đột nhiên lại nói với anh những chuyện này?"
Tần Hoài Sơ đứng trước mặt cô, đầu ngón tay gạt đi những giọt nước mắt chẳng biết từ lúc nào đã lăn dài trên má cô, giọng nói vừa dịu dàng vừa bất đắc dĩ: "Có phải hai ngày trước ở đại học A, Khương Dĩ Tắc đã nói gì với em không?"
Thẩm Băng Đàn bị hỏi thì đờ người ra, không trả lời.
"Mấy hôm nay anh vẫn luôn nghĩ, tại sao thái độ của em nói đổi là đổi ngay, có lẽ chỉ có duy nhất khả năng này—— "
Anh dừng lại, nhìn Thẩm Băng Đàn, "Trước khi anh đến đại học A, Khương Dĩ Tắc đã tới gặp em phải không?"
Thực ra Tần Hoài Sơ đã có suy đoán này từ lâu, nhưng anh không vội vạch trần, vì muốn thử xem Thẩm Băng Đàn có thể vì anh mà làm được đến mức nào.
Nhưng bây giờ anh lại cảm thấy có chút đau lòng.
Ngón tay cái của Tần Hoài Sơ quét qua làn da mịn màng trơn bóng trên gò má cô, nhìn cô bằng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc: "Mặc kệ Khương Dĩ Tắc có nói gì với em đi chăng nữa, thì tất cả đều đã là quá khứ, chuyện đã qua từ rất lâu rồi, em hiểu không?"
Hốc mắt Thẩm Băng Đàn dâng lên một tầng hơi nước, trái tim như bị thứ gì đó bóp nghẹt vô cùng đau đớn: "Nhưng chân của anh..."
Cô nghẹn ngào bật khóc: "Khương Dĩ Tắc đã kể hết cho em nghe rồi. Chân của anh bị thương là vì em, thế mà em chẳng biết gì cả, lúc đó còn đòi chia tay anh."
Càng nghĩ cô càng đau lòng, vô cùng ảo não, nước mắt không kìm được mà trào ra.
Một giọt nước mắt rớt xuống đầu ngón tay Tần Hoài Sơ, xúc cảm ấm áp ẩm ướt.
Đầu ngón tay anh vân vê một chút, lau nước mắt cho cô: "Em đang nói đến chân của anh à?"
Anh bất đắc dĩ mỉm cười, "Chẳng phải bây giờ anh vẫn đứng rất vững trước mặt em, không có vấn đề gì hết đây sao?"
Anh cẩn thận an ủi cô: "Bây giờ chỉ những hôm trời mưa mới đau một chút thôi, hiện nay anh vẫn đang tập hồi phục chức năng định kì, bác sĩ nói sẽ hoàn toàn bình phục."
"Thật sao?" Giọng nói của Thẩm Băng Đàm đã nghẹn ngào nức nở, nhìn chân anh với đôi mắt ngấn nước, vẻ mặt hiện lên nỗi thống khổ không thể che giấu.
"Đương nhiên là thật rồi, trước đây từng phẫu thuật thất bại một lần, anh còn tưởng rằng mình sẽ không thể đứng dậy được nữa."
Tần Hoài Sơ nhớ lại chuyện trước kia, ánh mắt tối lại, "Ba mẹ anh nhất quyết không từ bỏ, đưa anh đi khắp thế giới tìm bác sĩ giỏi, qua mấy năm, không ngờ lại có chuyển biến tốt như một kì tích. Trước kia còn phải chống nạng, năm ngoái anh đã bắt đầu tự đi lại chậm rãi được, bây giờ không khác gì người thường cả."
Thấy cô vẫn không tin, Tần Hoài Sơ bật cười: "Sau này mỗi ngày chúng ta đều ở bên nhau, rốt cuộc chân anh đã khỏi hay chưa, có thể lừa em được sao? Bây giờ anh phí sức lừa em để làm gì chứ?"
Thẩm Băng Đàn vẫn đang nhìn chằm chằm vào chân anh, suy nghĩ kỹ thì thấy cũng có lý.
Đã nói ra hết mọi chuyện rồi, anh không cần phải nói dối cô nữa.
Tần Hoài Sơ nghĩ tới điều gì đó, nói với Thẩm Băng Đàn: "Em ở đây đợi anh một lát nhé."
Anh mở cửa đi ra ngoài, Thẩm Băng Đàn vẫn đứng đó một mình ngơ ngác.
Chân Tần Hoài Sơ bị thương, hai người lại chia tay, nhưng anh vẫn kiên trì học hết đại học ở đại học C mà cô đăng ký nguyện vọng cho anh.
Một người kiêu ngạo như anh, ngày nào cũng phải chống nạng tới trường, mỗi khi nghĩ rằng mình sẽ không thể đứng dậy được nữa, anh đã tuyệt vọng đến mức nào chứ?
Anh đã sống sót qua những năm tháng đó như thế nào vậy?
Nước mắt như hạt ngọc đứt chuỗi, làm thế nào cũng không cầm lại được.
Thẩm Băng Đàn muốn hỏi về cuộc sống của anh bốn năm qua, nhưng lại không dám hỏi, sợ sẽ gợi lại cho anh những ký ức không tốt đẹp.
Cánh cửa khép hờ bên ngoài bị Tần Hoài Sơ đẩy ra, anh cất bước về phía cô.
Thẩm Băng Đàn nhìn thấy chiếc cúp Hoa Sen trong tay anh, chính là chiếc cúp đã bị lửa thiêu mất năm đó.
Tần Hoài Sơ đưa cho cô: "Mặc dù anh lấy lại được chiếc cúp này, nhưng vẫn luôn không biết phải giải thích với em thế nào, nên không có cách nào trả lại cho em, chỉ sợ em biết được sẽ cảm thấy áy náy rồi tự trách mình."
Anh thở dài, "Bây giờ em đã biết hết rồi, vậy thì vật về với chủ."
Đầu ngón tay Thẩm Băng Đàm run rẩy, chậm rãi nhận lấy chiếc cúp.
Lúc cầm nó trên tay, dường như mang sức nặng ngàn cân.
Chiếc cúp này suýt chút nữa đã lấy đi một chân của Tần Hoài Sơ.
"Chỉ là một món đồ mà thôi, quan trọng đến đâu cũng không bằng mạng người. Lúc đó lửa lớn như vậy, sao anh còn quay lại lấy thứ này? Khương Dĩ Tắc nói chân anh vốn dĩ đã bị bong gân khi chơi bóng rổ rồi."
Đêm đó anh ôm vết thương đi cứu cô xuống lầu đã rất khó khăn rồi, thế mà còn chạy lên lấy cúp.
Thứ này đâu quan trọng đến thế chứ?
Tần Hoài Sơ rót cho mình một ly rượu, lắc lắc vài cái rồi ngửa cổ uống cạn.
Sau một hồi im lặng, anh chậm rãi nói: "Quan trọng không phải là chiếc cúp, mà là em."
Thẩm Băng Đàn kinh ngạc nhìn anh.
"Trong kỳ nghỉ đông năm lớp 12, mẹ em và bà ngoại bắt em không được phép nhảy múa nữa, kể từ khi đó anh không còn thấy em thực sự vui vẻ nữa."
Tần Hoài Sơ nhìn cô, nói: "Năm đó anh không đồng ý với quyết định của em, bây giờ cũng vậy."
"Cho dù bà ngoại có nỗi khổ tâm gì đi chăng nữa, thì quyết định mà bà đưa ra khi đó đã đánh tan giấc mơ của em, cũng như hủy diệt nụ cười trên gương mặt em."
"Em đã kiên trì nhiều năm như vậy, không nên vì một lý do không rõ ràng mà chặn con đường mình muốn đi nhất trong đời."
Tần Hoài Sơ khẽ thở dài một tiếng: "Người mất đã không còn, chuyện năm đó cũng đã qua, hiện tại anh chỉ muốn em nghe theo trái tim mình mách bảo, làm những gì mình muốn."
Anh nắm lấy tay Thẩm Băng Đàn, hai người cùng ôm chiếc cúp trong lòng bàn tay, nói với vẻ mặt vô cùng kiên định: "Kiều Kiều, anh sẽ luôn ở đây, bên cạnh em."
"Anh hy vọng có thể một lần nữa nhìn thấy một Thẩm Băng Đàn tỏa sáng lấp lánh đứng trên sân khấu, với nụ cười ẩn giấu trong đôi mắt, tràn đầy hy vọng vào cuộc sống, khiến cho anh từng giây từng phút phải rung động vì em."
Thẩm Băng Đàn cụp mắt nhìn chiếc cúp, các ngón tay siết chặt, càng ngày càng giữ chặt hơn.
Đầu ngón tay Tần Hoài Sơ nhẹ nhàng gãi gãi chóp mũi cô, giọng điệu vô tư nói: "Giấc mơ của em, năm đó suýt chút nữa tàn phế anh cũng muốn bảo vệ, nếu như chính em lại bỏ cuộc thì có lỗi với anh quá đấy."
"Tiệc đêm giao thừa là thời cơ thích hợp để em tái xuất, không phải thử một lần, mà là nhất định phải đi, em biết chưa?"
Thẩm Băng Đàn khịt mũi, ngoan ngoãn gật đầu.
Cô liếm đôi môi hơi khô khốc, nhỏ giọng hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta làm hòa rồi phải không anh?"
Tần Hoài Sơ gạt mấy sợi tóc vương trên trán cô, nhẹ nhàng vén ra sau tai cô, im lặng mỉm cười: "Kiều Kiều, đối với anh, hai ta chưa từng chia tay. Chỉ cần em sẵn lòng đi về phía anh, anh vẫn luôn đứng nơi đây chờ em."
Thẩm Băng Đàn lau đi khóe mắt ướt át, đặt chiếc cúp lên bàn ăn, cô lại ngẩng đầu đáng thương nhìn anh: "Vậy bây giờ em có thể ôm anh không?"
Tần Hoài Sơ cưng chiều nhìn cô, chậm rãi dang rộng vòng tay: "Tự mình đến đây nào."
Thẩm Băng Đàn bước tới, chủ động vòng tay ôm lấy vòng eo săn chắc của anh.
Cô áp mặt vào l.ồng ngực anh, ôm anh thật chặt.
Vòng tay anh ấm áp như cô từng tưởng tượng, đem lại cho cô cảm giác vô cùng an toàn.
Thẩm Băng Đàn nhắm mắt lại, cảm nhận nhiệt độ thuộc về riêng anh.
Tần Hoài Sơ xoa lưng cô, chủ động ôm cô chặt hơn, ghé sát vào tai cô thì thầm: "Sau này không ai được phép nói chia tay nữa."
Mũi Thẩm Băng Đàn chua xót, ở trong lòng anh khẽ đáp, cố gắng ép hết nước mắt vào trong.
Gió nhẹ thổi qua kẽ hở các ô cửa sổ, ánh nến trên bàn ăn nhảy nhót qua lại, nhấp nháy chập chờn.
Bóng dáng hai người ôm chặt lấy nhau in trên tường lớn.
Editor: quattutuquat
—————
Thẩm Băng Đàn dần dần tỉnh táo lại, nhớ ra cả hai còn chưa ăn cơm.
Trễ như vậy, Tần Hoài Sơ nhất định đã đói lắm rồi.
Cô chui ra khỏi lồ.ng ngực Tần Hoài Sơ, liếc mắt nhìn bàn đồ ăn, có chút ảo não: "Đáng lẽ sau bữa tối em mới nên nói mấy chuyện này với anh. Hình như bây giờ thức ăn nguội hết rồi, em đi hâm nóng lại đã."
"Anh giúp em."
Tần Hoài Sơ cùng cô bưng thức ăn vào bếp hâm nóng.
Đến khi hai người ngồi xuống lần nữa, cảm xúc đã ổn định lại.
Tần Hoài Sơ gắp thức ăn cho cô: "Vừa rồi bụng rỗng mà đã uống rượu, dễ hại dạ dày lắm, em mau ăn gì đó đi."
Ánh nến mờ ảo xung quanh dường như bao bọc mọi thứ trong một bức màn mơ màng.
Qua ánh nến, Thẩm Băng Đàn nhìn về phía người đàn ông ân cần chăm sóc mình ngồi trước mặt, đáy lòng dâng lên một cỗ ấm áp khó tả.
Từ trước tới nay, cô chưa bao giờ dám nghĩ mối quan hệ giữa mình và Tần Hoài Sơ vẫn có thể như thế này.
Hoá ra khi tiến thêm một bước, cũng không khó khăn đến thế.
"Anh cũng ăn đi." Cô gắp tôm hùm đất cay mà Tần Hoài Sơ thích nhất, đặt vào bát anh.
Đúng lúc anh ngước mắt lên, hai người nhìn nhau, cùng mỉm cười.
Bữa ăn này cực kỳ thoải mái, ăn cơm xong, Thẩm Băng Đàn định đi rửa bát, lại bị Tần Hoài Sơ cưỡng ép kéo đi đến ghế sô pha ngồi xuống: "Để anh làm cho."
Anh vào bếp dọn dẹp, Thẩm Băng Đàn ngồi quỳ gối, chống hai tay lên ghế sô pha, ngẩn ngơ nhìn bóng dáng cao lớn rắn rỏi bên trong.
Bên tai là tiếng nước chảy ào ào, mang lại cảm giác hơi thở cuộc sống.
Thẩm Băng Đàn xỏ dép lê đi tới, vịn vào cửa kính phòng bếp, suy nghĩ một chút rồi thương lượng với anh: "Hay là chúng mình mua một cái máy rửa bát đi, để sau này rửa bát sẽ thuận tiện hơn nhiều."
Động tác rửa bát của Tần Hoài Sơ hơi khựng lại.
Trước khi quay về đại học A, cô vẫn còn băn khoăn đến chuyện bắt anh tìm người giúp việc nấu ăn càng sớm càng tốt, ý đồ đuổi anh đi quá rõ ràng.
Bây giờ lại nói câu này.
Tần Hoài Sơ bật cười, nghiêng đầu nhìn: "Em vừa mới nói là "chúng mình", anh có thể hiểu là em đang muốn giữ anh lại không?"
Thẩm Băng Đàn bị hỏi thì sững sờ, do dự một chút, mới chậm rãi nói: "Dù sao một mình em cũng phải tự nấu cơm, có thêm một người thì càng náo nhiệt hơn, như vậy cũng giúp anh đỡ phiền phức nữa."
Nói đến đây, Thẩm Băng Đàn lại hỏi: "Anh đã tìm được người giúp việc nấu ăn chưa?"
Tần Hoài Sơ vẩy nước trên tay, cầm chiếc khăn bên cạnh lên lau tay, vẻ mặt thản nhiên như không: "Vốn dĩ đâu có tìm."
"?"
Tần Hoài Sơ treo khăn lên, kéo tay cô trở lại phòng khách: "Anh ăn cơm ở đâu mà chẳng được, trước đó nói vậy chỉ vì mặt dày muốn ở bên em lâu hơn mà thôi."
Anh ăn nói vô cùng thẳng thắn, Thẩm Băng Đàn sửng sốt một lát, thấp giọng "ồ" một tiếng, tiện tay cầm ấm nước lên, rót một cốc nước.
Điện thoại ở góc sô pha rung lên, cô đặt cốc xuống rồi cầm lên.
WeChat có thêm một thông báo kết bạn, ghi chú là Lục Kế Thần.
Chắc là cô Sơ Nịnh đã đưa WeChat của cô cho Lục Kế Thần.
"Là thầy Lục này, thầy ấy kết bạn WeChat với em!" Hai mắt Thẩm Băng Đàn sáng lên, khá kích động bấm chấp nhận.
Tần Hoài Sơ tùy ý dựa vào tựa lưng, liếc nhìn về phía này, giọng điệu chua chát nói: "Lúc em add WeChat của anh có vui vẻ như vậy không?"
Thẩm Băng Đàn nhìn anh, chớp chớp mắt: "Anh ghen à?"
Tần Hoài Sơ xì khẽ một tiếng, có chút buồn cười: "Ai thèm ghen với một ông già chứ? Mắt nhìn người của em không tệ, chỉ thích anh thôi."
Thẩm Băng Đàn cạn lời, chẳng thèm quan tâm đến việc đáp trả anh, chủ động chào Lục Kế Thần: 【 Chào thầy Lục ạ! 】
Cô đã đồng ý làm vũ công phụ họa cho Lục Kế Thần trong bữa tiệc đêm giao thừa, nhưng không ngờ rằng ông lại chủ động liên lạc với mình.
Vốn tưởng sẽ là người đại diện hay trợ lý gì đó cơ.
Xem ra ông ấy rất coi trọng mình.
Thẩm Băng Đàn nghĩ vậy, càng hồi hộp hơn, không ngừng nhìn chằm chằm vào giao diện trò chuyện giữa hai người.
Lục Kế Thần: 【 Chào cháu 】
Lục Kế Thần: 【 Gần đây tôi đang ở nước ngoài, tôi sẽ nhờ trợ lý gửi bản nhạc đêm giao thừa vào email của cháu trước, để cháu có thể sẵn sàng chuẩn bị, đợi khi nào tôi về nước thì chúng ta bàn bạc chi tiết sau nhé. 】
Thẩm Băng Đàn nhanh chóng trả lời: 【 Dạ vâng ạ 】
Cô gửi tiếp địa chỉ email của mình.
Cô quay đầu nói với Tần Hoài Sơ: "Thầy Lục nói sẽ đưa nhạc cho em trước, để em suy nghĩ trước về chuyện biên đạo múa."
Tần Hoài Sơ nghĩ nghĩ rồi nói: "Em còn phải chuẩn bị luận văn, rồi còn phải đi làm, đúng là nên chuẩn bị trước."
Dừng một chút, anh lại nói thêm: "Nếu bận quá thì không cần gấp gáp chuyện công việc đâu."
"Không sao hết, chỉ là múa trong bữa tiệc đêm giao thừa thôi mà, em có thể ứng phó được, còn có thể kiếm thêm ít tiền nữa đấy."
Cô thở dài, "Hi vọng có thể mau chóng mua lại được căn nhà của bà ngoại."
Nhắc đến chuyện này, Tần Hoài Sơ nhìn cô, dường như có điều muốn nói.
Còn chưa mở miệng, anh thoáng nhìn qua màn hình điện thoại di động của Thẩm Băng Đàn.
Cô đã thoát khỏi giao diện trò chuyện với Lục Kế Thần, đúng lúc đang ở trang danh bạ.
Hồi tối Tần Hoài Sơ vừa trò chuyện trên WeChat với Thẩm Băng Đàn.
Trùng hợp ngay dưới Lục Kế Thần chính là anh.
Tần Hoài Sơ nhìn chằm chằm ghi chú trên đó, hai mắt dần nheo lại, mang theo chút nghiền ngẫm đọc ra: "Ông xã—— "
Anh cố ý dừng lại, nhìn Thẩm Băng Đàn, "Thân yêu?"