Toàn Phúc Hoa Dạ - Hoa Đăng Kinh Lộc

Chương 70




Lúc Chung Chấp đi vào, vô tình nhìn thấy Toàn Minh đang ngồi trước bàn nghiêm túc viết nhật ký, anh vừa bước vào cửa, cô lập tức đặt bút xuống, đóng quyển sổ lại, vẻ mặt cảnh giác nhìn Chung Chấp.

Anh chỉ thản nhiên nhìn lướt qua cuốn nhật ký mà Toàn Minh đang bảo vệ dưới tay, cũng không có suy nghĩ gì thêm.

Nhìn thấy bộ dạng như đang đối mặt với đại địch, Chung Chấp bất ngờ nở nụ cười: "Vẫn còn dỗi?"

Toàn Minh im lặng nhìn anh.

“Còn ba đến đây là muốn thương lượng với con chuyện trường học.” Đêm nay tính tình của Chung Chấp tốt một cách đáng ngạc nhiên, anh lại bật cười: “Con đừng căng thẳng như vậy, môi trường ở trường học mới tốt hơn con tưởng rất nhiều.”

"Tư cách sinh viên của con đã bị chuyển đổi, ba không thể kiểm soát được nữa, trừ khi con bị đuổi học. Xem xét tình hình của con, con không cần phải ở ký túc xá sinh viên với bạn cùng lớp, mà là thuê phòng ở bên ngoài một mình."

Toàn Minh ở một bên châm chọc khiêu khích: "Xem ra ba cũng tốn không ít tâm huyết."

Chung Chấp sáng khoái thừa nhận: "Phải."

"Ba cứ như vậy yên tâm để con sống một mình sao?"

Chung Chấp cho rằng cô đang nói về vấn đề an toàn cá nhân: "Con không cần phải lo lắng, nơi con ở vẫn là trong trường học, an toàn được đảm bảo. Ba đối việc này so với con còn quen thuộc hơn."

"Được rồi, ngay cả khi an toàn, ba đã ba giờ nghĩ đến chuyện vội vàng đuổi con đi như vậy, con có thể thích ứng được hay không chưa?"

Chung Chấp im lặng một lúc, sau đó nói: "Vì vậy cho nên con cần phải học được cách thích ứng."

Thái độ tránh nặng tìm nhẹ của Chung Chấp lại khiến cô tức giận: "Con không hiểu, cho dù đối với con thật sự rất tốt, nhưng trước đây có rất nhiều cơ hội đẩy con ra xa, tại sao lại chọn lúc này?"

Có thể anh không biết, có thể anh biết, cô đã được nuôi dưỡng bởi hơi ấm của anh từ lâu, chẳng những không thể một mình đảm đương mọi chuyện, ngược lại còn trở thành một con rối trong tay anh.

Toàn Minh nắm chặt tay: "Ba đang sợ cái gì?"

Chung Chấp kiên nhẫn giải thích: "Con hiểu lầm rồi, ba cũng đã nhấn mạnh nhiều lần, ba không đẩy con ra xa, cũng không đuổi con đi, lại càng  không bỏ rơi con. Ba chỉ muốn cố gắng hết sức để đưa con đi đúng hướng. Con không muốn rời khỏi ba, là bởi vì con không muốn thử."

"Có đôi khi con đã lầm giữa ỷ lại với tình yêu. Tình yêu là khả năng học hỏi từ người mình thích đến trưởng thành. Vậy ba hỏi con..." Hơi thở của Chung Chấp áp lại gần: "Con đã học được gì từ ba?"

Toàn Minh không nói nên lời, hoàn toàn mờ mịt. Cô bất giác rụt cổ lại, khí thế lúc đầu cũng đã biến mất hơn một nửa.

"Mà ỷ lại vào một người cũng rất đơn giản, giống như con vậy, con có thể khuyết thiếu một vấn đề gì đó, lập tức sẽ có người giúp con giải quyết vấn đề đấy thôi."

Chung Chấp nói rất có ý tứ, tựa hồ muốn kéo khoảng cách với cô, Toàn Minh vội vàng xua tay: "Không phải, không phải vậy, con đối với ba..."

Chung Chấp ngắt lời cô: "Chính xác mà nói, đó là sự gắn bó. Và mối quan hệ tình cảm đặc biệt này có một đặc điểm, con biết nó là gì không?"

Giọng nói của anh dần dần thấp xuống, Toàn Minh chậm rãi lắc đầu, gần như muốn tan vào trong ánh mắt tập trung của anh.

"Nó chỉ xảy ra với người nuôi nấng con."

Lông tơ trên người Toàn Minh dựng đứng lên, không thể tin được mà nhìn Chung Chấp, như thể bản thân bị đâm trúng một dao.

Lời nói của anh rõ ràng chui vào trong tai cô, chỉ cần một câu nói, cô đã làm sáng tỏ nỗi hoang mang bấy lâu nay của mình, đồng thời cũng giết chết cả đàn bướm đang rung động nơi đầu quả tim, không bao giờ có thể bay được nữa.

Cô bị đánh cho tơi bời, hoàn toàn không phải là đối thủ của Chung Chấp.

"Mà kiểu ràng buộc này cũng sẽ trở thành "tâm lý tư bản" để cha mẹ khống chế con cái".

Sắc mặt Toàn Minh tái nhợt, trong lòng bi thương nhưng lại muốn bật cười: "Vậy ở trong mắt ba, cố chấp của con chính là một trò cười?"

Nói quá nhiều sẽ chỉ khiến những người trước mặt sợ hãi.

Toàn Minh vừa định đẩy Chung Chấp ra, thì bị anh túm gáy, ấn chặt vào trong lòng, nhẹ giọng an ủi: "Sao con lại để tâm vào những chuyện vụn vặt như vậy."

Toàn Minh không cảm kích, cố gắng thoát khỏi vòng tay ôm lấy cổ của anh.

"Ba không có ý  gì khác, ba chỉ là muốn nói cho con biết sự khác biệt giữa hai người, ba không nghi ngờ con..."

"Ba buông ra!"

Lời nói đẫm máu của Chung Chấp khiến cô sợ hãi, như thể từ trước đến nay cô luôn là người mắc sai lầm, nhịp tim hỗn loạn gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. Toàn Minh đè tay lên ngực, chậm rãi ngồi xổm xuống như một người bệnh, cảm giác ớn lạnh bò khắp người, mặc dù là một đêm mùa hè nhưng vẫn khiến cô cảm thấy lạnh.

Chung Chấp ôm lấy eo Toàn Minh đặt cô lên giường, nửa ngồi nửa quỳ ở mép giường hôn cô. Cô thất thần nhìn ánh sáng chói mắt trên đầu, không đáp lại sự đụng chạm của Chung Chấp.

Hốc mắt dần trở nên se lại, nhiệt huyết dâng trào, Toàn Minh đưa tay lên che mắt, nhưng lại bị Chung Chấp kéo xuống. Chung Chấp quay lưng lại với ánh sáng, cô hoàn toàn trần trụi trước ánh mắt của anh, giống như bại lộ nhược điểm.

Bị làn sương mù bịt mắt, Toàn Minh áp chặt vào ngực Chung Chấp, như thể hấp thụ hơi ấm duy nhất còn sót lại.

Sau đó Chung Chấp nghe thấy tiếng thì thầm mơ màng của cô: "Được rồi… Con sẽ đi, ba."

Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.

****

Vào ngày ly biệt, Chung Chấp phải ở lại xử lý trát hầu tòa nên chỉ có thể tiễn Toàn Minh ra sân bay.

Trên đường đi, trông cô có vẻ rất hứng thú, như thể cô vừa chấp nhận số phận của mình vậy.

Tại chốt kiểm tra an ninh, Toàn Minh vẫn nắm chặt tay anh, nhưng anh không thể tiến xa hơn.

Chung Chấp sờ lên mái tóc, dặn dò nói: "Khi đến nơi nhớ gọi điện cho ba. Sau khi đến trường, liền đến gặp chủ nhà để lấy chìa khóa, sau đó hãy đến gặp cố vấn học tập trong trường, cô ấy sẽ giúp con liên hệ với phòng giáo vụ. "

Toàn Minh gật đầu.

"Đừng buồn như vậy, ba sẽ thường xuyên tới thăm con."

“Ba, để con nói cho ba một bí mật.” Cô móc ngón tay mình trong lòng bàn tay anh.

"Gì vậy?"

Toàn Minh bảo anh sát lại gần mình, muốn nói nhỏ cho một mình anh biết. Chung Chấp tò mò ngồi xổm xuống, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của cô đang tiến lại gần, tiếp theo là một nụ hôn ấm áp đặt lên trên môi anh, sau đó một đôi tay mềm mại ôm lấy khuôn mặt anh, nghiêm túc hôn thật sâu.

Thật lâu sau, cô buông anh ra, chớp mắt nói: "Tạm biệt."

Chung Chấp sững sờ một lúc, rồi lại ôm lấy đầu cô cho đến khi hơi thở lạnh thấu xuống của anh bao trùm lấy cô.

"Toàn Toàn, sau khi đến đó, nếu, ý ba là, nếu có một người phụ nữ tên Tống Vân Nhiễm tới tìm con, con có thể thử nghe lời khuyên của cô ấy, cô ấy sẽ không làm tổn thương bạn."

“Cô ấy là ai?” Cô ấy nhìn Chung Chấp đầy xuất thần.

“Có cơ hội gặp mặt thì con sẽ biết.” Chung Chấp vỗ vỗ vai cô: “Mau đi kiểm tra an ninh đi, nếu muộn quá sẽ không kịp mất.”

Toàn Minh thở ra một hơi, sau đó ngoan ngoãn xếp hàng chờ kiểm tra an ninh, cô biết Chung Chấp đang ở phía sau quan sát mình, nhưng cho đến khi rời khỏi tầm mắt của anh, cô cũng không quay đầu lại.