Đến một lúc sau, Chung Chấp cũng dậy sớm hơn Toàn Minh, sau khi tỉnh vốn dĩ anh muốn đi vào phòng bếp lấy gì đó ăn, kết quả một lúc sau đã thấy Toàn Minh dụi dụi đôi mắt buồn ngủ đi ra, mặc bộ đồ ngủ đứng ở phía sau lưng anh.
"Con tỉnh dậy liền không thấy ba..." Dưới mái tóc đen bù xù của cô là một đôi mắt mơ hồ khiến anh không nỡ từ chối.
Haizzz, đứa trẻ này.
Lo được lo mất, càng ngày càng nghiêm trọng.
Chung Chấp cụp mắt xuống để che giấu cảm xúc cuộn trào trong đôi mắt đen, sau đó vươn tay ôm lấy cô, tựa cằm lên mái đầu rối bù của cô, nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy."
Cô chưa kịp trả lời thì Chung Chấp đã ôm cô ngồi xuống trước bàn ăn. Toàn Minh chống hai tay ở mép bàn, tóc đen da trắng như tuyết, ngây ngô ngước đôi mắt to lên nhìn anh.
Chung Chấp dùng đầu ngón tay xoa nhẹ và áp lên đôi môi đang tỏa ra mùi hương ngọt ngào mê hoặc của cô, sau đó xoa cần cổ của cô, cúi sát người xuống hôn cô.
Anh không biết phải làm thế nào để che chở cho cô gái có trái tim yếu ớt mẫn cảm mà mình quan tâm. Mọi chuyện bắt đầu là do anh, mà anh chỉ có thể dùng cách vụng về nhất này để trấn an cô.
Toàn Minh ậm ừ vài tiếng chẳng khác nào mèo kêu.
“Con có muốn không?” Khi Chung Chấp hỏi, đôi mi run rẩy đã để lộ suy nghĩ của cô, trên môi cô hiện lên một tia sáng lộng lẫy.
Một bên Chung Chấp vừa hôn cô, một bên dùng đầu ngón tay lướt trên da thịt non mềm của cô, vén quần ngủ của cô rồi cởi nó ra, sợ cô bị lạnh, anh kéo xuống dưới mông.
“Toàn Toàn… Dang chân ra một chút…” Nói xong, ngón tay thon dài sạch sẽ ấn vào khe giữa hai môi âm hộ của cô, rồi đem chất lỏng ướt át vẽ hết vòng này đến vòng khác.
Toàn Minh ngoan ngoãn mở hai chân ra, lúc này hai mắt đầy nước: "Ba... Con đói quá..."
Anh nhớ ra từ trưa đến tối cô chưa ăn cơm, bây giờ không biết cô đang nói cái nào đói bụng, nhưng Chung Chấp không định thu tay lại, đưa ngón tay vào trong huyệt đạo non mềm khuấy đảo: "Ừm, đợi một lát nữa ba sẽ cho con ăn."
Có lẽ Toàn Minh đã thực sự kiệt sức cũng hơi đói nên chỉ có thể ôm lấy Chung Chấp, chờ anh đeo bao cao su vào rồi dùng sức đẩy vào một chút, dương v*t cứng ngắc nóng hổi như muốn đánh tan ý thức của cô.
Cô khẽ ngâm một tiếng, trên mặt như có một đóa hoa đào nở rộ, cảm nhận được khoảnh khắc người đàn ông bản thân mình yêu nhất trong đời làm phong phú thêm cuộc sống u ám của mình. Chung Chấp bế cô gái mềm mại không xương lên, đau lòng ôm cô vào trong vòng tay của mình, một tay xoa nắn bầu ngực của cô, vừa cúi xuống hôn lên môi cô, cuối cùng bắn vào trong bao cao su, anh không với tới thùng rác, ngại vứt trên mặt đất sẽ bị bẩn, cho nên trực tiếp ném lên trên bàn ăn.
“Ai nha… Một lát nữa chúng ta ăn cơm thế nào?” Đôi mắt Toàn Minh đỏ bừng như con thỏ nhỏ, sau đó vùi vào trong lòng anh, bất mãn nói.
“Chỉ cần thu dọn rồi lau sạch sẽ là được.” Chung Chấp lại đặt lên lông mày cô một nụ hôn nhẹ, “Đứa trẻ ngốc nghếch.”
Lúc này Toàn Minh rất thích độ ấm trên người Chung Chấp, đối với cô ấm áp dịu dàng như nhặt được vì sao của chính mình, rồi giấu vào trong giấc mơ, trở thành ngôi sao mà bình minh không thể lấy đi.
“Ngày mai ba muốn tới trường học.” Hầu kết của Chung Chấp không ngừng lăn lên lộn xuống, có chút căng thẳng, anh biết hiện tại Toàn Minh không muốn rời xa mình dù chỉ một phút.
"Ừm."
"Ba có chuyện muốn nói với cố vấn học tập của con."
“Vâng."
Chung Chấp không ngờ Toàn Minh lại dễ dàng đồng ý như vậy. Kỳ thật cô thật sự có chút mệt mỏi, lúc này cô chỉ muốn biến thành một con chuột lang vô tư, ôm những hạt đậu phộng tròn trịa, cuộn tròn trong lòng bàn tay của chủ nhân, nhắm mắt nghe giọng nói của đối phương, cả lỗ tai đều cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Thực sự, như vậy là đủ.
Như vậy thật tốt.
Điều cô muốn làm, chính là trong khoảng thời gian bất lực này, có thể thích anh một cách sạch sẽ.
Khi Toàn Minh đang co ro ở nhà, Chung Chấp đã thay cô tới trường tìm cố vấn học tập, khi hai người họ bình tĩnh an nhàn ở trong ngôi nhà nhỏ ấm áp, những lời đồn đại ở thế giới bên ngoài có bao nhiêu thê thảm.
Kể từ khi Dương Niệm đăng sự việc lên vòng bạn bè của mình, việc này dẫn tới bạn bè cùng đám quần chúng ăn dưa điên cuồng dò hỏi cũng như chia sẻ.
Nhưng mọi thứ diễn ra nhanh chóng và dồn dập hơn họ tưởng.
Ban đầu những người biết chuyện cũng chỉ có mấy người tò mò cùng sinh viên hai trường.
Nhưng sự việc mới lạ này giống như một căn bệnh truyền nhiễm, lan truyền nhanh chóng khiến cho người ta trở tay không kịp, quét ngang qua đám quần chúng đang đói khát.
Nhưng cũng không thiếu những người nhàm chán, và thứ họ muốn xem nhất là đủ thứ tin tức kỳ quái. Ngày qua ngày cuộc sống nơi thành thị giống như nước ối ấm áp nhưng cũng rất u ám, yên tĩnh và áp lực, thứ họ cần là tiếng sét phá tan bầy không khí trầm lặng này, khiến bọt nước trên mặt biển văng khắp nơi.
Mà lúc này, trong lúc vô ý Dương Niệm đã bị một đám người không có ý gì tốt theo dõi.
Nữ sinh đại học, tiểu tam, cha con ruột, loạn luân… Mỗi một từ đều có thể kiếm được một lượng truy cập khủng, chỉ là một chút thôi cũng khiến cho ý nghĩ đen tối trong lòng những người đó rục rịch.
Một số tài khoản tiếp thị trên Weibo, đám thủy quân trên mạng bắt đầu điên cuồng thêm mắm dặm muội, hoặc công kích "sự cố ác ý" này, ủng hộ Dương Niệm đáng thương đứng về phía chính nghĩa, đồng thời bày tỏ sự tức giận một cách vô đạo đức tới đám đông và người hâm mộ nhằm lừa đảo lưu lượng truy cập và sự chú ý nhiều hơn.
Những cư dân mạng núp sau màn hình chỉ cần di chuyển ngón tay của họ mà không có ác ý và không cần suy nghĩ, một số nước chảy bèo trôi, một số lên tiếng, cũng có một số im lặng. Mỗi người đều là củi lửa cho kíp nổ kia, không ngừng châm ngòi thổi gió, mỗi người đều là ác đồ vô tội.
Không ai thực sự quan tâm đến những thăng trầm trong nội tâm của ba cô gái kia, bọn họ giống như thánh thần dùng ánh sáng của mình, chiếu sáng khiến cho những con kiến ti tiện dơ bẩn không có chỗ nào ẩn nấp.
"Sinh viên đại học sao bây giờ lại như thế này?"
"Tất cả chỉ là dụ dỗ đàn ông bằng tiền của bố mẹ?"
“Sao đất nước có thể chứa được hai con tiện nhân như vậy, chao ôi.”
"Con mẹ nó, sinh viên nữa kia còn cùng cha ruột mình loạn luân, không phải là sẽ sinh ra quái vật dị dạng đấy chứ."
"Có thực sự có quan hệ huyết thống? Thật kinh tởm. Tôi biết lợn chỉ giao phối khi chúng động dục, mà người này vẫn còn là sinh viên đại học?"
"Tôi có một người bạn là bạn cùng trường của hai cô gái kia, người này nói thường xuyên thấy ba cô ta tới đón cô ta, nói không chừng là về qua đêm."
“Cô gái sinh viên nữ trường nghệ thuật ki đúng là thảm, sao lại dây dưa với một người đàn ông như vậy?"
"Đây không phải là ngôi trường trước kia từng có sinh viên nữ nhảy lầu sao, sau này nhất định không được đăng ký vào ngôi trường này."
"Mẹ nó, hai cô gái kia đúng là kỹ nữ, hại người hại mình."
"Mà thằng nhóc kia cũng là loại rác rưởi."
…
…
Khi Trần Đinh Dịch giúp Toàn Minh liên lạc với Dương Niệm thì sự việc hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của cô. Ban đầu, những bức ảnh do ai đó chụp trực tiếp chỉ được lan truyền trong hội nhóm trong trường lớp, tuy nhiên, trên đời này không có bức tường nào là kín gió, nó nhanh chóng được lan truyền trên mạng.
Những gì Dương Niệm đăng trên vòng bạn bè, mấy bức ảnh khi đó đã trở thành bằng chứng có thể bị người khác lợi dụng, chúng trở thành vũ khí lợi hại nhất để những cư dân mạng tấn công Bạch Sơ Ý và Toàn Minh, điều này đã khiến cô bị nhấn chìm trong sự phẫn nộ của cư dân mạng.
Tuy nhiên, một trong những nguồn cơn của sự việc, Duẫn Đổng ít bị cư dân mạng xúc phạm, xã hội này quá bao dung với đàn ông.
Chiều hôm đó, khi Toàn Minh đang trốn ở nhà dùng điện thoại của mình lên mạng, vô tình nhìn thấy tin tức liên qua tới mình, bình luận bên dưới đã lên tới mấy nghìn, rất nhiều màu sắc công kích nhục mạ cô.
Như tiếng sét giữa trời quang, lúc này vừa vặn là ngày thứ mười kể từ khi sự việc phát sinh, mà cô quen biết với Dương Niệm còn chưa tới một tháng.
Khoảnh khắc đó, không có tiếng khóc, không có nỗi đau thấu tim, chỉ là trái tim âm ỉ không đập được nữa. Toàn Minh dường như nghe thấy nội tâm người phụ nữ luôn không cam tâm với số phận, một lần nữa nói với sự hèn nhát và bất lực của mình—
Phải giấu đi sự yếu đuối của bản thân, đau khổ thực sự sắp ập đến.