Toàn Phúc Hoa Dạ - Hoa Đăng Kinh Lộc

Chương 34: Ghen tuông




Khi trở lại trường, khó khăn lắm cô mới yên tâm học tập một thời gian, vào buổi chiều học môn cuối cùng, Toàn Minh vừa gửi cho Chung Chấp một tin nhắn nhờ anh đến đón cô về nhà nghỉ, cô lại gửi cho anh một bức ảnh khác, anh tò mò nhấp vào, vừa nhìn thấy thiếu chút nữa ném điện thoại ra ngoài.

Một bức ảnh khỏa thân của một người phụ nữ.

Yêu tinh chết tiệt, dám gửi ảnh nóng cho anh, cô xong đời rồi.

Sắc mặt Chung Chấp lập tức đông cứng lại, khiến cho người khác nhịn không được mà rét run, anh lập tức trả lời lại tin nhắn của đối phương vừa gửi tới.

"Chung Toàn Minh, con có ý gì?"

“Con chỉ muốn ngủ với ba.” Đầu dây bên kia Toàn Minh hình như đã nghe thấy một câu chuyện cười nào đó, bật cười khanh khách, không hề cố kỵ mà trêu đùa anh, như thể cô rất hài lòng với phản ứng của Chung Chấp.

Người phụ nữ này, vì để quyến rũ anh mà không từ thủ đoạn nào sao?

"Ồ... Đúng rồi, ba, bây giờ ba đừng tới đón con, một lát nữa con có liên hoan với bạn học, buổi tối ba tới đón con đi." Đầu ngón tay Toàn Minh nghịch nghịch lọn tóc, xoắn lại, khóe miệng nhếch lên đầy thích thú, như thể cô đã giành được một chiến lợi phẩm độc nhất vô nhị.

“Biết rồi.” Chung Chấp lạnh lùng nói.

Để chuẩn bị cho sinh viên vừa kết thúc kỳ thi, người phụ trách hội sinh viên đã tổ chức bữa tối tổng kết công tác học kỳ, đây thực chất là lễ hội vui chơi cuối cùng của các bạn sinh viên.

Chuyên ngành của Toàn Minh cũng không có nhiều người, ngồi vừa đủ một bàn, không giống như các chuyên ngành khác, mỗi lần có tới hai mươi ba mươi người.

Nghe nói làm tình với đàn ông lúc say sẽ vui hơn, dù sao thì Chung Chấp cũng sẽ đến đón cô nên Toàn Minh yên tâm rót đầy cốc rượu này đến cốc khác, đối với những người tới mời rượu cô cũng không từ chối, rượu tràn ra đổ lên người cô mấy lần.

Tất cả sinh viên có thể đến đều đã đến cả, chỉ một thoáng mọi người đã ăn uống linh đình, tiếng cười đùa lúc sau cao hơn lúc trước, náo nhiệt vô cùng.

Cho đến khi Sầm An bên cạnh không chịu nổi nữa, mặc dù không uống được bao nhiêu nhưng vẫn giúp Toàn Minh cản rượu vài lần.

Khi bữa ăn kết thúc, mọi người giải tán, Chung Chấp vẫn còn chưa tới, Sầm An lo lắng cho cô nên đã ở lại cùng đợi với cô. Sau khoảng mười phút, Chung Chấp mới chậm rãi tới, Toàn Minh nghe điện thoại rồi bước ra khỏi khách sạn. Vừa đứng dậy, điện thoại liền tuột khỏi tai, cô loạng choạng cầm lên, có chút tỉnh táo, Sầm An liền đỡ cô đứng thẳng dậy.

"Cậu cẩn thận một chút."

Mặc dù chỉ còn cách xe của Chung Chấp ngoài cửa vài bước chân, anh ấy vẫn cùng Toàn Minh bước ra ngoài.

Không biết có phải là cố ý hay không, Sầm An vốn dĩ theo sát bước chân lảo đảo của cô, để tránh cho cô không bị ngã, giữ cô lại, bàn tay vô thức chậm rãi hướng về phía eo mềm mại mê người của cô

Chung Chấp đang ngồi trong xe vô tình quay đầu lập tức nhìn thấy cảnh tượng như vậy, dưới ánh đèn đường, bàn tay của một chàng trai xa lạ đang đặt trên eo của Toàn Minh, bước chân của cô gái loạng choạng, bước đi không vững, còn hơi dựa vào lòng chàng trai kia, dưới ánh đèn đường màu vàng ấm áp cho người khác cảm thấy hai người họ giống như một đôi.

Nhìn khung cảnh hài hòa này, đồng tử Chung Chấp đột nhiên co rút lại như đầu kim, giọng nói sắc bén trong đầu không ngừng vang lên trong. Lông mày của anh không khỏi nhíu chặt lại, ánh mắt đông cứng như tảng băng vạn năm không tan, kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mắt, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy có một loại cảm giác ghen tuông gần như bùng phát trong lồng ngực mình, lần đầu tiên vì một người phụ nữ mà có địch ý với một chàng trai xa lạ.

Vào đêm mùa đông này, cho dù trong xe có bật điều hòa, trong nháy mắt thì nhiệt độ cũng giảm xuống độ không tuyệt đối, như thể ngay cả hơi thở thở ra cũng bị bao phủ bởi một lớp băng giá, lạnh tới mức khiến người ta rùng mình. Anh hít một hơi thật sâu nhưng thứ xâm nhập vào phổi lại là cái lạnh tới thấu xương, khi anh thở ra, dường như ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng bị lấy đi.

Ghen tuông điên cuồng như một lưỡi dao sắc bén, trái tim mềm yếu nổi lên sóng to gió lớn, cảm giác mong đợi giống như bị lừa dối và phản bội,  một cơn đau nhói trong lồng ngực khiến trái tim anh đau nhói.

Giống như một bông hoa được người khác tưới tắm, chăm sóc cẩn thận lại bị kẻ khác lặng lẽ hái đi, Chung Chấp thậm chí còn không nhận ra mọi chi tiết đều bị phóng đại tới vô hạn, phẫn nộ cùng ghen tuông sớm đã cuốn sạch toàn bộ lý trí của anh, anh nuôi cô, chiều chuộng, yêu thương cô, che chở, quý trọng cô nhưng cô lại đang ở bên cạnh một chàng trai khác làm gì vậy?

Tựa như thần kinh bị rượu làm cho tê liệt, không để ý đến ánh mắt có thể chém người ngàn nhát của Chung Chấp, cũng không cảm thấy bàn tay đặt trên thắt lưng của mình có gì không ổn.

Sầm An ngây thơ không để ý đến tầm mắt bị một tầng thủy tinh ngăn cách, ánh mắt thiếu chút nữa đã ăn sống nuốt tươi mình, ngay từ đầu anh ấy còn cho rằng mình với Toàn Minh ở chung với khoảng cách như vậy cũng chỉ bình thường mà thôi.

Toàn Minh vẫn chưa hoàn toàn say, nhưng tốc độ suy nghĩ của cô cũng chậm lại một chút, Sầm An mở cửa xe phía sau cho cô, cô tham lam leo lên xe của Chung Chấp, ý nghĩ khi quay về sẽ làm tình với anh khiến cơ thể cô nóng bừng vì phấn khích, hai mắt sáng rực, ngay cả máu trong người cũng đang sôi trào.

Hai người đều vì đối phương mà điên cuồng, lại hoàn toàn không ở chung một tần số.

Chung Chấp thậm chí không thèm nói lời cảm ơn, liền đạp ga không nói một lời, khởi động xe, mang theo một người toàn thân nồng nặc mùi rượu rời khỏi nơi thị phi này. Toàn Minh lên xe, lúc này cũng đã tỉnh táo hơn rất nhiều, cô ngồi ở phía sau nhìn Chung Chấp đang lái xe, ánh mắt lúc sáng lúc tối.

Toàn Minh đột nhiên ôm lấy cổ Chung Chấp, ghé vào hôn anh: “Ba… Con muốn ngủ với ba.” Sau đó, cọ cọ đầu mình vào cổ anh, thể hiện sự yêu thích và trung thành của mình, giống như một cô vợ nhỏ quyến rũ.

Nghe thấy những lời này, Chung Chấp thiếu chút nữa bẻ tay lái, lập tức cảm thấy có chút khó chịu không thể giải thích được, cảm thấy một khối tức giận nghẹn trong cổ họng, nhổ ra không được mà nuốt xuống cũng không xong, trầm giọng nói: “Ngồi xuống đi, ba đang lái xe. "

Toàn Minh có chút không ngồi về chỗ cũ, cảm thấy nhiệt tình của mình đang đánh trên khối băng, không những không làm tan chảy đối phương, mà ngay cả nhiệt tình của bản thân cũng sắp bị dập tắt.

Về đến nhà, Chung Chấp nắm cổ tay cô lôi vào phòng ném xuống giường, bật điều hòa, quay người đi ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa lại. Toàn Minh nằm ở trên giường đau lòng xoa xoa bàn tay bị đau, không biết tối nay mình đã làm gì chọc tới anh, không thể giải thích được sao đột nhiên anh lại tức giận với cô, nhưng cảm giác mỏi mệt sau khi uống rượu xong rất nhanh đánh tới, cô cũng không còn sức ầm ĩ với anh, vì thế vừa nằm xuống đã ngủ.

Chung Chấp cầm một ly nước ấm vào phòng, nhìn Toàn Minh đang ngủ say ngồi xuống ghế bên giường, bình tĩnh vuốt ve chiếc cốc trong tay, sắc mặt không chút thay đổi đánh giá con người không chút đề phòng đang nằm trên giường.

Dường như cô đã ngủ rất lâu, có thể trong tiềm thức bản thân cảm nhận được sự khác thường của Chung Chấp, chưa đến mười phút sau, Toàn Minh mơ màng tỉnh dậy.

Cô đứng dậy dụi mắt, sau đó nhìn Chung Chấp đang đứng bên cạnh với ánh mắt lạnh lùng, nhớ lại lúc trước anh đối với cô vô cùng dịu dàng còn đêm nay anh lại đối xử với cô như vậy, nỗi bất an cùng bất bình tràn đầy trong lòng, dường như cô có ý muốn lấy lòng, nhẹ nhàng túm lấy tay áo của anh lắc lắc, gọi: "Ba."

Những cảm xúc phức tạp khác nhau giằng xé thần kinh anh, Chung Chấp không những không nhúc nhích mà vẫn giữ vẻ mặt bình thản như trước, nghĩ tới có những chuyện bản thân không nhìn thấy, không biết trên bàn ăn chàng trai kia đối với một cô gái say khướt như cô còn làm những gì, anh vừa tức vừa hận, bị ghen tuông choáng hết tâm trí.

Chung Chấp lập tức nâng chiếc ly trong tay lên, định dội thẳng từ đỉnh đầu cô xuống hoặc tạt vào mặt cô, nhưng đột nhiên cảm thấy cơn tức giận của mình sẽ đả thương lòng tự tôn của người khác, vì vậy khi cái ly gần tới sát mặt cô lập tức dừng lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng, đem ly nước ấm đổ từ cổ áo của cô đổxuống.

Ngay khi nước ấm chạm vào da thịt, Toàn Minh không khỏi giật mình, nháy mắt hoàn toàn tỉnh táo.

“Cho con tỉnh táo một chút.” Giọng nói của Chung Chấp đều đều và trầm thấp, nghe không rõ cảm xúc trong đó, nhưng ánh mắt anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trống rỗng của cô, gằn từng chữ một: “Quần áo ướt rồi, đi thay đi."