Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 91: Hai kẻ địch mạnh




Từ bên ngoài đã nhìn thấy được bộ chỉ huy của Hàn thứ đang bốc khói, tiếng súng nổ liên tiếp vang lên, một đám binh sĩ thủ vệ nằm trong vũng máu.

Một đám lính đánh thuê mặc quân phục của Trung quốc, sắc mặt hung tợn, hàm săng sắc nhọn,áp dụng chiến lược tập kích tàn sát hung bạo, khiến cho quân đội canh gác không kịp đề phòng!

Đám lính đánh thuâ trước mặt tất cả đều là đàn ông, cao chúng hai mét, dáng người vạm vỡ, hai hốc mắt hõm sâu, cằm hơi nhọn.

Bọn họ không những không phải là quân đội được vũ trang của Trung Quốc, hơn nữa, còn không có bất kỳ vũ khí nào trên người, nhưng đứng giữa chiến đạn bay, lại không hề có chút sợ hãi nào mà vẫn hiên ngang đối mặt.

Tên lính ngậm một chiếc tẩu trên miệng, không ngừng phả ra khói trắng, cánh tay to lớn rắn chắc, vầng trán bóng loáng.

-Hừ, không hổ danh Thanh giáo, có thể dụ quân đội “Hàn thứ” đi khỏi một cách dễ dàng, xem ra nhiệm vụ lần này không cần tốn nhiêu sức rồi!

Tên cằm nhọn kia sắc mặt vô cùng lạnh lung, ánh mắt sắc như dao:

-Cự Hùng, đừng có lè mề nữa, mày dẫn người vào kho hàng cho nổ toàn bộ đống văn vật đó đi! Đám bộ đội bên ngoài này để tao giải quyết!

-Hử? Thiết Ưng, người cũng tốt quá ha, chuyện giết người đơn giản thì ngươi nhận luôn? Ông mày cũng đang muốn đại khai sát giới đây! Haha …

Lúc này từ trong phong phía sau, một binh sĩ người đẫm máu, tìm thấy một khe hở, liền bắn một đận về phía Cự Hùng và Thiết Ưng.

Thế nhưng khi những viên đạn này bay gần đến lưng Thiết Ưng va Cự Hùng thì dường như bị một luồng sức mạnh vô hình nào đó cản lại, tất cả đều dừng lại rồi rơi hết xuống đất!

Thiết Ưng cau có quay lại, mấy viên đạn ddosd vốn không thể uy hiếp được bọn hắn.

Cự Hùng miệng ngậm điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn lại, nhìn vẻ mặt sợ chết khiếp của tên lính.

Võ giả Tiên Thiên! Chỉ có võ giả Tiên Thiên mới có khả năng cản được đạn!

Khó trách hai người này lại chẳng lo lắng gì cả, đạn bay vèo vào nhưng vẫn đứng hiên ngang trên chiến trường!

Hai gã võ giả Tiên Thiên này là thủ lĩnh của đám lính đánh thuê! Trong giới lính đánh thuê, bọn họ cũng là những kẻ được xếp trong top 10!

Đây nhất định là quân đoàn có vị trí nhất nhì Đông Nam Á, không hổ là liên đoán lính đánh thuê đa tộc!

-Đám cá tạp nham này! Không chờ được nữa, muốn chết hay sao?

Sự khát máu hiện roc trong mắt Cự Hùng, hắn dậm chân một cái, cả thân hình cao lớn đã bay xa đến 10 dặm chỉ trong nháy mắt.

Người lính vừa rồi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cự Hùng giống như một ngọn núi nhỏ, đang nhìn mình nhe răng cười đầy vẻ hung tợn

Trong lòng anh lính vô cùng sợ hại, vôi vàng giơ súng lên, muốn chiến đấu cụ ly gần với tên lính đánh thuê vạm vỡ kia.

Nhưng tay của Cự Hùng giống như một cay kìm thép, cầm lấy nòng súng, bẻ nhẹ một cái, nóng súng đã gãy nát, giống như một cành cây non.

-Bốp!

Cự Hùng nắm tay trái, đấm một cú vào ngực anh lính.

Lồng ngực anh lính kia bị đánh lõm hẳn lại, tim phổi lá lách đều bị võ, máu từ miệng phun ra tung tóe, hai mắt trắng dã, chết một cách không cam tâm.

-Phi!

Cự Hùng nhổ vào mặt anh lính vừ chết, khinh thường nói:

-Mấy con khỉ Trung Quốc này, muốn động thủ với ông đây sao? Yếu nhưtrơ sên thế này, giẫm một cái là chết…

Các chiến sĩ bảo vệ khác nhìn thấy cảnh này, hai mắt đều đỏ ngầu.

Trơ mắt nhìn chiến hữu của mình bị đám người Đông Nam Á đột nhập kia tan sát, cơn giận sôi sục nhưng lại không thể làm gì được.

Sau khi quân đội Hàn thứ rời khỏi cảng quân đội, những người còn lại đều chỉ là những võ giả có thực lực bình thường, cùng với một vài võ giả Hậu Thiên, tất cả cộng lại cũng không phải đối thủ của một võ giả Tiên Thiên!

Bọn họ chỉ biết cầm súng bắn vào đám lính đánh thuê kia, thế nhưng có bắn súng vào vào hai võ giả Tiên Thiên thì cũng chỉ phí công mà thôi!

-Thiết Ưng! Mày dẫn người vào kho cho nổ đám văn vật đó đi! Đám cá tạp nham ở đây, để tao!

Thiết Ưng sắc mặt lạnh lùng, hắn cũng không muốn tranh giánh, vung tay lên, dẫn theo hơn chục người đi về phái nhà kho.

Nhìn thấy một tên võ giả Tiên Thiên đã đi mất, mấy vị thượng tá có thực lực võ giả Hậu Thiên trung cấp liền dẫn theo những binh sĩ có thực lưc võ giả Hậu Thiên sơ cấp,nhân cơ hội này, bao vây tấn công Cự Hùng.

-Lên nào! Muốn mắt được giắc thì phải bắt vua trước, chúng ta hợp sức giết tên chỉ huy kia trước!

-Báo thu cho những anh em đã chết!

Một số binh sĩ, mắt đều đã đỏ ngầu hết lên rồi, khí thế hung hãn không sợ chết.

Cự Hùng cười lớn, nhìn đám người đang chạy về phía mình, không những không đề phòng mà ngược lại còn rất phấn khích.

-Thế mới phải! Mấy con khỉ Trung Quốc các người mà không phản khàng thì có giết cũng không thấy thoải mái!

Một luồng chân khí tiên thiên màu vàng nâu tỏa ra từ người Cự Hùng, cơ bắp nở thêm mấy phần, thân người cao hơn 2 mét của y giờ lại như cao thêm nửa cái đầu nữa!

Y dậm chân một cái, mặt đất xuất hiện hơn chục khe nứt, dậm chân thêm cái nữa thì cả tòa nhà

-Quyền gấu phá núi!

Cự Hùng ngênh đón sĩ quan thương tá kia với một cú đầm kèm theo một luồng chân khí mạnh mẽ, không nói lý lẽ mà đấm thẳng vào đầu ngươid sĩ quan kia.

Hai cánh tay của vị sĩ quan, bắt chéo trước ngực, chân khí Hậu thiên bạn phát toàn phần, ý định cản lại đòn tấn công này và tạo thế tiến công cho các sĩ quan phía sau.

Thế nhưng vừa mới chạm phải thôi, hai cánh tay của người sĩ quan đã bị đánh gãy, chân khí hoàn toàn không có ích!

Cự Hùng dùng nắm tay như thiết chùy của mình, nên vào ót anh ta.

-Bịch!

Sĩ quan đứng đầu đã bị đánh ngã, trên tay Cự Hùng dính lại một thứ gì đó mầu trắng trắng hồng hồng.

-Thượng tá!

Một vài sĩ quan cấp úy hét lên, trơ mắt nhìn trưởng quan vừa mới dẫn dầu đợt tấn không nay đã biến thành một cái xác không đầu!

Cự Hùng lè lưỡi, liếm bàn tay của mình, nhệch miệng cười:

- Mùi vị của óc khỉ … cũng không đến nỗi nào!

-Súc sinh! Tao liều mạng với mày!

Mấy sĩ quan còn lại đã đạt đến đỉnh điểm của sự bi phẫn, dùng quyền cước tấn công Cự Hùng một cách điên cuồng.

-Yếu quá! Yếu quá!

Cự Hùng lớn tiếng chế giễu rồi dùng thân hình như chiếc máy ủi đấy của mính, một đấm đánh bay một ngươi, một cước đạp chết một người, giét hết những võ giả Hậu thiên này, chống như đang

-Đừng có đấu sức mạnh với y! Y là cao thủ cận chiến, đấu với y ở khoảng cách gần thì chí có chết nhanh hơn mà thôi! - Đã có người phát hiện ra vấn đề!

-Làm gì còn lo được nhiều thế! Bên phía nhà kho đã không có binh lực, có chết cũng phải đợi dđc đến lúc Liễu tướng quân mang quân về!

Những sĩ quan trự ban còn lại cố gắng cắn răng chống cự tiếp, nhưng cũng không cách nào lo nghĩ được nhiều vè tình hình nhà kho ở phía sau.

Nhà kho vô cùng im ắng, chỉ nghe thấy tiếng gió lùa qua.

Cùng với Thiết Ưng đi vào đều là những quân nhân từng vào sinh ra tử nhiều lần, thậm chí còn có một số chỉ là nhân viên công chức bình thường.

-Cứu với!

-AAAA! Tôi không muốn chết!

Tiếng gào thét chói tai vang vọng khắp nơi.

Một đám thầy giáo, học sinh và những học giả chuyên môn đang chạy đi khắp nơi. Vòa thơi điểm hỗn loạn này, không ai đểyý đến Chu Phương Tinh đang phải ngồi xe lăn.

-Tần Xuyên, rốt cuộc bên ngoài đã có chuyện gì?

Chu Phương Tinh bị dọa đến xanh mặt, cô chưa từng gặp phải tình huống này bao giờ!

Tần Xuyên suy tư một hồi mới cố gắng giữ tỉnh táo quan sát tình hình xung quanh nhà kho.

- Chắc hẳn đám lính đánh thuê Đông Nam Á kia đó muốn ra tay với số văn vật này, không biết tại sao lại vào được kho hàng rồi.-Tần Xuyên thản nhiên nói.

t

Hắn khá ngạc nhiên, bỏi theo lý mà nói, rất khó vào được nhà kho này, cho dù bên ngoài không thủ được thì cũng không ảnh hưởng đến việc phòng vệ của nhà kho.

Đám lính đánh thuê kia có thể tiến vào nhanh như vậy, tất nhiên là đi trực tiếp từ cửa chính, nhưng ai đã mở cửa, để chúng đi vào?

-Vậy giờ phải làm sao … Tôi rất sợ …

Chu Phương Tinh vô thức nắm chặt lấy tay của Tần Xuyên, vào thời khắc này chỗ dựa duy nhất của cô chính là người đàn ông trước mặt này.

Tần Xuyên nhìn cô cười dịu dàng, đưa tay xoa đầu cô:

-Phương Tinh, cô cần bình tĩnh lại trước, tôi sẽ không bỏ mặc cô đâu, chúng ta phải tìm nơi an toàn để nấp trước đã!

-ừm!

Chu Phương Tinh rơm cớm nước mắt, vào thời điểm sinh tử này, tất cả thầy giáo và học sinh, không ai để ý đến một kẻ tàn phế như cô, ai cũng coi cô như là một con ghẻ ký sinh,

Nhưng Tần Xuyên, người đàn ông mới gặp mặt có một hai lần, lại bằng lòng đi cùng cô, sao lại có thể không cảm động cho được?