Hoàng Thành lập tức như chó bị giẫm đuôi, tức giận nói:
- Cậu nói linh tinh gì đó?
- Nhân trung có nếp nhăn, đỉnh đầu có tóc rụng, Nhĩ môn màu xàm, thận hư khí nhược, xem ra là anh bị ép khô. Có cần tôi kê cho vài đơn thuốc, để anh bổ sung dương khí không.
Tần Xuyên cười khà khà, vẻ mặt xấu xa.
Hoàng Thành xấu hổ, mặt đỏ lên:
- Nói năng lung tung! Đúng là thấp kém!
Hồ Hi Nghiên ở một bên thì âm thầm kinh hãi, tiểu tử này lại có thể nhìn ra được bạn trai của mình gần đây càng ngày càng không được, đúng là cổ quái.
Nhưng chuyện mất mặt như vậy không thể truyền ra ngoài, bằng không thì cô ta cũng sẽ mất mặt.
Ánh mắt Đường Vi cũng sáng lên, chớp chớp nhìn Tần Xuyên. Hình như Tần Xuyên chọc đúng chỗ đau của Hoàng Thành, chẳng lẽ cậu ta còn biết y thuật?
- Cục cưng, không phải em quen hội trưởng sao, chút nữa hãy đề nghị hội trưởng cho người đánh cậu ta ra ngoài. Quả thực hạ thấp cấp bậc của yến hội mà!
Hoàng Thành đột nhiên nói.
Hồ Hi Nghiên nghe xong, hai mắt sáng như đèn pha ô tô:
- Đúng vậy đúng vậy. Ha ha… Một tên trông Net tiến vào đây đúng là có chút nhục nhã, chút nữa em sẽ nói với hội trưởng một chút.
Đường Vi nghe xong những lời này, không nhịn được mà nhíu mày. Cô không có quan hệ cá nhân với hội trưởng, vạn nhất để cho Hồ Hi Nghiên báo cho hội trưởng thật, dù sao đây cũng là nhà của hội trưởng, muốn trục khách cũng có khả năng.
Nhưng mục đích tối nay của cô vẫn chưa đạt được, không thể trực tiếp rời đi như vậy, đúng là phiền toái.
Thấy sắc mặt không dễ nhìn của Đường Vi, Hồ Hi Nghiên vô cùng đắc ý:
- Ha ha, Đường tiểu thư, đợi chút nữa bị đuổi ra khỏi yến hội thì cũng chớ trách tôi. Dù sao cũng do cậu bạn trai trông Net này của cô quá không biết điều.
Không có thân phận không có địa vị, có thể vào đây nên biết mang ơn, lại còn dám ăn nói linh tinh, không nhìn xem đối diện mình là ai.
Ánh mắt Đường Vi lạnh như băng. Tuy rằng cô cũng không sợ con gái một gia tộc làm bất động sản như Hồ Hi Nghiên, nhưng cô cũng biết vào thời điểm này phải cố gắng ẩn nhẫn.
Đúng lúc này, ở cửa ra vào vang lên những tiếng hỏi thăm, không ít người quay đầu nhìn về chỗ đó.
- Ôn lão cũng tới sao? Không phải là nghe nói nhập viện rồi sao?
- Thoạt nhìn thì khí sắc không tệ, ai nói ông ấy bệnh tình nguy kịch vậy?
Các khách mời nhao nhao nghị luận, người tới chính là cha con Ôn Văn Viễn và Ôn Thụy Dương của Đằng Long hội.
Khác với các khách mời khác, bởi vì thân phận đại lão bang đặc thù, bọn họ còn dẫn theo bốn tên bảo tiêu khôi ngô, mặc âu phục vào trong, khí thế mười phần.
Đương nhiên danh nghĩa tham gia tiệc tối là chủ tịch và tổng giám đốc tập đoàn Đằng Long mà không phải là thân phận trong bang phái.
Chỉ có điều người ta là cường nhân ăn sạch hai giới trắng đen, những thương nhân ở đây không ai dám trêu chọc cả, tất cả đều rất cung kính.
Hồ Hi Nghiên thấy người Ôn gia tới, lập tức kéo Hoàng Thành, nói:
- Mau qua đó cùng em, em dẫn anh đi làm quen Ôn lão.
- Ông ấy là hội trưởng Đằng Long hội? Ôn Văn Viễn?
Hoàng Thành có chút kích động, tuy rằng địa vị của gã không tầm thường, thế nhưng không có cơ hội làm quen với nhân vật lớn trong bang hội.
- Đúng vậy nha. Có thể có quan hệ tốt với Ôn gia, là một nguyên nhân lớn khiến bất động sản Nam Hồ có thể dừng chân ở Đông Hoa.
Hồ Hi Nghiên vẻ mặt kiêu ngạo.
Đúng lúc này, cha con Ôn Văn Viễn và Ôn Thụy Dương như nhìn thấy điều gì đó, ánh mắt tỏa sáng, đi về phía hai người.
Hồ Hi Nghiên còn tưởng rằng do cha con họ Ôn nhìn thấy vãn bối là cô ta, do vậy ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế vô cùng, còn liếc mắt với Đường Vi gần đó.
Nhưng khi Hồ Hi Nghiên kéo Hoàng Thành, lộ ra một nụ cười ngọt chết người, định đi lên bắt tay với cha con Ôn gia thì tình hình lại đột nhiên thay đổi…
Cha con Ôn Văn Viễn không thể liếc nhìn cô ta một cái, trực tiếp đi ngang qua, đi về phía sau hai người…
- Ai nha! Tần tiên sinh! Sao ngài cũng tham gia yến hội đêm nay vậy? Sao không nói sớm, thực là có lỗi! Nếu biết ngài cũng tới thì chúng tôi đã tới sớm để chờ!
Ôn Văn Viễn mỉm cười, Ôn Thụy Dương đứng một bên cũng vội vàng chào hỏi.
Khách mời trong sảnh đều câm nín, chỉ có tiếng âm nhạc vang vọng trong không gian rộng lớn.
Đường đường là hội trưởng Đằng Long hội, chủ tịch tập đoàn Đằng Long, đại lão Ôn Văn Viễn mà cả hai giới trắng đen đều phải nể ba phần mặt mũi lại cúi người với một tên trông Net hơn 20 tuổi, lại còn dáng vẻ nịnh nọt?! Cờ lờ gờ tờ!
Tất cả mọi người đều xoa mặt dụi mặt, xem mình có đang nằm mơ hay không.
Đường Vi cũng tỏ vẻ khó tin. Cô đột nhiên nhớ tới hình như Tần Xuyên có quen người của Đằng Long hội, chỉ có điều chi tiết bên trong thì cô vẫn chưa từng hỏi qua.
- Lão Ôn, bệnh của ông vẫn chưa tốt, tới tham gia loại yến hội chó má như này làm gì, không phải là đến ăn chực như tôi đó chứ.
Tần Xuyên thấy đồ ăn trong đĩa đã hết, cầm lấy chén đĩa, đứng dậy đi qua một bên, định tiếp tục ăn.
Ôn Văn Viễn vội vàng đi qua, tới sau lưng Tần Xuyên:
- Ha ha, cảm ơn Tần tiên sinh quan tâm. Chỉ là buổi yến hội này do hội trưởng thương hội tự mình chủ trì, thân thể của tôi coi như cũng tạm ổn, vì vậy tới tham gia một chút.
- Dược liệu sao rồi hả?
- Cũng có chút đầu mối, vài ngày nữa có một hội đấu giá, trong đó dường như có Hà thủ ô 120 năm, về phần Trung thảo cũng đã sưu tập hơn nửa.
Ôn Thụy Dương đứng sau nói.
Tần Xuyên quay đầu lại thúc giục bọn họ:
- Cố hết khả năng, tìm ra sớm thì sớm trị hết.
- Đúng đúng… Chúng tôi nhất định cố hết sức.
Cha con Ôn Văn Viễn chăm chú gật đầu.
Cả đám người xung quanh đều choáng váng, thầm nghĩ người trẻ tuổi kia không phải một tên trông Net sao? Mẹ nó cũng quá trâu bò rồi! Khiến cha con Ôn gia đi theo sau như cháu trai vậy!
Sau khi khôi phục tinh thần, Hồ Hi Nghiên vội vàng dẫn Hoàng Thành tới, cân cần chào hỏi:
- Bác Ôn, chú Ôn, đã lâu không gặp, cháu là Hi Nghiên…
Ôn Văn Viễn quay đầu lại nhìn cô ta, biểu lộ lập tức trở lên nghiêm túc:
- Hả, nha đầu Hồ gia? Ừm…
Sau câu nói đó liền không có gì tiếp theo, hoàn toàn không có ý định nói vài câu chuyện phiếm.
Bởi vì Tần Xuyên đã ăn xong đồ ăn, cha con họ Ôn lại đi tới ngồi bên cạnh hắn.
- Hai người ngồi cùng tôi làm gì vậy? Bên cạnh không có cái bàn nào khác sao?
Tần Xuyên còn có chút ghét bỏ, bởi vì bên cạnh có người ngồi vào.
Ôn Văn Viễn cười ha ha, nói:
- Tần tiên sinh, tôi cũng hơi mệt, ngồi bên cạnh ngài một chút. Nếu không ngài xem mạch cho tôi một chút, xem tình hình của tôi như nào?
- Chờ tôi ăn no rồi nói sau.
Tần Xuyên nói xong, tiếp tục triển khai công cuộc ăn uống vĩ đại.
Hồ Hi Nghiên và Hoàng Thành đứng cách đó không xa vô cùng xấu hổ. Vừa rồi hai người còn trào phúng Tần Xuyên một trận, nói như đinh đóng cột rằng quan hệ giữa Ôn gia với Hồ gia rất tốt, kết quả Tần Xuyên lại là nhân vật ngay cả Ôn gia cũng muốn nịnh bợ, Ôn gia căn bản không thèm để ý tới hai người họ.
Không ít người cũng đua nhau suy đoán, Tần Xuyên không phải là trông Net gì cả, nhất định là Hồ Hi Nghiên nhầm rồi, may mà mình không đi qua châm chọc hắn!
Đường Vi có chút tò mò ngồi xuống, hỏi:
- Tiểu Xuyên Xuyên, hóa ra cậu quen Ôn lão sao, cậu còn biết xem bệnh?
Lúc này Ôn Văn Viễn mới chú ý tới Đường Vi, cười nói:
- Đường tiểu thư hả, đã lâu không gặp.
Tần Xuyên ngẩng đầu, phồng mồm trợn má hỏi:
- Ấy ười en au?(Mấy người quen nhau?)