- Có ý gì?
Tần Xuyên khẽ giật mình, lại nghĩ tới thái độ của Khâu Minh lúc rồi, có dự cảm không tốt.
Tần Minh vui vẻ nói:
- Cũng không có gì đâu, từ khi cháu lên xe đã có một khoản tiền chuyển vào tài khoản của Khâu Minh. Hiện giờ tiệm Internet này đã bị Tần gia mua lại, mà Khâu Minh chỉ là người kinh doanh, cháu mới là ông chủ chân chính.
Tần Xuyên muốn chửi bậy, chớ đùa như vậy chứ!
Khó trách Khâu Minh lại nói tiệm Internet có thể phát tài hay không toàn bộ phụ thuộc vào hắn, muốn cảm hóa ‘bán’ hắn đi!
Chỉ có điều nghĩ lại cũng đúng, một cái tiệm Internet Phong Diệp không đáng bao nhiêu tiền, với tài lực của nhà họ Tần, mua lại cũng không thèm chớp mắt một cái.
- Xuyên nhi, cháu có thể không về ở Tần gia, kỳ thực đại đa số con cháu Tần gia đều có nhà ở ngoài, cũng không có gì lớn.
Nhưng hôn ước này đã được công nhận, là chuyện ván đã đóng thuyền. Hôm nay cháu và Liễu Hàn Yên đã gặp mặt, cũng quen nhau.
Tin tưởng không bao lâu sau, trưởng bối gia tộc hai bên chúng ta sẽ gặp mặt, bàn chuyện hôn lễ của các cháu. Cháu cũng đừng như trẻ con, náo loạn thêm nữa.
Tính tình trẻ con? Đây là lần đầu tiên Tần Xuyên bị nói như vậy. Chỉ có điều nghĩ lại cũng đúng, dù sao có thêm một người vợ xinh đẹp cũng không thiệt thòi gì, không cần phải cứng rắn náo loạn với hai nhà.
Huống chi hắn cũng muốn làm rõ một số bí mật, cần phải tiến vào Tần gia mới có thể phá giải.
Ví dụ như… mẹ đẻ của mình rốt cục là ai, đang ở đâu?
Dường như Tần Minh có thể hiểu được tâm tư của Tần Xuyên, cười nói:
- Cháu suy nghĩ thông chưa. Ta biết cháu rất bất mãn với người nhà, nhưng chung quy thì không thể cả đời cũng không biết mẹ đẻ cháu là ai, vì sao cha cháu lại đưa cháu tới Thanh Liên môn chứ
Nhị gia gia hi vọng cháu có thể trở về. Chỉ khi ở trong gia tộc cháu mới có thể biết rõ tất cả chân tướng.
Nói xong những thứ này, Tần Minh giao một phần tư liệu sớm đã chuẩn bị cho Tần Xuyên.
- Trong phần tư liệu này có tin tức tường tận về Tần gia, còn có tin tức cơ bản về mấy gia tộc khác, cháu đọc qua để biết một chút. Chờ khi cháu chính thức trở về gia tộc, trước khi tham gia khảo hạch gia tộc, tốt nhất nên biết rõ.
- Khảo hạch gia tộc? Đó là gì, cuộc thi sao?
Tần Xuyên không hiểu gì.
Tần Minh cười lắc đầu:
- Đợi khi cháu xem tư liệu sẽ rõ. Đối với đệ tử cổ võ thế gia mà nói, khảo hạch gia tộc vô cùng quan trọng.
Thậm chí nó còn quan trọng hơn Thi đấu thế gia. Nhưng vì tu vi cổ võ của Xuyên nhi… có chút khiếm khuyết, cho nên Thi đấu thế gia có lẽ không cần tham gia.
Trong lòng Tần Xuyên lẩm bẩm, nói đơn giản là đánh nhau cmnđ? Muốn để tôi thay các người đi đánh nhau, nằm mơ nhá!
Hắn thu tư liệu lại, đứng dậy, sờ sờ bụng:
- Tôi ăn no rồi, xin đi trước!
- Đợi một chút!
Tần Minh nhìn cả bàn đồ ăn hết sạch, thầm nghĩ tiểu tử này đúng là có tài năng ăn, đồng thời móc ra một cái điều khiển nhỏ tinh xảo, đưa cho Tần Xuyên.
- Đây là chìa khóa nhà của các cháu ở Bích Hải Sơn Trang, chỉ có vân tay của cháu và Liễu Hàn Yên mới có thể mở ra cửa bảo hiểm ở đó. Nhớ kỹ, là một căn nhà cao cấp ở mặt đông, bây giờ cháu có thể chuyển qua. Tất cả những vật dụng cần thiết đều đã được chuẩn bị xong.
Tần Xuyên cầm chiếc điều khiển từ xa, không khỏi cười nói:
- Ngay cả vân tay của tôi cũng đã thu được, hiệu suất của mấy người thật cao.
- Ha ha, tiết kiệm chút thời gian cho cháu mà thôi. Nhị gia sẽ bảo lái xe đưa cháu đi.
- Không cần, tôi tự đi về. Đi lại tốt cho tiêu hóa!
Tần Xuyên khoát tay áo.
Nhìn Tần Xuyên ra khỏi gian phòng, Tần Minh thở dài, biểu lộ trầm trọng. Ông lấy ra điện thoại di động, bấm một dãy số.
- Đại ca, gặp Tần Xuyên rồi. Đúng… Khi còn trẻ rất giống a Mục, chỉ tiếc tư chất tập võ dường như rất kém, thoạt nhìn thì có vẻ có bệnh. Năm đó a Mục ở tuổi này cũng đã là Tiên Thiên sơ cấp.
Em rất lo lắng, một khi nó và Liễu Hàn Yên kết hôn sẽ có không ít phiền toái tìm tới nó. Đến khi đó nó không có năng lực bảo vệ bản thân, sẽ bị người bắt nạt…
Haiz… Đều do những năm nay Tần gia chúng ta xuống dốc, đến mức phải dùng một tờ hôn ước để lôi kéo Liễu gia. Đúng là làm khó xử đứa nhỏ này rồi.
Từ nhỏ đã không nuôi dưỡng nó cho tốt, vứt bỏ vào trong núi rừng. Hiện nay lại cần nhờ nó tới giúp gia tộc thoát khỏi khốn cảnh, đẩy nó vào trong hố lửa…
Đầu bên kia truyền tới một giọng nói cứng cáp có lực:
- Đã là trưởng tôn nhà họ Tần, phải có giác ngộ này. Mặc kệ nó có lớn lên trong gia tộc hay không.
Tần Minh cười khổ:
- Đại ca, trái tim anh quá sắt đá rồi. Nói như nào nó cũng là cháu ruột của anh mà…
Hiện giờ tin tức nó và Liễu Hàn Yên sắp lập gia đình đã truyền ra bên ngoài. Chỉ nói tên Vô Song công tử của Cơ gia vẫn luôn theo đuổi Liễu Hàn Yên mà không được kia, khi cậu ta biết sự tồn tại của Tần Xuyên, khẳng định coi Tần Xuyên là cái gai trong mắt, hận không thể giết chết nó.
- Cơ Vô Song có thể coi là thiên tài đứng đầu thời đại hoàng kim, cao ngạo không gì sánh nổi. Cho dù cậu ta hận Tần Xuyên, cũng sẽ không tỏ thái độ rõ ràng, sẽ không làm ra những chuyện không xứng thân phận, chỉ cần đề phòng thích hợp có lẽ sẽ không có chuyện gì.
- Tạm thời chỉ có thể như vậy…
***
Trên đường trở về tiệm Internet, Tần Xuyên nhanh chóng xem qua tư liệu, khắc ghi vào trong đầu.
Chỉ có điều tình hình những cổ võ thế gia này hắn cũng không quan tâm. Thứ mà hắn muốn biết nhất chính là bí mật của mẹ hắn.
Những đứa nhỏ có cha mẹ bên người không thể nào hiểu được loại tình cảm này của Tần Xuyên.
Hắn móc chìa khóa nhà cưới ở Bích Hải Sơn Trang ra, nhìn vào thở dài. Vì chuyện này xem ra là không thể tránh khỏi việc kết hôn với Liễu Hàn Yên, tiếp xúc với Tần gia rồi.
Khi trở lại tiệm Internet, Diệp Tiểu Nhu đã tới bệnh viện, còn cha con Khâu Minh thì cười không ngậm miệng nổi. Khi thấy Tần Xuyên đi về, rất nhanh đi tới nói:
- Tần Xuyên, về sau phải gọi là ông chủ rồi.
- Chú Khâu, chú quá không có cốt khí rồi, sao chỉ cho chú chút tiền, chú đã bán cháu đi?
Tần Xuyên phiền muộn bĩu môi.
- Ha ha, anh Xuyên đừng nói đùa, đây là 2 triệu tiền mặt đó!
Hai mắt Khâu Húc đều là tiền.
Tần Xuyên mặc kệ hai cha con nhà này, định tới quầy hàng tiếp tục trực ca đêm.
Nhưng Khâu Minh lập tức nói:
- Ông chủ Tần, về sau cậu cũng không cần trực ca đêm nữa, ban ngày tới xem là được rồi. Tôi định mở một chi nhánh nữa, thuận tiện mời hai tên trông Net khác đảm nhiệm tất cả, cậu cứ chú ý đến nghiệp vụ của cậu đi.
Tần Xuyên sững sờ:
- Tôi nào có nghiệp vụ khác.
- Lão tiên sinh kia nói, về sau cậu bận rộn nhiều việc, không có thời gian tới tiệm Net làm nữa.
Khâu Minh nói.
Mặt Tần Xuyên sa sầm, chỉ có điều cũng lười giải thích. Như vậy cũng tốt, gần đây mình có rất nhiều việc, muốn đi làm cũng có lòng mà không có lực.
Một đêm an tĩnh qua đi, nhưng Tần Xuyên thức trắng đêm, trong đầu vang lên những lời Tần Minh nói, suy nghĩ về bí ẩn thân thế của mình.
Hôm sau là chủ nhật, hắn đã đồng ý với Đường Vi đi tham gia bữa tiệc từ thiện.
Lúc chiều, Đường Vi mặc váy đỏ, đeo kính râm, dáng vẻ thời thượng xuất hiện ở cửa ra vào tiệm Internet, bảo Tần Xuyên cùng cô ra ngoài.
Ngồi trên chiếc BMW của Đường Vi, Tần Xuyên nghi hoặc:
- Cần xuất phát sớm như vậy sao?
- Đương nhiên không phải, tiệc tối đương nhiên phải diễn ra vào buổi tối. Chỉ có điều tôi dẫn cậu đi mua vài bộ quần áo ra hồn một chút.
Đường Vi cười như hoa.
- Sao phải vậy? Phong cách trang phục của tôi từ trước đến giờ đều vô cùng thời thượng.
Tần Xuyên giật giật chiếc T-shirt ố vàng của mình.
Đường Vi đưa tay trêu chọc mặt Tần Xuyên, ngón tay mang theo mùi thơm thoang thoảng:
- Tiểu Xuyên Xuyên, phong cách của cậu chỉ thời thượng với ăn mày. Hôm nay phải ngoan ngoãn nghe lời tôi. Yên tâm, mua quần áo không cần dùng tiền của cậu!
Tần Xuyên lập tức cài dây an toàn cho mình, chỉ chỉ phía trước, khí định thần nhàn:
- Tôi là người quan tâm tới tiền sao? Mau lái xe đi!