Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 61: Phải văn minh và hòa nhã




- Ôi, đừng đánh nữa!

- Em sai rồi! Đại ca tha mạng!

Mã Kim Bằng đứng ngoài cửa vui mừng nói:

- Nghe thấy chưa? Hạo Bân, tên này bị đánh tới sắp són ra quần luôn rồi kìa!

Trần Hạo Bân lại chau mày, không vui đáp lời:

- Sao nghe không giống giọng của Tần Xuyên?

Hồng Đào đứng sau cẩn trọng nói:

- Cục trưởng, hình như là mấy tên lưu manh chúng ta sắp xếp đang kêu la đấy ạ!

- Á?

Mã Kim Bằng sợ hãi thất sắc, nhanh chóng chạy tới đẩy cánh cửa phòng Câu Lưu.

Vừa vào tới cửa, cục diện bên trong nhà lao khiến cho bọn họ đứng hình.

Chỉ thấy mấy tên lưu manh khi nãy còn mạnh mẽ cường tráng, hiện giờ chỉ còn lại ba tên nằm lăn lộn trên mặt đất, miệng phun đầy máu, mắt trắng dã, bất tỉnh nhân sự.

Còn có hai người đàn ông khác, một người bị Tần Xuyên ép lên tường đánh, kẻ khác thì bị Tần Xuyên dẫm nát dưới chân, chỉ còn chút hơi sức kêu cha khóc mẹ.

- Mẹ nó… đã nói với các người ông đây không thích đánh người, lại còn cứ đánh!

Tần Xuyên nói một câu, lại đấm cho tên lưu manh kia một cú, dù cũng chẳng dùng mấy sức lực nhưng vẫn khiến mặt gã sung vù lên.

- Có hiểu thế nào là giữ lịch sự không?

Nói xong, hắn vung tay đấm bồi thêm một cú.

- Có hiểu thế nào là xã hội hòa nhã không?

Dứt lời lại đấm một cú nữa.

- Mấy đứa choai choai các cậu, không chịu khó học hành cho tốt, học người ta làm giang hồ, đánh nhau ẩu đả, mấy cái bộ phim nhảm nhí chiếu trên TV mà cũng tin à? Làm tấm gương xấu cho em trai em gái thì sao? Từ rày về sau không cho phép đánh nhau nữa, nghe thấy không?

Tần Xuyên giống như thầy giáo đang giáo huấn một đám học sinh hư.

Một đám lưu manh đầu xanh đầu đỏ bị đánh cho khóc không còn nước mắt, trong lòng không ngừng rên rỉ: Khốn kiếp! Từ đầu chí cuối đều là hắn đánh bọn ta mà!

Mã Kim Bằng đứng trước cửa phòng giam sắc mặt đỏ gay, tức giận hét lên với Hồng Đào:

- Không phải ta đã ra lệnh còng tay hắn ở đây sao? Còng tay của hắn đâu rồi?

- Tôi… tôi thật sự đã còng tay hắn lại rồi mà!

Hồng Đào cũng không biết nên tìm ai giãi bày, việc này cũng quá mức hoang đường rồi.

Sắc mặt Trần Hạo Bân âm trầm, gã không ngờ tới Tần Xuyên có thể đánh như thế, xem ra gã đánh giá thấp cái tên nghèo kiết xác này rồi.

Quách Xán lập tức bình tĩnh lại, ra ngoài phòng giam, lớn tiếng quát:

- Dừng tay! Đây là cục cảnh sát, không phải nơi để ngươi giễu võ giương oai!

Tần Xuyên quay lại, ném tên lưu manh bị đánh tới ngu người xuống đất, không thèm để ý tới Quách Xán, lại vẫy tay với Trần Hạo Bân.

- Kia chẳng phải chủ nhiệm Trần sao? Thật trùng hợp quá đi! Anh cũng ở cục cảnh sát à?

Trần Hạo Bân ngoài mặt cười cười nhưng bên trong không cảm xúc:

- Đúng thế, thật trùng hợp quá đi, chỉ có điều là Tần tiên sinh ở bên trong phòng giam, còn tôi thì ở bên ngoài.

Trong long Tần Xuyên rốt cuộc hiểu rõ, hóa ra là mấy chuyện xấu xa do Trần Hạo Bân bày ra, nhưng dù sao đây cũng là cục cảnh sát, hắn coi như có thể lao ra đánh cho gã này một trận thì cũng rước lấy vô số phiền toái.

Huống hồ, Diệp Tiểu Nhu hiện ở đâu còn chưa rõ, chuyện nhỏ không nhẫn nhịn chuyện lớn ắt khó thành, Tần Xuyên cũng không ngu tới mức đẩy bản thân hắn vào cục diện khó cứu vãn.

- Tần Xuyên, còng tay của cậu đâu?

Lúc này Hồng Đào sốt ruột chạy tới hỏi thăm.

Tần Xuyên chỉ xuống mặt đất:

- Anh nói tới thứ này ư?

Đội trưởng Hồng Đào nhìn thoáng qua mặt đất phòng giam, trên đó hiển nhiên có một đôi còng tay bị kéo đứt vặn vẹo như một mớ sắt vụn.

Miệng của y há to, đủ để nhét vừa một quả trứng gà:

- Không thể nào!

Trên mặt đất một đám lưu manh mồm miệng đầy máu khóc lóc kêu than:

- Đội trưởng Hồng, tên này không phải là người, hắn kéo một phát còng tay đã đứt ra rồi!

Tần Xuyên nhấc một chân đạp tên lưu manh kia liên hoàn vài nhát, khiến y lăn lộn vài vòng, sùi bọt mép.

- Đội trưởng Hồng là để mày gọi sao? Cứ làm như mày quen biết đội trưởng vậy, cảnh sát làm sao quen biết đám lưu manh tụi mày được chứ? Đúng là đồ không có mắt.

Tần Xuyên cười gian xảo nhìn Hồng Đào:

- Phải không đội trưởng Hồng? Anh hẳn là không có mối quan hệ gì với đám lưu manh này chứ?

Ánh mắt người này vô cùng lạnh lẽo, dù là đang cười, cũng khiến cho Hồng Đào không rét mà run.

Hồng Đào sợ hãi, vô ý lùi lại hai bước, cứng ngắc gật đầu:

- Đương nhiên rồi… Tôi không quen bọn chúng…

Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào, Chu Vân Phong và Chu Thanh Sơn, đưa theo một người đàn ông áo vest giày tây nhanh chóng bước vào hiện trường.

Quách Xán cùng Mã Kim Bằng, Trần Hạo Bân đưa mắt nhìn nhau, hàm ý sự việc càng lúc càng đi xa rồi.

Người đàn ông trung niên âu phục chỉnh tề kia là Lưu đại luật sư nổi danh thành phố Đông Hoa, được xem như luật sư tâm phúc của Chu gia.

Nhưng Quách Xán vẫn cứng đầu bước lên tiếp đón:

- Thị trưởng Chu, Chu lão gia, hai người sao lại đích thân tới đây, lại không cho người kêu Quách mỗ ra nghênh đón.

- Chúng ta có thể không tới sao? Cục trưởng Quách, sao vẫn chưa thả Tần tiên sinh?

Thái độ của Chu Thanh Sơn vô cùng nghiêm trọng, Tần Xuyên là ân nhân của Chu gia, cũng là bậc trưởng bối. Ở cái thành phố Đông Hoa bé tí tẹo này, lại có người dám hãm hại vu oan cho Tần Xuyên, giam hắn ở cục cảnh sát, thật là hung hang qua mặt gã Thị trưởng này.

- Chuyện này… Tần Xuyên còn chưa thẩm vấn xong, chưa thể thả người được.

Quách Xán nhếch miệng cười, y tất nhiên ko dễ dàng thả Tần Xuyên, nếu không chẳng phải chính y nhận tội bắt bớ người vô cớ sao.

Chu Vân Phong nhìn thấy Tần Xuyên bị nhốt trong phòng giam, xung quanh là khung cảnh vụ đánh nhau, kinh sợ hỏi:

- Tần tiên sinh, ngài không sao chứ?

Tuy cha con Chu gia biết Tân Xuyên là Võ giả Hậu thiên, không dễ dàng bị sỉ nhục, nhưng tóm lại vẫn hết sức lo lắng.

- Tôi bị giam bên trong này, các ngài cảm thấy ta không có chuyện gì sao?

Tần Xuyên vẻ mặt vô tội.

Chu Vân Phong xấu hổ, quay đầu lại nói:

- Luật sư Lưu, còn không mau nộp tiền bảo lãnh cho Tần tiên sinh?!

Luật sư Lưu vội vàng gật đầu, đi về phía trước nói:

- Cục trưởng Quách, ta là luật sư của Tần tiên sinh, các ông bắt người lý do nhập cư trái phép và buôn lậu thuốc phiện, nhưng chứng cứ cũng không đầy đủ, không có quyền giam ngài ấy, tôi hiện tại muốn nộp tiền bảo lãnh cho ngài ấy.

Nghe tới họ nộp tiền bảo lãnh cho Tần Xuyên, Trần Hạo Bân biểu lộ không vui, y chẳng dễ dàng gì nhờ vả mối quan hệ với Mã Kim Bằng, bắt Tần Xuyên, sao có thể dễ dàng để hắn ra ngoài được, lại còn không hề hấn gì.

Con ngươi hắn đảo một vòng, cười mỉm bước tới:

- Chu lão gia, Chu thị trưởng, Luật sư Lưu, tôi là Trần gia Trần Hạo Bận, thứ cho tôi nói hai câu.

- À, tiểu tử Trần gia, sao cậu cũng ở đây?

Đám người Chu Vân Phong sững sờ.

- Tôi tới cục giải quyết ít chuyện, vừa hay gặp tình hình này, tôi cảm thấy Tần tiên sinh có lẽ không có phạm pháp, nhưng hắn vừa đánh năm nghi phạm khác trong bốt cảnh sát này, ở đây có camera giám sát, mấy vị không định phủ nhận chứ?

- Chuyện này…

Luật sư Lưu chần chừ một lát, y nhìn qua tình thế bên trong phòng giam, hình như là do Tần Xuyên gây ra.

Tần Xuyên buông tay:

- Tôi chỉ phòng vệ chính đáng, vậy cũng tính sao?

- Có phải phòng vệ chính đáng hay không, chúng tôi cón phải xem băng thu hình, tiến hành thẩm tra, không phải cậu nói là được.

Mã Kim Bằng được nhắc nhở, lấy lại uy phong.

Quách Xán cũng thuận theo, nói mấy câu chính nghĩa:

- Luật sư Lưu, ông cũng thấy đấy, hiện trường ẩu đả khủng khiếp, đây là cục cảnh sát, người ta đánh nhau ở đây, nếu chúng tôi tùy tiện thả người, thì cái chức cục trưởng này của tôi chắc cũng không cần làm nữa! Chứng cớ xác thực, ông muốn nộp tiền bảo lãnh e là cũng khó.

Chu Vân Phong và Chu Thanh Sơn hai cha con nhìn nhau, chau mày, rốt cuộc vấn đề này khó xử rồi.

Hóa ra chuyện này Tần Xuyên cũng có can dự, thật không biết tên tiểu tử này sao lại trêu chọc vào mấy người đó, nếu chỉ có Quách Xán và Mã Kim Bằng còn may, lại dây dưa cả với Trần gia, bọn họ cũng không nể mặt Chu gia nữa.