Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 5: Tiền mồ hôi nước mắt




Đám người xung quanh đều rất xem thường Triệu Ngọc Lan, lộ ra vẻ chán ghét.

- Sao tiểu Nhu lại có một bà mẹ như vậy, cô gái này thật đáng thương.

- Đúng vậy, tôi chưa từng gặp bà mẹ nào không nói lý lẽ như vậy, cái này có khác gì cướp tiền đâu?

Nghe mấy tiếng nghị luận này, rốt cục Triệu Ngọc Lan phát hiện tình hình không ổn, mà Diệp Tiểu Nhu khóc lóc như vậy, càng khiến người đồng tình tăng lên.

Khâu Minh đứng đó đã không nhịn được nữa, đi tới bên quầy cầm điện thoại, tức giận nói:

- Mọi người ở đây cũng có thể làm chúng, rốt cục là ai đang náo loạn. Nếu bà còn làm loạn chúng tôi kinh doanh, tôi sẽ báo cảnh sát.

Triệu Ngọc Lan thấy Khâu Minh thực sự muốn báo động, cũng có chút sợ hãi. Dù sao trong tay Tần Xuyên có video, hơn nữa những người có mặt ở đây chắc chắn không đứng về phía bà ta.

Bà ta xoay người sang chỗ khác, trừng mắt nhìn Diệp Tiểu Nhu đang khóc như lê hoa đái vũ:

- Nha đầu thối, không biết đúng sai! Sớm muộn thì cũng như cha mày! Cách con quỷ nghèo Tần Xuyên kia xa một chứ!

Nói xong, Triệu Ngọc Lan đi ra khỏi tiệm Internet, tiện tay ngăn cản một chiếc taxi ngang qua.

Đợi bà ta vừa đi, Diệp Tiểu Nhu như mất đi sức lực, thân người mềm nhũn chống một tay vào quầy hàng, yên lặng lau nước mắt.

- Tiểu Nhu Nhu nghe lời, khóc thì không xinh đâu.

Tần Xuyên nhìn tới đau lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cô bé, muốn cô bé ngừng khóc.

Diệp Tiểu Nhu miễn cưỡng ngẩng đầu cười:

- Đừng nói với em như vậy, em cũng không phải là bạn nhỏ ở nhà trẻ…

- Anh cảm thấy giống. Em nhìn em đó, làn da non mềm, còn hơn cả một số đứa nhỏ.

Tần Xuyên nhéo nhéo gương mặt cô bé.

- Đáng ghét…

Diệp Tiểu Nhu nín khóc mỉm cười, nhưng trong mắt vẫn lộ ra vẻ thương cảm, lau khóe mắt:

- Đúng rồi, em nhớ khăn giấy trong tiệm đã không đủ, em ra ngoài mua một ít…

Bên ngoài mưa đã ngừng lại, Diệp Tiểu Nhu mang ô đi ra cửa.

- Ai, đứa nhỏ tiểu Nhu này cũng không thoải mái. Tần Xuyên phải nắm chắc, chăm sóc nó cho tốt. Cô gái đơn thuần lại xinh đẹp như vậy, hiện giờ cũng không còn nhiều.

Ông chủ Khâu Minh vẻ mặt cảm khái, vỗ vỗ bả vai Tần Xuyên.

Tần Xuyên nhìn theo bóng lưng Diệp Tiểu Nhu đi ra, chỉ có thể thở dài một hơi, lộ ra vài phần bất đắc dĩ.

Đã gần hai giờ trôi qua, cô bé vẫn chưa trở về.

Đi ra ngoài mua đồ là một việc, cô cũng muốn tìm lý do giải sầu.

Chỉ có điều Diệp Tiểu Nhu ra ngoài quá gấp, điện thoại di động quên trong tiệm, đúng lúc này có người gọi tới.

Tần Xuyên mở máy giúp hai người khách, rất tự nhiên lấy điện thoại của cô bé ra, mắt nhìn thì là cha của cô bé, Diệp Đông Cường gọi tới.

Diệp Đông Cường là công nhân xây dựng, thỉnh thoảng cũng tới tiệm Net xem con gái, Tần Xuyên quen ông ta cũng gần một năm rồi.

Diệp Đông Cường cũng biết con gái có ý với Tần Xuyên, cũng không bài xích Tần Xuyên, còn rất thân mật với hắn, rất chiếu cố Tần Xuyên lẻ loi một mình giữa thành phố, thường xuyên mời hắn ăn cơm.

Thấy cô bé vẫn chưa trở về, Tần Xuyên nghe máy.

Nhưng vừa mới nghe, phía đối diện truyền ra một tiếng kêu của một người đàn ông lạ:

- Alo? Là con của Đông Cương sao? Ba cháu xảy ra chuyện!

Tần Xuyên biến sắc, vội vàng hỏi:

- Cháu là bạn của Diệp Tiểu Nhu, chú Đông Cường sao vậy?

- Gả? Không phải con gái của ông ấy? Vậy mau nói với con bé, ông ấy đánh người khác! Cũng bị hộc máu rồi!

Mặc dù Tần Xuyên trước giờ rất trấn định, cũng thấy cả kinh trong lòng, vội vàng hỏi địa điểm, biết rõ ở một công trường gần đây, sau đó cúp điện thoại.

- Tiểu Húc, cậu giúp tôi trông Đường Nghị một chút. Nếu chút nữa chị Đường về, nói với chị ấy tôi có việc gấp phải ra ngoài. Sau khi tiểu Nhu trở về thì nói chuyện này cho cô ấy.

Trong lòng Tần Xuyên rất sốt ruột, hận không thể bay qua.

- Em biết rồi, anh Xuyên mau đi đi.

Khâu Húc nghiêm túc nói, gã đứng ở bên cạnh cũng nghe thấy đại khái.

Tần Xuyên không nói hai lời, chạy ra khỏi tiệm Internet. Tuy rằng bầu trời vẫn có mưa bay, nhưng hắn cũng mặc kệ.

Nhanh chóng vượt qua hai con đường, Tần Xuyên đi vào một khi vực đang thi công, ở một căn phòng tạm bợ, có mấy công nhân xây dựng đang vây quanh một chỗ.

Tần Xuyên liếc mắt đã nhìn thấy Diệp Đông Cường ngồi trên mặt đất, dù mới trung niên nhưng tóc đã xám trắng gần hết, sắc mặt vàng như nến, không ít đồi mồi trên da.

Trước ngực áo lao động bẩn thỉu là một mảng máu đen, môi của ông tái nhợt.

- Chú Đông Cường!

Tần Xuyên rảo bước chạy tới, ngồi xổm bên cạnh ông ta, chau mày:

- Chuyện gì xảy ra vậy? Ai khiến chú ra nông nỗi này?

Diệp Đông Cường cố lộ ra vẻ mặt tươi cười nhẹ nhõm:

- Tiểu Xuyên hả, nhìn cháu khẩn trương như vậy kìa. Chú không sao, là bọn họ không nên gọi điện thoại, còn nói muốn đua chú đi bệnh viện nữa, đúng là chuyện bé xé ra to mà.

- Đông Cường, ông đã hộc máu rồi còn nói không có việc gì sao? Nắm đấm của một bảo vệ nặng tới mức nào chứ?

Một người đứng cạnh lên tiếng.

- Ông cũng thật là, tiền sao có thể quan trọng bằng mạng chứ. Người ta mang theo cả bảo vệ tới, chúng ta có thể dây vào họ sao…

Tần Xuyên từ lời thảo luận của họ mà biết được vừa rồi chuyện gì đã xảy ra.

Hóa ra tiền lương của đám người Diệp Đông Cường đã kéo dài bốn tháng rồi, thậm chí phí sinh hoạt tháng này cũng đều khất nợ.

Hôm nay tổng giám đốc công ty phụ trách hạng mục tới tuần tra, Diệp Đông Cường dẫn đầu đi lên hỏi tiền công, nhưng quản lý liền nói một câu:

- Theo hợp đồng thì công trình chấm dứt mới trả tiền.

Những công nhân khác đều sợ hãi mấy tên bảo vệ mà chúng dẫn tới, không dám nói thêm, chỉ có Diệp Đông Cường kiên trì muốn đòi nhận ít nhất một tháng tiền công.

Kết quả một tên bảo vệ xông tới, đấm vào bụng Diệp Đông Cường một cái, Diệp Đông Cường lăn quay ngã xuống, còn phun ra vài ngụm máu.

- Tiểu Xuyên, chú không sao đầu. Hôm nay chú không thể uống phí một đấm này, nhất định phải đòi lấy tiền công!

Quản lý ở trong văn phòng bên cạnh công trường. Chú không tin trên đời này chẳng lẽ không có vương pháp? Bọn chúng có giỏi thì đánh chết chú!

Diệp Đông Cường nhổ ra một ngụm nước bọt mang theo chút máu, cố gắng đứng từ mặt đất lên.

Tần Xuyên tự nhiên kéo cổ tay Diệp Đông Cường lại, như vô tình như cố ý mà bắt mạch, hai đồng tử liền co lại!

Hắn cười ân cần nói:

- Chú Đông Cường, cháu thấy thân thể chú không tốt lắm, vẫn nên tranh thủ thời gian đến bệnh viện kiểm tra đi… Tiền lương hai ngày nữa đòi cũng được.

- Sao ngay cả cháu cũng nói vậy? Không đi! Thân thể mình chú đương nhiên hiểu rõ!

Diệp Đông Cường rất kiên trì, đúng lúc bên ngoài cũng hết mưa, ông trực tiếp đi về một phía khác của công trường.

Tần Xuyên chưa từng thấy Diệp Đông Cường kiên cường như vậy, có lẽ là quản lý và bảo vệ đã chọc giận ông.

Tần Xuyên lo lắng, chỉ có thể đi theo phía sau.

- Chú Đông Cường, đợi sau khi nhận được tiền lương, chú phải tới bệnh viện kiểm tra với cháu.

Tần Xuyên tiếp tục khuyên.

- Tiểu Xuyên, hôm nay cháu sao vậy, sao lại nhất quyết bảo chú tới viện? Để sau hãy nói!

Diệp Đông Cường trả lời qua loa.

Tần Xuyên thở dài, xem ra không nhận được lương, Diệp Đông Cường sẽ không tới bệnh viện.

Ở gần phần ngoài công trường, có mấy tòa nhà lợp tôn xanh da trời, trong đó có một căn phòng khá lớn có điều hòa không khí, đây chính là văn phòng của quản lý.

Mắt thấy sắp tới nơi nhưng hô hấp của Diệp Đông Cường ngày càng trầm trọng, một tay ôm bụng, dường như chỗ đó rất đau, thân thể còng xuống mà đi.

Tần Xuyên lập tức đỡ lấy Diệp Đông Cường, nghiêm túc nói:

- Chú, có phải chú rất đau không? Bây giờ cháu đưa chú tới bệnh viện.

- Không đi… Chú không đi… Nếu không nhận được tiền, chú không đi đâu cả…

Diệp Đông Cường cắn răng, thậm chí ở lợi còn ứa ra máu, hai mắt có hai dòng nước mắt nóng hổi.

- Đó đều là tiền chú đổ mồ hôi đổ máu mới kiếm được… Chú nhất định phải đi…

Một người đàn ông trung niên độc thân gần năm mươi tuổi, đầy sự không cam lòng và khuất nhục. Ông chỉ muốn lấy được thứ thuộc về mình, nhưng thân thể giờ đã rất đáng báo động.

Tần Xuyên không biết vì sao hôm nay Diệp Đông Cường lại đặc biệt ngoan cố như vậy, dù là người không có kiến thức y học cũng biết thân thể của ông xảy ra vấn đề lớn rồi.

Suy nghĩ một chút, Tần Xuyên hạ quyết tâm, nghiêm mặt nói:

- Chú Đông Cường, cháu thay chú đi đòi tiền lương, chú ở ngoài chờ cháu.