Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 472: Thất tuyệt




"Phá quan!"

Tiếng gầm giận dữ, kiếm điên cuồng nổi giận này khiến Tuyết Nữ cũng không thể không tập trung chân khí chặn trước mặt mình!

Một bức tường chân khí sóng âm hình thành, hợp lại với kiếm khí tấn công kịch liệt này!

Kiếm khí này đúng như tên “Phá quan” của nó, rộng rãi bá khí như một chiếc xe công thành sắp đụng nát hàng rào sóng âm ở phía trước.

"Ầm ầm!"

Bụi mù cuốn khắp nơi khiến Tuyết Nữ không thể không lui về phía sau ba bước để đảm bảo duy trì khoảng cách an toàn, không bị Ryugasaki Ikuo đánh lén.

- Thần Môn Thất Tuyệt Kiếm! Mày quả nhiên là người của Thần Kiếm Môn!

Tuyết Nữ vẻ mặt lạnh lùng, buông cây sáo xuống.

Tuy rằng khúc thanh âm của rừng trúc của cô ta lợi hại nhưng tu vi chân khí của Ryugasaki Ikuo không kém gì cô ta, lại có kiếm khí uy lực mạnh hơn. Cô ta biết nếu tiếp tục thổi thì cũng chẳng làm gì được tên này, dứt khoát thu lại cây sáo.

Thất Tuyệt Kiếm cũng không phải chỉ đơn giản là vì kiếm thuật này có tất cả bảy chiêu.

Trong năm Thịnh Đường, Thần Kiếm Môn có một kiếm khách rất giỏi, được xưng là Vương Thiếu Bá “Thất Tuyệt Thánh thủ”, là thi nhân biên cương được người đời sau ca tụng, ông ta đã từng vứt bỏ bút đi tòng quân.

Ông ta giỏi làm thơ Thất Tuyệt, thông qua kinh nghiệm của bản thân và tu luyện cổ võ, sáng tác ra bảy bài thơ Thất Ngôn Tuyệt Cú “Đi tòng quân”.

Bảy bài thơ này diễn hóa thành bảy chiêu kiếm thuật, trải qua vô số đời cao thủ gọt giũa, cuối cùng trở thành Thần Môn Thất Tuyệt Kiếm hiện nay.

Khác với mười ba chiêu Phiêu Diểu linh hoạt đa dạng là Thất Tuyệt Kiếm chú trọng lâm trận giết địch, giết chóc khi công thành đoạt đất hơn, chiêu thức trực tiếp, hung hãn hơn, sức sát thương đương nhiên lớn hơn.

Kurozuka bao vây đến phía sau, vẻ mặt âm trầm:

- Hai đại tuyệt học của Thần Kiếm Môn, Thần Môn Thất Tuyệt Kiếm nằm trên mười ba chiêu thức Phiêu Miểu, không chỉ cần đệ tử đích truyền mà còn phải là đệ tử được chưởng môn và trưởng lão tán thành mới có thể học. Chắc chắn mày không phải là Ryugasaki Ikuo, mày là người nào của Thần Kiếm Môn?

- Bớt nói nhảm đi, có gan thì lên đây thử xem, xem kiếm của tao sắc hơn hay chân khí của chúng mày lạnh hơn.

Ryugasaki Ikuo vẻ mặt lãnh khốc.

Kurozuka mắt lộ ra tà quang:

- Không thể không nói vừa rồi đúng là mày đã giấu được tao. Xem ra mày cậy mình chân khí mạnh, lén lút chặn đạn ở bên ngoài, giả vờ mình trúng đạn, thông minh, cơ trí.

Đáng tiếc, cho dù mày có thực lực tiên thiên cao cấp, cho dù mày là kiếm khách của Thầm Kiếm Môn nhưng mày mang theo một con ghẻ kí sinh thì còn mong đột phá được vòng vây của tao và em gái tao à? Đừng mơ!

Ryugasaki Ikuo híp mắt:

- Vậy mày có biết nhân lúc mày đi lên tao đã làm những thí nghiệm gì trong phòng thí nghiệm của chúng mày không?

Vẻ mặt Kurozuka cứng đờ, ngẫm nghĩ một lát, nghĩ đến một suy nghĩ không dám nghĩ nhiều hơn…

- Cũng đến lúc rồi, thứ tao chuẩn bị chắc trộn lẫn nhau rồi…

Ryugasaki Ikuo quay đầu lại nhìn Liễu Hàn Yên ở bên cạnh, nói:

- Cô Liễu, cô biết nếu axit sulfuric đậm đặc trộn lẫn với Potassium Permanganate sẽ xảy ra hiện tượng gì không?

Liễu Hàn Yên yên lặng lắc đầu, cô cũng không rõ lắm về kiến thức hóa học.

Đúng lúc này, dưới mặt đất như xảy ra động đất, phát ra tiếng nổ “ầm ầm” chấn động!

Cùng với đó, thang máy gần đó cháy rất to, ánh lửa chói mắt, một luồng khói màu đen nóng rực trực tiếp nướng cửa thang máy thành màu đen!

"Không!!! —— "

Kurozuka quay đầu lại, ôm đầu điên cuồng gào rú!

Có thể tưởng tượng, sau khi thang máy bị lửa bao phủ, cả phòng thí nghiệm bị chất hóa học dẫn đốt sẽ sinh ra trận nổ kịch liệt như thế nào, hoàn toàn sụp đổ!

Thật ra phòng thí nghiệm sinh hóa kiểu này chỉ cần có người cố ý phóng hỏa thì rất dễ xảy ra nổ lớn, mà Ryugasaki Ikuo lại biết nên làm thế nào.

- Xin lỗi, tao đã phá hỏng hết thiết bị điều khiển lửa của chúng mày tôi, tao thấy chúng mày nên đi cứu thành quả thí nghiệm của mình đi. Cho dù máy tính bị cháy hỏng thì những tủ lạnh lớn kia chắc cũng chống đỡ được một thời gian, bọn tao không làm phiền chúng mày nữa!

Ryugasaki Ikuo nhếch miệng cười cười, kéo tay Liễu Hàn Yên, hai người dùng khinh công nhanh chóng nhảy ra khỏi tường viện.

Kurozuka cùng Tuyết Nữ muốn đuổi theo hai người nhưng nhìn vị trí thang máy vẫn còn đang không ngừng truyền ra tiếng nổ mạnh, không thể cứ thế mà đi.

Nên biết là không chỉ những thiết bị đó vô cùng quan trọng mà còn cả những tài liệu, số liệu thí nghiệm lưu trong ổ cứng máy tính đều là tâm huyết nhiều năm qua của chúng.

Chỉ cần có một tia hy vọng tìm được một phần tài liệu thì chúng sẽ dùng toàn lực.

- Vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ!! Ryugasaki Ikuo! Liễu Hàn Yên! Chúng mày đừng hòng chạy thoát khỏi Nhật Bản!

Sau khi gào thét một hồi với bên ngoài đại viện, Kurozuka vội chỉ huy người cứu hỏa và cứu thành quả trong phòng thí nghiệm.



Thừa dịp đêm tối, sau khi chạy qua hai khu phố, Ryugasaki Ikuo cùng Liễu Hàn Yên mới dừng bước ở một ngõ nhỏ không người.

Đây đều là phố buôn bán khu kiến trúc, vì trời đã tối, các cửa hàng đều đóng cửa rồi nên chẳng có ai đi qua.

- Tạm thời an toàn, chắc bọn chúng vội cứu những tài liệu trong phòng thí nghiệm, không kịp đuổi theo.

Ryugasaki Ikuo nói.

Liễu Hàn Yên có chút chật vật một tay vịn ở vách tường, mặt có chút đau đớn, trên người lúc nóng lúc lạnh.

Sau khi nhìn kĩ, Ryugasaki Ikuo nhíu mày nói:

- Cô Liễu, cô bị nội thương vì Âm Ba Công à?

Liễu Hàn Yên gật gật đầu, dù cô tránh được phần lớn công kích nhưng uy lực của khúc nhạc rừng trúc vẫn quá mạnh, võ giả tiên thiên sơ cấp như cô có thể chịu được đến bây giờ đã bất ngờ lắm rồi.

Công kích của chân khí tiên thiên cao cấp kết hợp với sóng âm, cho dù là chấn động cách không gian cũng khiến cô bị chấn động đến mức khí huyết sôi trào.

- Chân khí của tôi hơi loạn, nghỉ ngơi một chút chắc là không sao.

Liễu Hàn Yên nói rồi định đi ra ngoài.

Ryugasaki Ikuo kéo tay của Liễu Hàn Yên, nghiêm mặt nói:

- Vừa nãy cô dùng khinh công chạy đến đây làm thương thế nặng hơn rồi, bắt buộc phải nhanh chóng điều trị mới được! Nếu không sẽ để lại mầm bệnh đấy!

Liễu Hàn Yên dùng sức vung tay mình ra, muốn tránh thoát, mặt lạnh lùng nói:

- Tôi muốn cảm ơn anh đã cứu tôi, nhưng rốt cục anh là ai? Tại sao phải giúp tôi?

Ryugasaki Ikuo bất đắc dĩ cười cười:

- Chẳng lẽ cô nghi ngờ tôi có mưu đồ khác với cô sao?

- Anh tu vi cao như vậy, lại có tuyệt học của Thần Kiếm Môn, sao lại là đại đội trưởng đội công an của Nhật Bản?

Đương nhiên Liễu Hàn Yên cũng có rất nhiều nghi ngờ.

Ryugasaki Ikuo gãi gãi đầu, nói:

- Cô hãy hứa với tôi tìm chỗ chữa thương trước rồi tôi sẽ giải thích với cô. Cô yên tâm, tôi không muốn hại cô đâu, nếu muốn hại cô thật thì cần gì phải cứu cô, đúng không?

Liễu Hàn Yên cẩn thận cân nhắc, đúng là có lý, quan trọng là đúng là bây giờ nội thương của cô đang có xu hướng nặng hơn, bắt buộc phải nhanh chóng tìm nơi an toàn chữa thương.

- Đi đâu?

Liễu Hàn Yên hỏi.

- Vừa nãy khi đến đây, tôi nhìn thấy ở đây có một khách sạn, chúng ta vào đó tìm một phòng, chắc chắn chúng sẽ không tưởng tượng được chúng ta sẽ trực tiếp ngủ lại ở gần đây.

Liễu Hàn Yên lại không nghĩ nhiều về khách sạn hay gì đó, cô chỉ nghĩ phải nhanh chóng gọi điện thoại cho Hisakura để cô ấy chú ý an toàn, bản thân cũng không thể đi tìm cô ấy nữa, tránh gây phiền phức cho cô ấy.

Vì thế thật ra cô chẳng có nơi nào để đi, tìm một khách sạn ở tạm cũng là lựa chọn không tồi.

- Vậy thì làm phiền anh rồi, nhưng mong anh buông tay trước.

Liễu Hàn Yên nói.

Ryugasaki Ikuo sững sờ, nhìn bàn tay trắng nõn mình đang nắm, xấu hổ cười cười:

- Thật xin lỗi, tôi thất lễ rồi, chúng ta đi thôi.

Sau khi đến một khách sạn ở phố đối diện, hai người phát hiện khách sạn này còn là khách sạn tình nhân vô cùng thịnh hành của Nhật, là nơi chuyên tạo bầu không khí cho các loại nam nữ.

Cũng may đây là một khách sạn chủ đề người máy mèo tương đối đáng yêu, không có quá nhiều hình ảnh khiến người ta mặt đỏ tim đập, vì thế hai người cũng không thấy xấu hổ quá.

Lễ tân khách sạn nhìn thấy váy của Liễu Hàn Yên rách bươm, còn có không ít vết thương nhỏ đang chảy máu lại càng hoảng sợ, suýt chút nữa thì báo cảnh sát.

Ryugasaki Ikuo trực tiếp đưa ra chứng nhận cảnh sát, nói:

- Cảnh sát phá án, không được lộ ra.

Lễ tân vừa nhìn thấy đúng là đại đội trưởng đội công an mới an tâm hơn, đưa chìa khóa cho hai người.

Ryugasaki Ikuo nghĩ nghĩ, lại nói với lễ tân:

- Đồng nghiệp của tôi giao thủ với phần tử tội phạm bị thương, cô giúp tôi tìm một bộ quần áo của nữ mang đến phòng nhé.

- Vâng, Đại đội trưởng Ryugasaki.

Lễ tân rất cung kính, dù gì thì đối với người dân bình thường mà nói địa vị của đại đội trưởng đội cảnh sát không tầm thường chút nào.

Tuy Liễu Hàn Yên không hiểu tiếng Nhật nhưng đại khái cũng đoán được ý gì, cảm thấy Ryugasaki Ikuo đúng là cân nhắc chu toàn.

Đi vào căn phòng đầy ảnh và đồ dùng đáng yêu, Liễu Hàn Yên mượn điện thoại của Ryugasaki Ikuo, gọi cho Hisakura.

Iga Hisakura nghe nói Kiyota Jiro chính là Kurozuka cũng giật mình, vội hỏi Liễu Hàn Yên hiện tại thế nào, ở đâu, muốn tới đón cô.

Nhưng làm sao Liễu Hàn Yên có thể để Hisakura mạo hiểm thêm nữa, cô chỉ bảo Hisakura mau về gia tộc Iga ở thủ đô, thị trưởng và nghị viên địa phương đều có quan hệ tương đối tốt với gia tộc Iga, nếu Thi Ma Môn muốn tiếp tục lăn lộn ở Nhật thì tất sẽ không dám cưỡng ép đến gia tộc Iga gây chuyện.

Đương nhiên Hisakura không muốn cứ rời đi như vậy, nhưng cô cũng biết hiện nay bản thân Liễu Hàn Yên đã vô cùng nguy hiểm, ở cùng cô chỉ càng nguy hiểm hơn.

Rơi vào đường cùng, Hisakura quyết định về thủ đô trước rồi nghĩ cách giúp Liễu Hàn Yên về Trung Quốc an toàn, bảo Liễu Hàn Yên giữ liên lạc.

Đợi sau khi thuyết phục được Hisakura, Liễu Hàn Yên thở phào, mệt mỏi ngồi trên giường.

Lúc này Ryugasaki Ikuo mới nói:

- Tiểu thư Liễu, thương thế của cô nghiêm trọng không? Có cần mua chút thuốc về không?