Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 468: Tâm Ma




Nghe rồi Hisakura nói vẻ bất an:

- Kiyota tiên sinh, có gì không thể nói trước mặt tôi sao? Cho dù tôi không xinh đẹp bằng bạn tôi nhưng ngài cũng biết cách đả thương người khác thật nhé.

- Ha ha, tiểu thư Iga hiểu nhầm rồi, tiểu thư xinh đẹp như vậy sao tôi dám làm tổn thương tiểu thư được? Nhưng câu chuyện đúng là hơi bất tiện thật, để giúp đỡ Liễu tiểu thư, tiểu thư thông cảm một chút được không? – Kiyota Jiro cười gian xảo nói.

Hisakura còn định nói nữa nhưng Liễu Hàn Yên ngăn lại.

- Không sao đâu Hisakura, bữa tiệc lớn như thế này, Kiyota tiên sinh lại là người có uy tín, chắc chắn không có chuyện gì đâu – Liễu Hàn Yên nói – Chúng ta đi thôi.

Kiyota Jiro vui vẻ cười:

- Được! Được lắm! Tôi càng ngày càng thích Liễu tiểu thư rồi!

Hisakura lo lắng kéo tay Liễu Hàn Yên, nói thầm vào tai cô bằng tiếng Trung:

- Tướng quân, em biết tu vi và thân thủ của tướng quân, một tên Kiyota hoàn toàn không phải là vấn đề, nhưng chị nhất định không được động võ, không được uy hiếp hay đe dọa ông ta, nhỡ may đánh rắn động cỏ thì phiền phức lớn đấy!

Liễu Hàn Yên khẽ gật đầu:

- Chị biết rồi.

Kiyota Jiro lắc lắc ngón tay nói:

- Hai mỹ nhân đừng nói tiếng Trung chứ, tôi không hiểu, thế là bất lịch sự đấy.

- Không có gì, Hisakura nói tôi đi xuống sớm thôi – Liễu Hàn Yên vuốt một lọn tóc nói – Chúng ta đi thôi, tôi có nhiều chuyện muốn hỏi Kiyota tiên sinh lắm.

Kiyota Jiro vui mừng nói:

- Được! Không vấn đề gì, mời!

Trong ánh nhìn của khá nhiều khách mời, Liễu Hàn Yên theo Kiyota Jiro bước vào thang máy lên tầng.

Không ít người thầm thở dài, cái tên chết tiệt kia lại chiếm được thế thượng phong, vị mỹ nhân Trung Quốc đêm nay lành ít dữ nhiều rồi.

Tầng hai của khách sạn có một quán cà phê cao cấp, phòng VIP trang trí lịch sự tao nhã, bên ngoài còn có ban công, có thể nhìn xuống vườn hoa bên dưới.

Trong bữa tiệc có những khách mời nói chuyện hợp nhau đang ngồi nói chuyện trong phòng riêng, tất nhiên cũng có những khách mời nam nữ lên phòng làm chuyện riêng tư, đây không phải là chuyện hiếm gặp gì.

Một nhân viên phục vụ dẫn Kiyota Jiro và Liễu Hàn Yên vào trong một căn phòng bài trí nhẹ nhàng.

Ngoài cửa có hai vệ sĩ của hội Inagawa đứng gác, tuy họ đều là võ giả cao cấp nhưng không phải đối thủ của Liễu Hàn Yên.

Hỏi thăm Liễu Hàn Yên xong, Kiyota Jiro gọi một bình rượu nho trắng Giả Châu.

Ông ta ân cần tự tay rót cho Liễu Hàn Yên một ly, nói:

- Liễu tiểu thư lần đầu đến Nhật Bản, nhất định phải nếm thử loại rượu nho đặc sản của chúng tôi, hương vi nhẹ nhàng thanh khiết, chắc tiểu thư sẽ thích.

Đôi mắt xinh đẹp của Liễu Hàn Yên theo sát từng động tác của Kiyota Jiro, biết chắc chắn ông ta không có cơ hội bỏ thuốc vào mới yên lòng cầm ly rượu lên.

Hai người nói vài ba câu chuyện phiếm, Kiyota Jiro liên tục hỏi về thân thế, gia đình, sở thích của Liễu Hàn Yên, lộ rõ vẻ ái mộ.

Liễu Hàn Yên không có hứng dài lời với ông ta, không mấy lâu sau đã đi thẳng vào vấn đề:

- Kiyota tiên sinh, ngài nói ngài quen rất nhiều cổ võ giả trong thế giới ngầm của Nhật Bản, ngài có thể nói rõ là những ai không?

Kiyota Jiro cười ha hả nói:

- Liễu tiểu thư đúng là người nóng vội, cũng được, tiểu thư nói tiểu thư muốn tìm ai, để xem tôi có biết người đấy không nào.

Liễu Hàn Yên suy nghĩ một lát rồi nhìn thẳng vào mắt Kiyota Jiro nói:

- Người tôi muốn tìm là Hắc La Sát, ông có biết không?

Kiyota Jiro sắc mặt cứng đờ, ánh mắt hơi chuyển, một lúc sau mới hồ nghi hỏi:

- Liễu tiểu thư có quan hệ gì với Hắc La Sát sao?

Thấy lão già này đúng là biết Hắc La Sát, Liễu Hàn Yên liền đem câu chuyện đã soạn hảo ra nói…

- Gia tộc tôi kinh doanh dược, mấy tháng trước ba tôi nghe môt người bạn nói ở Nhật Bản có một môn phái cổ võ tên là Thi Ma Môn, Môn chủ Hắc La Sát có cách chữa trị đặc biệt có thể kéo dài tuổi thọ, thậm chí tương tự cải lão hoàn đồng, hiệu quả rất rõ ràng…

Kiyota Jiro ngắt lời Liễu Hàn yên, cười cổ quái lắc đầu:

- Không phải cách chữa trị mà là phương thuốc. Gia tộc nhà Liễu tiểu thư nắm thông tin giỏi thật, đây không phải là thông tin mà các gia tộc bình thường được biết đâu.

- Thuốc? – Liễu Hàn Yên bắt được từ khóa, hỏi lại – Thật sự có một loại thuốc có thể trả lại tuổi thanh xuân sao?

Kiyota Jiro nói:

- Chuyện này là chuyện làm ăn bí mật, Liễu tiểu thư, tôi có thể hỏi phụ thân của tiểu thư nghe được chuyện này từ ai không?

Liễu Hàn Yên nheo mắt nói:

- Thật sự xin lỗi, đây là bí mật của chúng tôi, ba tôi đã đồng ý không tiết lộ danh tính người ấy.

- Thế thì cũng xin lỗi vậy, Môn chủ Hắc La Sát của Thi Ma Môn tuy khá thân với tôi nhưng tôi không dám tùy tiện tiết lộ về các bảo bối của ông ấy được – Kiyota Jiro xua tay nói.

Liễu Hàn Yên vốn không giỏi miệng lưỡi, thậm chí cũng không biết nói dối, thấy Kiyota Jiro không chịu nói thì định động thủ…

Nhưng nhớ đến lời khuyên của Hisakura, ở đây đánh rắn động cỏ sẽ gây bất lợi cho điều tra sau này, cô lại nhịn được.

- Kiyota tiên sinh đã không muốn nói thì tôi xin phép xuống trước, Hisakura chắc cũng đang sốt ruột chờ tôi rồi – Liễu Hàn Yên đứng dậy ra vẻ định đi.

Kiyota Jiro thấy món ăn sắp chín mà còn muốn tuột khỏi tay, vội giữ lại:

- Liễu tiểu thư đừng vội thế, chúng ta còn chưa uống hết một ly cơ mà!

- Xin lỗi, tôi đến đây chủ yếu là vì hiếu kỳ chuyện Thi Ma Môn, không có hứng thú với uống rượu – Liễu Hàn Yên lại định đi.

Kiyota Jiro nghiến răng nói:

- Từ từ đã! Tôi có thể đưa Liễu tiểu thư đi xem phòng thí nghiệm bào chế thuốc của chúng tôi!

Bước chân của Liễu Hàn Yên dừng lại, cô ngoái lại hỏi vẻ nghi ngờ:

- Phòng thí nghiệm? Không lẽ thứ thuốc đó được chế tạo ở Inagawa?

- Quy mô không lớn, nhưng đúng là được chế tạo ở chỗ chúng tôi, nếu Liễu tiểu thư đồng ý, đêm nay tôi có thể đưa tiểu thư đi xem, vừa hay nhân viên đều nghỉ rồi, tôi tự mình đưa Liễu tiểu thư đi – Kiyota Jiro cười cười nói.

Liễu Hàn Yên biết lão già này không có ý gì tốt, nhưng bây giờ mà từ chối thì sau này khó có cơ hội đi xem phòng thí nghiệm nữa.

- Liệu tôi có gặp được Hắc La Sát không? – Liễu Hàn Yên biết nếu gặp Hắc La Sát cô chắc chắn sẽ bạo lộ, mà thực lực hiện nay của cô không phải đối thủ của Hắc La Sát.

Kiyota Jiro lắc đầu nói:

- Liễu tiểu thư, không dễ gặp được người của Thi Ma Môn đâu, nhưng tiểu thư chỉ muốn tìm thứ thuốc này, cần gì phải gặp Môn chủ Hắc La Sát đúng không?

Liễu Hàn Yên khẽ thở phào một hơi, như thế chính hợp ý cô, trước tiên điều tra xem Thi Ma Môn đang làm gì đã rồi nghĩ cách đối phó.

Nếu có được chứng cứ về những việc trái đạo lý của Thi Ma Môn thì có thể tụ tập lực lượng khắp nơi để diệt trừ chúng rồi.

- Được, vậy cảm ơn Kiyota tiên sinh, bây giờ chúng ta qua đó chứ?

Kiyota vui vẻ đáp:

- Tất nhiên, đêm nay gặp được Liễu tiểu thư, không cần gặp những người khác nữa!

Liễu Hàn Yên hơi động khóe miệng:

- Tôi đi xuống nói với Hisakura một tiếng để cô ấy khỏi phải chờ tôi.

Hai người đi xuống, Liễu Hàn Yên tìm đến Iga Hisakura, nói muốn đi tham quan phòng thí nghiệm của Kiyota Jiro.

Hisakura tất nhiên không đồng ý:

- Tướng quân, chuyện này quá nguy hiểm! Tuy Inagawa không có quá nhiều võ giả mạnh, nhưng nhỡ may người của Thi Ma Môn cũng ở đó thì sao…

- Hisakura – Liễu Hàn Yên ngắt lời cô, ánh mắt vô cùng kiên định – Chị biết em lo cho chị, nhưng chị đã chờ ngày này quá lâu rồi, Hắc La Sát khiến chị gặp ác mộng suốt mười lăm năm, cảm giác ấy chưa chắc em đã hiểu được.

Nếu biết manh mối về Thi Ma Môn, có cơ hội vạch trần bọn tà ma ngoại đạo này mà chị lại không làm… nó sẽ trở thành tâm ma, thành bóng đen cả đời chị không thể xóa bỏ.

Sư phụ chị từng nói, trong lòng chị có gì đó cản trở chị tăng cấp tu vi, chị nghĩ đó chính là chuyện mười lăm năm trước, chị áy náy với mẹ, chị oán hận Hắc La Sát, chị phải tự tay chấm dứt tất cả, bất kể rủi ro nguy hiểm đến đâu.

Đến tận giờ phút này, Hisakura chưa từng thấy Liễu Hàn Yên có cảm xúc mãnh liệt như thế bao giờ, tuy nét mặt cô vẫn bình tĩnh lạnh lùng nhưng đôi mắt lại cháy rực mong muốn báo thù, khiến Hisakura run sợ.

- Em hiểu rồi… Vậy tướng quân bảo trọng – Hisakura buồn bã thở dài.

Kiyota Jiro đứng ở cửa chờ sốt ruột, thỉnh thoảng lại liếc nhìn chiếc đồng hồ Rolex trên tay, nhìn thấy Liễu Hàn Yên cuối cùng cũng đã đi ra, ông ta vội mở cửa xe mời cô vào.

Trong ánh mắt tiếc nuối của rất nhiều người, Liễu Hàn Yên ngồi lên xe của Kiyota Jiro rời khỏi khách sạn.

Chờ Liễu Hàn Yên đi khỏi, Hisakura cũng chẳng còn tâm trí đâu mà tiếp tục xã giao trò chuyện, cô vội lên ban công vắng người, sốt ruột gọi cho Tần Xuyên.

Nhưng điện thoại báo đầu dây bên kia đang tắt máy.

- Sao lại thế này, sao vẫn ở trên máy bay chứ…

Hisakura bực bội nhìn thành phố đang chìm trong bóng đêm, khẽ than một tiếng, cho dù bây giờ Tần Xuyên đến Yokohama rồi cũng không kịp ngăn nữa, đành trông mong Liễu Hàn Yên có thể bình yên trở về.