Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 461: Thần Quang




Rodolfo mặc áo khoác lông cừu may thủ công màu đen truyền thống, thắt cà vạt, tóc bạc trắng phau, thoạt nhìn không hề có vẻ gì tiều tụy vì mất đi một đứa con trai hay vì gia tộc đang rung chuyển.

Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, ông ta đến bắt tay Tần Xuyên, nói rất lịch sự:

- Cuối cùng đã được gặp trực tiếp ngài, Kiếm Ma trẻ tuổi ạ, tôi là Albrecht Kutnahorsky Rodolfo, đường đột đến thế này hi vọng không làm phiền ngài.

Lúc trước Tần Xuyên không bắt tay Phil nhưng bắt tay Rodolfo vì hắn nhìn thấy ông lão này không hề sợ hãi.

Một đối thủ không biết sợ, đáng được kính lễ thượng tôn.

- Tôi có phiền hay không còn phải xem mục đích ngài đến đây là gì, thưa ngài Rodolfo – Tần Xuyên cười nói.

Rodolfo gật đầu cười, cùng Tần Xuyên ngồi xuống, các gia nhân bưng lam sơn Jamaica lên rồi lễ phép lui xuống.

Với tư cách nữ chủ nhân, Nataliya ngồi bên cạnh không dám lên tiếng, cô biết Rodolfo đến đây không để tìm mình, chỉ muốn tìm Tần Xuyên nói chuyện, thế nên chỉ có hắn mới được tham gia vào cuộc nói chuyện này.

Tần Xuyên vốn hi vọng Đường Vi xuống nhưng cô lại chọn cách tránh mặt, với tư cách Hội trưởng hội Phượng hoàng, thân thế có chút mẫn cảm, đặc biệt là bây giờ Hội Phượng hoàng đã tái xuất giang hồ, dần dần mở rộng phạm vi ảnh hưởng trong giới sát thủ, Đường Vi không thể tùy ý tiếp xúc với những nhân vật cỡ lớn như Rodolfo.

Rodolfo nhấp một ngụm cà phê rồi nói:

- Ván cờ này tôi thua.

Tần Xuyên nheo máy, tính toán tình hình thật nhanh.

Người như ông ta nói chuyện rất để ý, “tôi” thua không có nghĩa là “gia tộc” thua.

Rodolfo nhận mình thua Tần Xuyên, nhưng cũng đang cảnh cáo ngầm rằng gia tộc Habsburg không dễ dàng đầu hành như thế, đừng tự cao tưởng mình đã là chúa tể thiên hạ.

- Tôi rất khâm phục phán đoán rõ ràng của ngài Rodolfo, cả hai chúng ta đều không muốn đi đến bước lưỡng bại câu thương, nhưng nếu chỉ hứa suông trên đầu lưỡi thì chắc chúng ta cũng không coi là thật – Tần Xuyên đáp lại.

Rodolfo nói thêm:

- Có thể lời tôi nói đây không dễ nghe, nhưng nói thật, so với những thất bại trong chiến tranh, những chiến lược chính trị sai lầm và những cuộc khủng hoảng kinh tế mà gia tộc Habsburg chúng tôi đã trải qua thì uy hiếp của ngài Kiếm Ma đây không phải là quá lớn.

Nhưng sức mạnh của ngài không gì có thể sánh nổi, xin ngài yên tâm, nếu chúng tôi còn lần lữa kéo dài, cuối cùng ngài sẽ trở thành khẩu súng của kẻ khác, chuyện này không có lợi cho cả hai bên chúng ta.

Chắc ngài cũng thấy nhà Capetian và nhà Hohenzollern là đồng minh của chúng tôi nhưng đến nay vẫn không có động tĩnh gì, bao gồm sáu chốt quân doanh và các tổ chức đặc công KGB cũng không có ý định tham gia vào.

Nguyên nhân rất đơn giản, nhà nào hay quốc gia nào cũng thế, chỉ quan tâm đến lợi ích sau cùng chứ không phải liên minh hay ổn định tình hình gì cả.

Tần Xuyên im lặng, xem ra Rodolfo vội vã chạy đến đây không phải vì sợ Tần Xuyên mà vì sợ có người nhân cơ hội xung đột này mà lẻn vào.

Bất kể là hai nhà còn lại trong Đồng minh Hoa Tulip hay các tổ chức của các quốc gia kia đều coi nhà Habsburg như một miếng mồi béo bở để tranh giành.

Cho nên Rodolfo muốn dập ngay mầm mống hiểm họa trước khi xung đột bùng phát, đại cục làm trọng.

Tần Xuyên không khỏi cảm khái, mình đúng là còn quá trẻ người non dạ, Rodolfo là chủ nhân một gia tộc có đến ngàn năm lịch sử, suy nghĩ toàn diện sâu rộng hơn nhiều.

- Tôi biết Kiếm Ma tiên sinh nghi ngờ, hẳn là về “thần vật”, nên hôm nay tôi cố ý mang “đáp án” qua đây.

Rodolfo đứng dậy đi đến bên cạnh chiếc tủ sắt màu đen, nói:

- Chiếc két sắt này là do tôi đặt hàng công ty Dottling chế tạo đặc biệt, chỉ khi có đủ quét nhãn cầu, quét khuôn mặt và dấu vân tay của tôi mới mở được, nếu cố ý mở ra hay thử ba lần đều sai thì thuốc nổ bên trong sẽ tự động được kích hoạt.

Nói rồi Rodolfo quay lại đối diện với chiếc két sắt, tiến hành quét vân tay, quét nhãn cầu và quét chỉnh thể khuôn mặt.

Tần Xuyên lờ mờ đoán được bên trong là cái gì, khi két sắt mở ra cảm giác đó càng mạnh.

Một luồng sáng trắng lóa ra từ trong két sắt rồi thu hẹp lại, tụ lại trên một mảnh vỡ nhỏ.

Một vật trắng xóa hoàn mỹ tương tự như thần vật mà Tần Xuyên nhìn thấy trước đây, vừa giống vỏ sò vừa giống mái ngói đang nằm im trong két sắt.

Nataliya lần đầu tiên nhìn thấy vật này, nhíu mày hỏi:

- Đây là thần vật?

Rodolfo nói:

- Bốn năm trước, trong một thung lũng tuyết gần dãy núi Alps, một đoàn du khách trượt tuyết phát hiện ra vật này đang tỏa sáng dưới ánh nắng. Họ cho rằng đây là một loại đá quý, liền đưa đến chợ trao đổi buôn bán đá quý của địa phương.

Vừa hay đó cũng thuộc chuyên ngành của nhà Habsburg, bản thân tôi cũng thích sưu tầm đá quý, nên lúc nào cũng có người đưa đồ mới đến ra mắt.

Chuyên gia giám định không thể xác nhận được thành phần cấu tạo của vật này, họ cho rằng đây rất có thể là một mảnh thiên thạch nào đó, thế là họ đưa đến cho tôi.

Sau hơn ba năm nghiên cứu tôi mới biết hóa ra trên đời này có “thần vật”, Anh Quốc Trung Quốc đều có một cái, ngoài ra nghe nói Vu Vương của Hội Phù thủy cũng có một cái.

- Sao? Vu Vương cũng có?

Tần Xuyên cau mày, nhớ hại hồi trước gặp phù thủy ở thủ đô, thảo nào Vu Vương lại sai người đến Trung Quốc tìm thần vật, hóa ra bản thân ông ta cũng có một cái.

Tóm lại có bao nhiêu thần vật? Tần Xuyên rất hiếu kỳ, không lẽ phải gom hết thần vật lại mới có thể phá giải bí mật của chúng?

Rodolfo nói vẻ chần chừ:

- Tình báo của gia tộc tôi điều tra được một số dấu vết, tôi không thể khẳng định một trăm phần trăm nhưng huy chương Hải Thần và vảy Viêm Long (rồng lửa) đúng là có thật đấy.

Tôi gọi khối đá phát sáng này là Thần Quang, nếu đồng ý Kiếm Ma tiên sinh có thể tiếp tục gọi nó như thế.

Tần Xuyên đi đến nhấc Thần Quang ra xem xét tỉ mỉ, dùng chân khí thăm dò, phát hiện ra cảm giác gần giống với mảnh vỡ màu vàng trên tay mình.

- Ông mang nó đến đây, không lẽ muốn tặng cho tôi?

Rodolfo gật đầu ngay:

- Đúng, vật này mang lại điềm xấu, tôi rất hối hận những việc tôi đã làm để thu thập thần vật, nhưng tôi phải dừng bước trước bờ vực.

Tần Xuyên hỏi:

- Ông không quan tâm đến bí mật của thần vật?

- Ha ha – Rodolfo bật cười – Bí mật à? Bí mật Kim tự tháp của Ai Cập, bí mật vườn treo Babylon, hay là bí mật lăng mộ nhà Tần của các người? Phải phá giải hết các bí mật này mới sống tiếp được hay sao?

Nhà Habsburg chúng tôi sở dĩ có thể tồn tại lâu dài, không phải do chúng tôi nắm giữ bao nhiêu bí mật, nắm giữ bao nhiêu quyền lực mà là do chúng tôi biết từ bỏ, biết cho qua.

Khi dân chúng bắt đầu không còn tin vào thiên tài thiên phú, chúng tôi đồng ý từ bỏ đế quốc, từ bỏ lãnh thổ, từ bỏ quyền lưc.

Chúng tôi hòa mình vào trong nhân dân, không bị sử gia ghi chép lại, không bị mọi người nhớ đến, đúng, chúng tôi có vẻ không có mặt trong lịch sử, là vì chunsg tôi tồn tại song song với lịch sử!

Rodolfo nói đầy kiên ngạo, nhưng hoàn toàn là sự thật. Gia tộc ông ta đúng là đã kéo dài cả ngàn năm, ngồi xem lịch sử biến động.

Tần Xuyên không khỏi cảm khái, tiền nhân đã đề ra khái niệm “cam lòng” trong Dịch Kinh, có cho đi mới có nhận lại, xem ra dòng chảy lịch sử cũng xác minh hết thảy.

Thái độ của Rodolfo rất rõ ràng, ông ta không cần thần vật gì nữa, ai cướp cứ cướp, ông ta chỉ muốn duy trì gia tộc ổn định, im lặng tiếp tục cuộc sống an nhàn.

Nhưng người ta không cần, Tần Xuyên cần, thần vật có thể có liên quan đến thân thế của hắn, hắn tất phải cố gắng thu thập đủ.

- Ông đưa cả két sắt cho tôi chứ? – Tần Xuyên cười hỏi.

Rodolfo không ngạc nhiên, gật đầu nói:

- Có thể sửa mật mã. Kiếm Ma tiên sinh, hi vọng Thần Quang sẽ mang vận may đến cho ngài.

Tần Xuyên chủ động đưa tay bắt tay Rodolfo.

- Cảm tạ.

Đôi mắt như mắt chim ưng của Rodolfo lộ ánh vui mừng:

- Kiếm Ma tiên sinh là một đối thủ xuất sắc, nhưng tôi càng hi vọng ngài có thể trở thành bạn của gia tộc chúng tôi.

Bất kể là bản thân ngài hay Hội Phượng hoàng sau lưng ngài, hay là thân thế của ngài ở Trung Quốc chúng tôi đều rất coi trọng, tất nhiên nhà Habsburg cũng có thể giúp được ngài khá nhiều.

- Ông không để tâm nghi vấn tôi giết coi trai ông thì không có vấn đề gì cả - Tần Xuyên cười nói.

- Tôi để tâm, nhưng tôi để tâm đến lợi ích của gia tộc nhiều hơn – Rodolfo trầm giọng nói.

Tần Xuyên nháy mắt nói:

- Thế thì được rồi, chúng ta là bạn, khi nào ông rảnh xin mời đến Trung Quốc chơi, tôi dẫn ông đi ăn thận dê nướng.

- Thận… thận dê nướng? Thận dê cũng ăn được à? – Rodolfo ngạc nhiên.

Tần Xuyên chán chường nói:

- Thận dê nướng ông cũng chưa ăn á? Thế thì dái dê nướng chắc chắn chưa ăn rồi, chà chà, phí quá, ông Rod hôm nào có thời gian ghé thành phố Đông Hoa đi, tôi dẫn ông đi tìm hiểu văn hóa.