Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 457: Đừng căng thẳng




Tần Xuyên mắt nhìn Holman giơ tay ra, cười hỏi:

- Sao tôi biết được trên tay anh có còn cất giấu người máy Nano nào không?

- Hey! Người anh em, anh tưởng tôi có rất nhiều người máy à? Giá trị của con côn trùng nhỏ này có thể bằng một chiếc máy thăm dò sao Hỏa đấy. Hơn nữa công nghệ chế tạo còn cao hơn nhiều thứ đó! Nếu được thì có thể phiền anh trả lại con côn trùng đó cho tôi không?

Tần Xuyên ngược lại không nghi ngờ lời nói của người này vì người máy Nano được làm đến trình độ tinh vi như thế này, như là một con côn trùng thật sự đang bay tuyệt đối không phải kỹ thuật bình thường có thể đạt tới.

Chỉ nói đến cánh của con côn trùng này, đúng là mỏng đến mức chỉ kính hiển vi mới nhìn thấy.

Sau khi xác nhận vẻ mặt Holman không che dấu tin tức gì, Tần Xuyên bắt tay với anh ta.

- Anh còn ý định giết tôi không?

Tần Xuyên hỏi.

Holman vẻ mặt bất đắc dĩ:

- Anh biết tôi ra tay thế nào rồi, tôi cũng không giết được anh. Tôi chỉ mong anh có thể trả lại người máy cho tôi, sau đó giúp tôi giữ bí mật này có được không?

- Anh không quan tâm đến việc nhiệm vụ thất bại à?

Holman nhún vai:

- Người anh em, tôi biết sớm muộn gì tôi cũng sẽ có ngày thất bại, chỉ là trước đó chưa ai có thể phá giải kỹ thuật của tôi. Dù rất đáng tiếc nhưng ít nhất đối thủ khiến tôi thất bại là anh, Kiếm Ma thanh danh vang dội nhất thế giới dưới lòng đất, tôi cảm thấy không quá thảm hại, anh nói xem?

Tần Xuyên cảm thấy tên này nghĩ cũng thật thoáng:

- Hình như anh không có hứng thú biết là ai nói với tôi bí mật của anh nhỉ?

Holman trợn trắng mắt:

- Còn có thể là ai? Trên thế giới này chỉ có một người biết bí mật của tôi, người này là Hacker “Thủy Tinh”. Ah, chết tiệt, tôi biết ngay là sớm muộn gì cũng có một ngày cô ta sẽ khai ra tôi!

Tần Xuyên mỉm cười, cái tên Holman này thật xui xẻo, đúng lúc gặp hắn, người quen Nạp Lan Thấm.

- Người anh em, anh có quan hệ gì với Thủy Tinh thế? Cô ta chịu khai tôi ra chứng tỏ rất coi trọng anh.

Holman tò mò hỏi.

Tần Xuyên nhìn chung quanh, nói:

- Về khách sạn tôi ở, tôi sẽ từ từ nói với anh.

- Tiểu bảo bối của tôi thì sao?

- Đến khách sạn trả lại cho anh.

- Thượng đế phù hộ anh! Nhất định sẽ như vậy!

Trước khi về khách sạn, Tần Xuyên lấy thiết bị thăm dò kia về và phá bỏ, ném vào thùng rác.

Hắn không muốn người khác thông qua một ít dấu vết để lại biết bí mật của Holman.

Mikhail cùng Ivan đều thấy rất lạ, sao Tần Xuyên lại tìm một người nước ngoài chẳng có tu vi rồi cùng rời đi nhưng cũng không hỏi nhiều.



Khách sạn Belmond Europa.

Trong căn phòng xa hoa, Tần Xuyên cởi áo khoác, ngồi lên ghế sô pha, lấy con côn trùng người máy Nano vô cùng nhỏ kia ra, cẩn thận chu đáo.

Holman rất tự nhiên, tự mình pha một cốc cà phê, cho một đống đường trắng vào, sau đó đắc ý ngồi ở bên kia của ghế sô pha, bắt chéo chân.

- Thế nào, người anh em, có phải tiểu bảo bối của tôi rất đẹp không?

Tần Xuyên gật gật đầu, hắn đã học một chút về điện tử, công trình điện tử, biết mức độ khó khi làm người máy này.

- Kỹ thuật này của anh chắc là tư nhân đúng không. Nếu không sẽ có biến hóa mang tính cách mạng đối với quân dụng, chữa bệnh, bảo vệ môi trường, quá nhiều ngành sản xuất.

Holman nhấp một hớp cà phê:

- Xem ra người anh em cũng là người trong ngành, cũng đúng, anh quen Thủy Tinh, chắc chắn sẽ không chỉ có thực lực cổ võ. Không sai, kỹ thuật này chỉ được nghiên cứu trong phòng thực nghiệm trong nhà tôi. Dù sao thì tạm thời tôi chỉ coi nó là vũ khí giết người kiếm tiền, tiết lộ ra ngoài chẳng có ích gì với tôi cả.

Tần Xuyên bất ngờ nhìn anh ta:

- Anh giết người chỉ để kiếm tiền thôi sao?

Holman nháy mắt mấy cái:

- Đương nhiên, dù sao bình thường người bị yêu cầu giết đều là người có tiền hoặc chính khách, chẳng có tên nào tốt cả, tôi đang diệt trừ kẻ xấu cho thế giới!

Nói xong,, Holman mới ý thức được không đúng lắm, xấu hổ cười cười:

- Đương nhiên, người anh em không thuộc loại đó. Anh xem, thượng đế khiến tôi không giết được anh là có đạo lý.

Tần Xuyên híp mắt:

- Đừng luôn mồm gọi tôi là người anh em, chúng ta không thân như vậy.

Holman đứng dậy ngang nhiên xông qua, vỗ vai Tần Xuyên:

- Đừng lãnh đạm như vậy mà, hai anh em chúng ta, tôi đối với anh có thể nói là vừa quen đã thân, ai với ai chứ!

- Không phải anh cong đấy chứ?

Tần Xuyên nghi ngờ nhìn tên này.

- Hey! Tôi thẳng đấy! Anh đừng hiểu sai! Tôi chỉ có hứng thú với phụ nữ ngực lớn mông lớn!

Holman vội lui ra, phiền muộn nói: {{Truyện F.U.LL chấm V.N}}

- Tôi chỉ muốn để anh đừng giết tôi, ngoài ra trả lại tiểu bảo bối cho tôi, tôi còn muốn trông cậy vào nó tiếp tục kiếm tiền.

Tần Xuyên buồn bực nói:

- Tiền của anh còn chưa đủ nhiều à? Muốn nhiều tiền như vậy làm gì? Nghe nói chỉ riêng mỏ kim loại hiếm anh đã có mười mấy mỏ, đó là khoản tiền mấy tỷ đấy.

Holman cúi đầu thở dài, đặt cốc cà phê xuống, sau đó ngồi trên giường, bắt đầu cởi quần.

- Này!

Tần Xuyên đứng bật dậy:

- Chẳng phải anh vừa nói mình là nam thẳng sao?

- Đừng căng thẳng, người anh em, không tôi cho anh xem chiếc chân thứ ba của mình, tôi cho anh xem hai chân nhỏ.

Sau khi Holman cởi quần, Tần Xuyên liền ánh mắt ngưng tụ.

Hai chân nhỏ của anh ta dù nhìn qua thì thấy là chân bình thường nhưng bên trên không có sợi lông chân nào, trơn bóng không tỳ vết, ngay cả lỗ máu mao mạch cũng không có!

- Đây là chân giả à?

Holman cười nói:

- Thế nào, tôi tự lắp cho mình đấy, còn cả ngón tay tôi nữa, anh nhìn xem!

Tần Xuyên nhìn kỹ mười đầu ngón tay của Holman, phát hiện trong đó có 7 đầu ngón tay cũng là giả.

Nhưng chân tay giả của Holman đều có thể dùng giả đánh tráo, hơn nữa nếu anh ta không nhắc nhở thì đến giờ Tần Xuyên vẫn không biết người này bị tàn tật!

Vì hành động của anh ta nhìn rất tự nhiên, đầu ngón tay cũng y như thật, chẳng thấy chút nào không linh hoạt.

Tần Xuyên không khỏi hỏi:

- Chân và tay của anh là thế nào vậy?

Holman vừa mặc quần vừa nói:

- 15 năm trước, tôi tham gia chiến tranh Afghanistan, xông lên tiền tuyến vì tổ quốc vĩ đại của mình, nhưng vì chỉ huy sai lầm nên tôi và mấy chiến hữu bị bắt làm tù binh.

Đám người kia đã chặt đứt chân của tôi, không cho tôi điều trị, còn lấy dây thép buộc chặt đầu ngón tay của tôi vào phía sau xe Jeep, kéo tôi đi vòng quanh đầy đất cát. Sáng sớm một lần, sau bữa trưa một lần, đương nhiên tôi không được ăn cơm trưa. Nói chung là đầu ngón tay của tôi đã mất đi như vậy đấy.

Dù Holman nói rất nhẹ nhàng nhưng Tần Xuyên có thể cảm nhận được cảm giác đau khổ đè nén đằng sau nụ cười của anh ta.

- Sau đó anh liền biến thành sát thủ à?

Holman bĩu môi, tự giễu cười cười:

- Đâu có dễ làm sát thủ như vậy. Sau khi chiến tranh kết thúc, trở lại trong nước, bạn gái của tôi chạy theo người đàn ông khác, mẹ tôi bệnh chết. Mà người bạn gái nói sẽ chăm sóc mẹ tôi và người đàn ông kia mời luật sư giá rẻ mang dòng máu Hàn lừa mất nhà của tôi.

Nhà nước cho tôi một khoản tiền an ủi nhưng thuê nhà, nộp tiền điện nước, ăn cơm, khám bệnh, à đúng rồi, tôi còn phải nộp học phí đi học, rất nhanh liền không đủ dùng.

Tôi lại là người tàn tật, chẳng nơi nào cần tôi làm thuê, có mấy lần nhận tiền trợ cấp cho dân nghèo, ra khỏi cửa chưa được bao lâu liền bị kẻ khác cướp mất, về sau tôi cũng lười đi nhận.

Cũng may bây giờ là thời đại thông tin, tôi còn có chút đầu óc, học được kỹ thuật Hacker, dần dần khiến bản thân sống lại, cũng có chút tiền có thể đi học trường tốt hơn.

Trong thời gian đó tôi quen không ít người cụt chân cụt tay như mình, vì tôi cảm thấy chân tay giả nhà nước bồi thường cho mình chẳng khác nào phân chó, hơn nữa chi phí giữ gìn quá cao nên tôi muốn tự mình tạo ra chân tay giả tốt hơn.

Tôi học mấy năm ở đại học Colombia, tiếp xúc với kỹ thuật Nano, phát hiện mình rất hiểu lĩnh vực này, vậy là tôi tự mình lập một phòng thí nghiệm.

Về sau để giết chết ả bạn gái cũ và tên mặt trắng kia, tôi phát minh ra tiểu bảo bối giết người đầu tiên. Sau đó tôi phát hiện giao dịch giết người kiếm tiền này hình như có thể giúp tôi lấy được nhiều tài liệu và tiền nghiên cứu hơn.

Nói đến đây, Holman ngẩng đầu hỏi:

- Người anh em, có thuốc lá không? Nếu là cây gai thì tôi sẽ yêu anh chết mất.

Tần Xuyên dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh ta, không ngờ tên này là người cuồng khoa học thay đổi giữa chừng, nhưng có lẽ chính vì bản thân có khát vọng cực lớn nên mới có thể nghiên cứu ra khoa học kỹ thuật Nano cao siêu như vậy trong nghịch cảnh.

- Tôi không hút những thứ đó, anh uống thêm chút cà phê đi.

Tần Xuyên nói.

Holman bất đắc dĩ nói:

- Vậy được rồi, làm phiền anh trả lại tiểu bảo bối cho tôi, tôi lập tức rời khỏi St. Petersburg, nhiệm vụ lần này đã thất bại, anh tha cho tôi, tôi rất cảm kích anh, về sau chúng ta sẽ là anh em tốt.

Tần Xuyên híp híp mắt:

- Nhiệm vụ lần này của anh thất bại, thù lao cho lần giết người tiếp theo sẽ giảm xuống, chi bằng tôi cho anh nhiều tiền hơn, anh hợp tác với tôi nhé?

Holman sững sờ:

- Hợp tác gì? Giết người thay anh à? Người anh em, anh lợi hại như vậy, Balogh còn bị anh một kiếm đập phát chết luôn, còn cần dùng tôi sao?

- Tôi ủng hộ anh làm xong lý tưởng chân tay giả hoàn mỹ cho người tàn tật. Tôi sẽ cung cấp tiền vốn và tài nguyên cho anh, cũng như vậy, tôi có một dự án cần dùng kỹ thuật Nano tiên tiết nhất, tôi cần nhân tài như anh giúp tôi.

Tần Xuyên nói.

- Dự án hợp tác? Thứ gì thế?

Holman có chút chần chờ.

Tần Xuyên cười thần bí:

- Nếu tôi nói Thủy Tinh đã nhập bọn thì anh có hứng thú không?