Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 454: Châm chọc




Tần Xuyên bị chấn động đến mức bị nội thương, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn. Dù miễn cưỡng có thể dựa vào kiếm giáp Thanh Liên và kiến thức cơ bản vững chắc đón đỡ nhưng cuối cùng vẫn hãm sâu trong bùn, lại lần nữa tiến đến sát nguy hiểm!

Tu vi bị áp chế, cảnh giới kiếm ý cũng vô cùng không tầm thường, Tần Xuyên phát hiện hình như mình ngoài việc ra kiếm ý Thanh Liên Bất Hủ được, dường như không còn cách nào khác dùng thực lực tuyệt đối đánh bại đối thủ.

Nhưng nếu phóng thích kiếm ý Thanh Liên Bất Hủ thì cho dù cơ thể hắn có thể chống đỡ, không hôn mê thì cũng sẽ cực kỳ suy yếu.

Mà trong tình huống hiện tại, nếu hắn mất đi sức chiến đấu thì tất sẽ bị những kẻ địch đang nhìn chằm chằm kia giết chết, vì thế kết quả vẫn là chết!

- Ha ha! Sao thế? Sao mày chỉ biết phòng ngự thế?

Cự Kiếm trên tay Ulysses hóa thành vô số tàn ảnh, dựa vào đám cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay ông ta để tấn công tốc độ cao chẳng khác nào súng máy, không ngừng phóng gai nhọn.

Trong đầu Tần Xuyên lướt qua vô số suy nghĩ, nếu hắn chạy trốn thì không vấn đề nhưng chắc chắn đại sư Mikhail sẽ chết.

Hắn cũng biết, thật ra ông lão này sống hay chết không liên quan đến hắn nhưng hắn vẫn không muốn để một người già đáng kính như thế này chết một cách uất ức như vậy.

Dù mới tiếp xúc ba bốn ngày nhưng sự cố chấp và khiêm tốn cùng với tinh thần kỵ sĩ không kiêu ngạo không siểm nịnh của ông lão này khiến hắn khâm phục từ đáy lòng.

Hắn không thể chết được, Mikhail cũng không thể chết được, Tần Xuyên cảm thấy, nhất định hắn có thể nghĩ ra đối sách khác.

Lúc này, Cự Kiếm chém rơi xuống, đánh ra một kích rất mạnh!

Không ngờ kiếm Thanh Đế của Tần Xuyên lại bị vỡ nát một đoạn lớn, Ulysses như một con mãnh thú khát máu lao đến!

- Kiếm ý Cánh đồng hoang vu, tập kích vô tình!

Mắt Ulysses ứ máu, mang theo khí thế khắc nghiệt và điên cuồng trước nay chưa từng có lôi Cự Kiếm về phía sau, toàn lực đâm về phía Tần Xuyên!

Mũi kiếm ma sát kịch liệt trong không khí, đốt cháy không khí, bốc lên ngọn lửa, như một quả cầu lử tụ hợp kiếm khí và nhiệt độ cao.

Giống như một thiên thạch đập về phía Tần Xuyên, khiến người ta nhìn từ xa đã có cảm giác tuyệt vọng!

Trong mắt Tần Xuyên hiện lên một tia tàn khốc, cảm giác sỉ nhục không ngừng bị chèn ép này khiến hắn hoàn toàn nổi giận, bước chân vốn luôn tránh né đột ngột bắt đầu xông về phía trước!

- Lướt Ảnh!

Sau khi ngưng tụ kiếm khí kiếm Thanh Đế, Tần Xuyên vung mũi kiếm tròn ra!

- Được! Cuối cùng cũng không tránh né nữa à?

Trong mắt Ulysses hiện lên vẻ hưng phấn, trong mắt hắn, Tần Xuyên chẳng khác nào chết rồi.

Thật ra vừa ra chiêu, Ulysses cũng cảm giác được hẳn là mình chiếm thế thượng phong.

Dù kiếm thuật của Tần Xuyên khó phân cao thấp với ông ta nhưng dù sao cũng còn trẻ, tu vi tiên thiên cao cấp, dù luyện công pháp cấp rất cao nhưng cũng có chút chênh lệch với ông ta.

Hơn nữa Cự Kiếm hai đầu trên tay Ulysses là cổ vật có vô số sát ý mãnh liệt của các liệt sĩ Thập Tự Quân, càng không cách nào ngăn cản.

Mũi kiếm đầu tiên của kiếm ý Lướt Ảnh bị kiếm ý Cánh đồng hoang vu làm nát bấy.

Mũi đường cong mặt trăng lưỡi liền ẩn giấu thứ hai rơi xuống Cự Kiếm của Ulysses, phát ra một thanh âm kim loại va chạm chói tai, cuối cùng cũng không có tác dụng gì.

Ulysses như một con trâu điên cuồng, sau khi Cự Kiếm bị ngăn trở vẫn rơi xuống trước mặt Tần Xuyên!

Tần Xuyên sớm đã dự liệu được, Lướt Ảnh không thể làm gì được đối thủ cấp bậc này, giống như không thể đánh bại Mikhail vậy, Ulysses cũng sẽ không e ngại.

Sau khi kiếm giáp Thanh Liên của hắn gian nan chống đỡ một hồi, uy lực của tập kích vô tình kia vẫn lan đến khiến Tần Xuyên không thể không giơ kiếm lại chống đỡ lần nữa!

“Keng!”

Trên mặt, trên người Tần Xuyên bị vô số kiếm khí làm bị thương nhưng hắn cắn chặt răng, cứ thế dùng kiếm Thanh Đế chặn một kiếm của Ulysses.

Hai người tao đến mày đi, sức lực và kiếm áp tương đương nhau, hình thành thế giằng co.

Đột nhiên, trong mắt Ulysses hiện lên vẻ âm tàn, tay trái của ông ta nhân lúc Tần Xuyên không để ý, sau khi rời khỏi chuôi kém, túm lấy cánh tay của Tần Xuyên!

Trên móng tay của ông ta hiển nhiên có độc tố trước đây đã dùng để đối phó với đại sư Mikhail!

Mà tư thế giơ kiếm này của Tần Xuyên vừa lúc là điểm mù, không thể nào ngay lập tức phát hiện góc độ ông ta giở trò âm hiểm.

Mikhail và Ivan phát hiện ra tất cả, ở cách đó không xa lớn tiếng la lên nhưng cũng không kịp.

"Xoẹt!"

Quần áo trên cánh tay Tần Xuyên bị túm rách, vô số vết cào xuất hiện, máu thịt lẫn lộn!

- Ha ha!! Mikhail ngu xuẩn, không ngờ mày còn ngu xuẩn hơn lão ta! Lộ ra sơ hở này, đúng là muốn chết mà!

Nhưng vừa dứt lời, khóe miệng của Tần Xuyên lại lộ ra ý cười lạnh đầy thâm ý:

- Vậy sao… tao còn tưởng sơ hở rõ như vậy, mày sẽ không mắc câu cơ…

Khi nói chuyện, kiếm Thanh Đế trên tay Tần Xuyên bỗng nhiên biến mất, thân thể nghiêng người tránh mũi nhọn của Cự Kiếm, tay phải thuận thế túm lấy cánh tay vừa giơ đến của Ulysses.

Trong chớp mắt, Tần Xuyên dùng kiếm khí phá bỏ chân khí bảo vệ cơ thể Ulysses, rạch vài lỗ hổng nhỏ trên tay ông ta!

Dù lỗ hổng này chỉ là bị thương ngoài da nhưng đối với Tần Xuyên mà nói là đủ rồi, hắn chỉ chạm những phần bị thương của mình vào chỗ bị thương của đối phương!

- Mày?

Ulysses quá sợ hãi, rốt cục ý thức được, mình trúng kế!

Tần Xuyên ngay từ đầu đã không định dùng kiếm liều phân thắng bại với ông ta, mà cố ý dụ dỗ dùng móng vuốt dính độc để cho hắn cơ hội đánh nhau ở cự ly gần!

Khi Tần Xuyên vận chuyển chân khí, huyết dịch tuần hoàn cực nhanh, nghĩa là huyết dịch trong tay hắn đã có độc tố nên khoảnh khắc miệng vết thương tiếp xúc với miệng vết thương cũng truyền cả độc tố vào người Ulysses!

Dù lượng độc tố có thể rất nhỏ nhưng độc tố có thể lấy ra để đối phó với võ giả tiên thiên cao cấp thì dù có ít cũng vô cùng lợi hại!

- Tên điên! Mày điên rồi à! Mày tưởng thế là mày sống được sao? Mày sẽ chết trước đấy!

Ulysses sắc mặt tái nhợt, cuối cùng cũng lùi lại, không ngừng tìm cách ép huyết dịch trên tay ra.

Nhưng độc tố không dễ dàng loại bỏ như vậy, đặc biệt là vừa nãy ông ta điều động chân khí, huyết dịch sớm đã truyền độc tố của ông ta đến rất nhiều mạch máu.

Mà ngay cả Mikhail cùng Ivan đều xem ngây người, bọn họ đều không ngờ Tần Xuyên lại dùng phương thức “lấy thân thử độc”, lấy kết cục không muốn sống.

Đáng tiếc, Tần Xuyên không hề coi đây là vấn đề, hắn lau mồ hôi và vết máu trên mặt, thở ra một hơi.

- Ngại quá, người trúng độc là mày, không phải tao.

Tần Xuyên nói xong, bắt đầu cất bước tới gần Ulysses.

- Mày… mày có ý gì.

Ulysses nhìn người trẻ tuổi từng bước đến gần, trong lòng không hiểu sao lại thấy khủng hoảng.

Tần Xuyên nhếch miệng, cũng không trả lời, dù sao người này đã rơi vào nẫy của hắn, rất nhanh sẽ chết.

Tần Xuyên nâng tay phải lên, kiếm quang màu xanh hội tụ, sau đó bắn về phía Ulysses như sao chổi!

“Vù vù vù vù!”

Ulysses không thể không vận chuyển công lực, tiến hành ngăn cản.

Kiếm khí như hàng nghìn hàng vạn ánh sáng lấp lánh tấn công vào chân khí bảo vệ cơ thể của Ulysses.

Ulysses cảm thấy càng ngày càng không ổn, bởi vì không kịp xử lý độc tố, ông ta chỉ có thể không ngừng vận công, như thế chẳng khác nào khiến độc tố lan khắp người nhanh hơn.

Nhìn lại Tần Xuyên, hắn lại chẳng sao cả, hoàn toàn không giống dáng vẻ của người trúng độc.

Ông ta đột nhiên ý thức được điều gì đó, hoảng sợ nói:

- Mày không sợ trúng độc?

Tần Xuyên cười nhạo một tiếng:

- Giờ mới phát hiện ra à? Tao thấy mày đừng hy vọng loại bỏ độc tố nữa, không kịp nữa rồi.

- Người Trung Quốc vô sỉ!

- Xem ra mày không hiểu rõ về người Trung Quốc, đây gọi là “lấy gậy ông đập lưng ông”. Độc tố trong cơ thể tao cũng là do mày cho, mày dùng móng vuốt đánh lén tao và đại sư Mikhail thì đừng trách tao dùng độc với mày.

Tần Xuyên nói xong, lại lần nữa ngưng tụ ra kiếm Thanh Đế, không định cho Ulysses thời gian thở dốc, thi triển kiếm khí mưa rào bắt đầu áp chế.

Ulysses cảm giác được thân thể càng ngày càng không nghe lời, miễn cưỡng ngăn cản, biết rõ mình đã không ổn, cuối cùng phẫn nộ đến cực điểm, cho dù cực kỳ không cam lòng nhưng cũng định giúp gia tộc một phần lực cuối cùng!

Ông ta quay đầu quét mắt nhìn về phía thầy trò Mikhail, đột nhiên bước chân vòng lại, mặc kệ Tần Xuyên, muốn giết chết Mikhail trước khi mình chết!

Nhưng Tần Xuyên nhìn thấu ý đồ độc ác của tên này, sớm đã dự đoán được nên đuổi theo ngay!

Dù độc tố của Ulysses không dẫn đến trí mạng ngay nhưng đủ để tốc độ của ông ta chậm nửa nhịp.

Tần Xuyên vừa nhảy lên không, chém từ trên không xuống!

Mũi kiếm mặt trăng lưỡi liềm bay thẳng đến cơ thể của Ulysses khiến ông ta không thể không quay người giơ kiếm ngăn cản kiếm này!

Nhưng Tần Xuyên chỉ đợi khoảnh khắc ông ta giơ Cự Kiếm lên, thân thể hắn rơi xuống, kiếm Thanh Đế trong tay đột nhiên xuất hiện phía sau Cự Kiếm ở góc độ bí mật, quét qua cổ Ulysses!

Trong nháy mắt, một chiếc đầu người lăn xuống đất.

Ulysses, chết không nhắm mắt.

Mikhail cùng Ivan đang có mặt không dám tin nhìn sau lưng Tần Xuyên, thi thể cổ vẫn còn không ngừng chảy máu kia, Cự Kiếm hai đầu chim ưng rơi xuống đất, kinh động đến thầy trò hai người, hai người mới ý thức được tất cả đều là thật!

Trong tình thế xấu tuyệt đối mà Tần Xuyên lại có thể dùng độc của Ulysses để giết chết Ulysses, không thể không nói là vô cùng châm chọc.

Mà trên chiếc du thuyền trên biển kia, đám thần phạt giả trước đó chưa nhìn rõ tình hình cuộc chiến thấy màn này đều mở to mắt, quên cả thở.

Trong trang viên St. Peter, người của gia tộc Romanov xụi lơ ngồi xuống ghế, sắc mặt trắng bệch, cả đám đều lộ ra vẻ tuyệt vọng.