Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 440: Có được tất có mất




- Thật là làm khó anh Cơ rồi, giấu người nhà nói là đi nghỉ ngơi nhưng lại cùng chúng tôi đến nơi như thế này chịu khổ. Nhưng anh yên tâm, tất cả đều đáng giá.

Magda cười khanh khách nói.

Cơ Vô Song đi xe vất vả, cơ thể vốn đã không được như trước lúc này rất mệt mỏi, anh ta miễn cưỡng cười cười:

- Hy vọng là thế.

Xe việt dã không bao lâu sau liền rẽ ngoặt, lái vào một khe núi rất sâu.

Khe núi uốn lượn gập ghềnh, cũng không làm bất cứ con đường nào, chỉ có xe việt dã tính năng tuyệt vời mới có thể lái vào khu vực này.

Đợi sau khi lái được vài trăm m thì xe lái vào một chiếc động vừa sâu vừa rộng.

Lúc này Chúc Vô Song mới phát hiện, trong đây có động thiên khác, bốn phương tám hướng lập tức sáng bừng.

Tổng bộ của hiệp hội Vu Sư lại được xây dựng trong núi, mấy ngọn núi liền nhau đều là địa bàn của bọn chúng.

Khoáng thạch đủ màu sắc được ánh đèn phản chiếu thành ánh sáng lộng lẫy, khiến cả tổng bộ thoạt nhìn ma quái kinh dị.

Bên trong còn chia ra rất nhiều khu vực, mỗi một khu vực đều dùng chữ màu đỏ tươi ghi rõ chức năng. Còn cờ có chân dung Sa Tăng Ác Ma treo khắp đỉnh động.

Nguyên một đám Vu Sư mặc hắc bào thỉnh thoảng lại đi qua, nhìn thấy Ysuier và Magda đều khiêm tốn cúi đầu chào.

Đường trong tổng bộ rộng rãi, đủ để ba chiếc xe chạy song song, xe chạy đến một khu vực được dựng bằng đầu lâu xương cốt mới dừng lại.

- Chúng ta đến rồi.

Ysuier nói.

Cơ Vô Song đang bị chấn động vì cảnh tượng kinh người trước mặt, nghe nói vậy liền ngây ngô gật đầu.

Magda lấy một chiếc xe đẩy gấp để phía sau ra cho Chúc Vô Song ngồi lên, đẩy anh ta vào trong huyệt động treo đầy đầu lâu xương cốt này.

Trong không khí, khắp nơi tràn ngập mùi khiến người ta buồn nôn, một số bộ phận của người và động vật bị ngâm trong thuốc nước, thậm chí còn có một số thi thể vừa giải phẫu xong, bị ném trên bàn giải phẫu đầy máu.

Mấy vu sư mặc áo bào đen sợi bạc đang ở đó nghiên cứu thuốc gì đó, tay cầm xương cốt tiến hành thí nghiệm.

Thấy hai đại Vu Yêu tiến vào, mấy vu sư đều dừng động tác trên tay, cúi đầu chào hỏi.

- Xin chào ngài Ysuier, ngài Magda.

Magda gật đầu, hỏi:

- Leoric đâu?

Một gã vu sư trả lời:

- Ngài Leoric được Vu Vương triệu kiến, đi hơn nửa tiếng rồi, chắc sắp về rồi ạ.

Magda cùng Ysuier liếc nhìn nhau:

- Xem ra là Vu Vương có chỉ thị, chúng ta đợi một lát.

Cơ Vô Song nhíu mày nghi ngờ nói:

- Leoric là ai? Đây là đâu?

- Đây là khu nghiên cứu hài cốt vu thuật, Vu sư ở đây đều là người nghiên cứu hài cốt vu thuật. Leoric là người tinh thông hài cốt vu thuật nhất trong số bảy đại Vu Yêu chúng tôi, không kém Vu Vương. Anh Cơ muốn cải tạo thân thể thì phải dựa vào anh ta giúp.

Ysuier giải thích.

Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp từ đằng xa bay đến:

- Hừ hừ hừ… cải tạo thân thể đã là gì… Có muốn trở nên mạnh hơn trước đây không?

Một người đàn ông da trắng cao hơn hai mét mặc một chiếc áo choàng màu xám, mặt không có chút máu, hốc mắt và môi lại đỏ tươi, đầu trọc lóc, gầy như chỉ còn lớp da bọc xương chống cây trượng bằng xương đầu dê, đi về từ bóng tối.

- Leoric, anh về thật đúng giờ.

- Vu Cương đã nói chuyện hai người yêu cầu với tôi rồi, nghe nói là một võ giả trẻ tuổi đẳng cấp tiên thiên à…hờ hờ…

Leoric nhìn chẳng ra người chẳng ra quỷ đột nhiên cười một cách quái dị.

Cơ Vô Song cảm thấy sởn hết cả gai ốc, anh ta đột nhiên cảm thấy ánh mắt tên này nhìn mình không giống nhìn người sống mà như đang nhìn một thi thể vậy!

- Đúng vậy, anh ta bị phế công lực chưa lâu, đối với anh mà nói chắc không khó chữa khỏi nhỉ.

Magda nói.

Leoric cũng không trả lời, đi đến trước mặt Cơ Vô Song, cúi đầu cẩn thận đánh giá một lát, cười tà nói:

- Vu Vương nói anh là người trẻ tuổi có thể chờ mong. Tôi thấy anh vẫn còn căn cơ võ giả tiên thiên, không chỉ có thể giúp anh cường hóa thân thể mà còn có thể mạnh hơn lúc trước khi mất tu vi, không chỉ mạnh hơn một hai lần… anh có muốn không?

Cơ Vô Song khẽ giật mình, mừng rỡ hỏi:

- Thật sao? Tôi… tôi không chỉ có thể khôi phục mà còn có thể trở nên mạnh hơn à?

- Đơn thuần chỉ để thân thể anh khôi phục, anh muốn có được tu vi lúc đầu thì ít nhất phải mất vài chục năm, anh có đợi lâu như vậy mới báo thù được không? Hơn nữa, anh khôi phục được thực lực thì cũng không đủ mạnh.

Leoric dụ dỗ như ác ma.

Cơ Vô Song nuốt một ngụm nước bọt, tràn đầy khát vọng:

- Tôi đồng ý! Xin giúp tôi một tay! Tôi tất nhiên sẽ thực hiện đúng như ước định, giúp hiệp hội Vu Sư các anh đoạt được thần vật hoặc làm bất cứ chuyện gì!

Leoric cười càng thêm sung sướng:

- Nếu Vu Vương đã nói muốn giúp anh thì tôi đương nhiên sẽ giúp, nhưng… Người trẻ tuổi, có được tất có mất, muốn giành được sức mạnh vốn dĩ không thuộc về anh trong thời gian ngắn thì cũng phải trả giá một chút, còn phải chịu sự tra tấn đau đớn… Anh dám thử không?

Cơ Vô Song sắc mặt trắng bệch, anh ta quan sát những cảnh tượng quỷ dị hung tàn xung quanh, nhất nhất thời có chút choáng váng.

Hình như Ysuier và Magda hiểu ra điều gì đó, đều dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Cơ Vô Song, đợi đáp án của anh ta.

- Người trẻ tuổi, anh sợ à?

Leoric lại hỏi.

Cơ Vô Song mũi thở rung rung, hít thở sâu mùi không khí tanh tưởi, ánh mắt lộ ra vẻ quyết tâm nói:

- Tôi giấu người nhà đến đây là đã dự tính đến chuyện xấu nhất, bây giờ tôi chịu nhục nhã vô cùng, thù không đội trời chung, còn có gì đáng sợ đây?

- Ha ha ha… được! Vậy không nên chậm trễ nữa, Ysuier, Magda, hai người đi đi, tất cả giao cho tôi là được!



Thành phố Đông Hoa, Bích Hải Sơn Trang.

Chín giờ sáng, Tần Xuyên cùng Liễu Tiên Tiên đợi ở cửa nhà vì Liễu Hàn Yên muốn đích thân đưa em gái đến sân bay.

Tần Xuyên mãi không có cơ hội gặp Liễu Hàn Yên để nói chuyện giữa hai người, lần này đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Liễu Hàn Yên nói mấy giờ đến thì sẽ đến lúc đó, một phút cũng không quá, đúng giờ dừng xe trước cửa.

Liễu Tiên Tiên cầm va li hành lý dán đầy giấy dán hoạt hình đi lên xe, dáng vẻ ngoan ngoãn.

Tần Xuyên vội đi đến bên ghế lái, dán vào cửa sổ, cười nói:

- Vợ à, anh đi tiễn với em nhé. Anh cảm thấy chúng ta cũng cần nói chuyện với nhau.

- Tôi đưa Tiên Tiên đi xong liền về quân khu, còn bận việc khác.

Liễu Hàn Yên lạnh lùng từ chối.

Tần Xuyên tiếp tục cười ôn hòa nói:

- Đừng thế mà, trước đây anh không biết chuyện hồi nhỏ em từng trải qua, bây giờ anh cũng hiểu rồi, tại sao em lại không thích được anh bảo vệ, cũng hiểu em…

- Đừng nói nữa!

Liễu Hàn Yên quay đầu lại lạnh lùng trừng mắt nhìn Liễu Tiên Tiên, đương nhiên đoán được là Liễu Tiên Tiên lắm mồm nói ra chuyện gì.

- Anh nghĩ nhiều quá đấy, tôi chỉ cảm thấy khoảng cách hiện tại của chúng ta là vừa vặn, anh mặc kệ tôi, tôi cũng sẽ không quản anh.

Liễu Hàn Yên lạnh nhạt nói.

Tần Xuyên nhíu mày:

- Sao anh có thể mặc kệ em chứ, nhìn thấy vấn đề thì cùng trao đổi, giải quyết, thế mới là vợ chồng chứ.

- Có thể là trước đây tôi đã phán đoán sai về quan hệ vợ chồng của hai chúng ta, thiếu chút nữa tưởng chúng ta có thể trở thành cặp vợ chồng bình thường. Nhưng giờ tôi hiểu rõ rồi, anh là anh, tôi là tôi, chúng ta không phải người cùng thế giới, ai sống cuộc sống của người nấy sẽ thích hợp hơn.

Liễu Hàn Yên dùng ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng liếc nhìn Tần Xuyên, trực tiếp khởi động xe, lái xe rời đi.

Tần Xuyên mang mang nhiên đứng tại chỗ, trầm mặc rất lâu, theo lý mà nói thì người phụ nữ đối xử với hắn lãnh đạm như vậy, hắn nên cảm thấy tức giận mới đúng. Nhưng không biết tại sao lúc này hắn không thấy giận mà còn thấy đau lòng.

Liễu Hàn Yên như đang giam cầm mình trong một tòa thành, cô không muốn người khác nhìn thấy tình cảnh của mình. Cô cũng không muốn chạy ra thế giới bên ngoài vì cô đã yếu ớt đến mức không chịu được một chút thương tổn.

Tường thành chính là vỏ bọc lạnh như băng của cô, đẩy Tần Xuyên ở bên ngoài.

Tần Xuyên có chút thất hồn lạc phách đi về nhà, lên trên lầu, ngồi trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính của hai người.

Sau khi suy nghĩ rất lâu, trong đầu Tần Xuyên đột nhiên thông suốt, nhìn vè phía đầu giường phía bên Liễu Hàn Yên ngủ…

Hai mắt hắn tỏa sáng, vội chạy về phòng mình, bật máy tính, tìm kiếm tài liệu mình cần tìm.

Đang vội vàng thì đột nhiên điện thoại của Tần Xuyên hiện tin nhắn không có số điện thoại.

Tần Xuyên nghiêm mặt, sau khi mở ra một trang web đặc biệt, nhảy ra một khung chat đơn giản.

Một chuỗi ký tự tiếng Anh truyền đến từ phía đối diện, rõ ràng sau khi Nataliya trở lại nước Nga đã liên lạc với hắn.

- Ngài Kiếm Ma tôn kính, gia tộc đã tín nhiệm tôi nhưng sau khi gia tộc Habsburg biết có thể Maximilian sẽ bị ngài sát hại, gia chủ Rodolfo đã hoàn toàn bị ngài chọc giận. Bọn chúng định gác lại chuyện đi tìm thần vật, muốn phái nhiều thần phạt giả hơn đi đối phó với ngài!

Nataliya báo cáo.

Tần Xuyên híp híp mắt, kết quả này nằm trong dự liệu của hắn, đánh chữ hỏi:

- Tình cảnh của cô thế nào? Có biết kế hoạch đại khái của chúng không?

- Cảm ơn ngài đã quan ta, dù chúng không nghi ngờ tôi nhưng cũng giận chó đánh mèo lên người tôi, khiến tôi bị cha giam lỏng, phái hai vệ sĩ nhốt tôi ở khu vực Moscow nhưng ít nhất tôi còn có thể dùng mạng liên hệ với ngài… Còn kế hoạch của chúng tôi không biết rõ nhưng nghe chị tôi nói sẽ ra tay từ một người bên cạnh ngài.