Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 438: Bà ấy vừa đến




Lục Tích Nhan khuôn mặt trắng bệch đi đến trước mặt cha, trực tiếp quỳ xuống:

- Cha, cha nghe con nói đã, khi con và Tần Xuyên quen nhau đã xảy ra rất nhiều chuyện, anh ấy…

- Câm miệng, mày còn mặt mũi về à, tao đánh chết đứa con gái bất hiếu như mày.

Lục Đại Khánh giận không kềm được, đánh vào mặt của Lục Tích Nhan.

Tần Xuyên vội lướt người qua, chặn trước mặt cô, dùng lưng nhận cú đánh này.

- Đừng, Tần Xuyên, anh không sao chứ.

Lục Tích Nhan nước mắt lăn dài.

- Không việc gì.

Tần Xuyên cười khổ, với khí lực của Lục Đại Khánh, dù có đánh thế nào đi nữa thì cơ thể cũng hắn cũng không thấy đau. Nhưng không biết tại sao, bị Lục Đại Khánh đánh như vậy, trong lòng hắn lại mơ hồ thấy đau.

Lúc này Hồ Thúy Lan chạy đến, ngăn cản chồng:

- Đại Khánh, dù giận thế nào thì anh cũng đừng đánh con chứ.

- Không đánh cũng được, hoặc là chia tay, hoặc là ly hôn trước rồi kết hôn, chỉ hai lựa chọn này thôi. Nhà, xe, chúng tôi đều chẳng cần gì hết.

Lục Đại Khánh chém đinh chặt sắt nói.

Tần Xuyên vẻ mặt ngượng nghịu, cau mày nói:

- Xin lỗi, hai chuyện này cháu đều không làm được.

- Không làm được mà cậu còn mặt mũi nói à.

Lục Đại Khánh trừng mắt làm bộ lại muốn đánh.

Lúc này Diệp Đông Cường đi lên, cản lại:

- Lục đại ca, anh đừng đánh nữa, nghe con bé nói không được à?

Lục Đại Khánh tức giận đến toàn thân phát run:

- Được, tôi không đánh, cái mặt mo này của tôi mất hết rồi còn đâu, còn đánh gì nữa. Thúy Lan, chúng ta thu dọn hành lý về quê.

Nói xong, Lục Đại Khánh vội đi lên lầu, Lục Tích Nhan kêu rất to nhưng ông ta chẳng thèm nghe.

Không lâu sau, Lục Đại Khánh liền mang theo hai bao lớn, cùng Hồ Thúy Lan cùng đi ra khỏi cửa.

- Cha mẹ, hai người đừng như vậy, nghe con nói rõ nguyên nhân hậu quả của sự việc được không?

Lục Tích Nhan ngăn trước mặt hai vợ chồng.

Hồ Thúy Lan nghẹn ngào nói:

- Con à, từ nhỏ cha con đã dạy con thế nào, người nghèo chí không nghèo, sao còn mới ở thành phố lớn được vài năm đã biến thành dáng vẻ như bây giờ thế, thật khiến cha mẹ thất vọng quá.

- Không cần nói gì nữa, mọi việc đã rất rõ ràng rồi, xe này, nhà này, công việc của con đều là người đàn ông này cho. Tao thật hối hận, lại hồ đồ đến đây, bây giờ nghĩ lại, tao còn chê chỗ này bẩn đấy.

Lục Đại Khánh chỉ vào con gái, nói:

- Tao nói cho mày biết, nếu mày còn tiếp tục thế này thì chúng tao sẽ coi như chưa từng nuôi mày, mày cũng đừng đến gặp chúng tao.

Nghe thấy lời này của cha mẹ, Lục Tích Nhan nước mắt rơi như mưa, gần như sắp ngất.

Tần Xuyên vốn không muốn lửa cháy đổ thêm dầu, nhưng nghe thấy hai người này nói Lục Tích Nhan như vậy, hắn không thể chịu được, tiến lên trịnh trọng nói:

- Bác trai bác gái, hai người có thể xem thường cháu, mắng cháu, đánh cháu nhưng cháu không cho phép hai người nhìn nhận Tích Nhan như vậy.

Tất cả mọi thứ bây giờ đều là điều cô ấy đáng có được. Ở đại học, cô ấy cố gắng học tập, lại cố gắng nghiên cứu, cố gắng công tác chính là để giúp hai người có thể đến thành phố sống cuộc sống sung sướng.

Cô ấy chịu rất nhiều khổ cực mới đi được đến ngày hôm nay, hai người không thể vì cháu mua cho cô ấy xe, mua cho cô ấy nhà liền nghi ngờ năng lực của cô ấy, thế là không công bằng với cô ấy.

Lục Đại Khánh nặng nề hừ một tiếng:

- Đừng tưởng người nhà quê chúng tôi không có kiến thức, dễ lừa gạt. Bây giờ cậu nói gì tôi cũng không tin. Bà nó à, chúng ta đi.

- Cha mẹ định đi đâu, cho dù muốn về thì hãy để con tiễn hai người ra ga tàu hỏa chứ.

Lục Tích Nhan khóc đuổi theo sau.

Nhưng Lục Đại Khánh dùng sức một tay đẩy cô ra:

- Không cần mày lo, hãy sống cuộc sống giàu sang của mày đi.

Lục Tích Nhan thiếu chút nữa té ngã trên đất, vẫn là Tần Xuyên tay mắt lanh lẹ đỡ được cô.

Tần Xuyên biết rõ lúc này nói gì cũng vô dụng, ánh mắt ý bảo Diệp Đông Cường ở phía sau đi theo giúp đỡ tìm taxi.

Lúc này trong lòng Diệp Đông Cường tràn đầy áy náy, đương nhiên nguyện ý giúp đỡ, lớn tiếng kêu rồi đuổi theo.

Tần Xuyên đỡ Lục Tích Nhan hai chân mềm nhũn về đến nhà, để cô dựa vào vai mình, an ủi rất lâu mới ngừng tiếng khóc.

- Tần Xuyên làm sao bây giờ, cha mẹ em không cần em nữa.

Lục Tích Nhan như một cô bé tràn ngập bi thương, mờ mịt không biết làm sao, buồn bã nói.

- Không có chuyện gì đâu, vì hai người đang nổi nóng thôi, sao lại có cha mẹ nào không cần con mình chứ.

Tần Xuyên nói xong câu đó, trong lòng mơ hồ thấy đau thương.

Lục Tích Nhan ngẩng đầu nhìn hắn:

- Em có thể xin nghỉ mấy ngày không, em muốn về quê một chuyến, em không yên tâm về hai người.

- Đồ ngốc, công việc làm sao so với gia đình được. Em không yên tâm là đúng, đến lúc đó anh cùng em về quê em, đợi hai người hết giận rồi, ngồi xuống nói chuyện rõ ràng, có gì nói nấy.

Tần Xuyên cười trấn an.

Lục Tích Nhan mấp máy cặp môi đỏ mọng, lộ ra nụ cười vui mừng, tràn đầy yêu thương nhìn hắn:

- Cảm ơn anh, cảm ơn anh vừa nãy đã nói giúp em trước mặt cha mẹ.

Tần Xuyên cười khẽ:

- Em là con gái của ông ấy, ông ấy phải quản em, mắng em, nhưng em là người phụ nữ của anh, anh phải bảo vệ em chứ.

Đúng lúc này, Diệp Đông Cường đi về, cùng đến còn có Diệp Tiểu Nhu.

Diệp Tiểu Nhu vốn muốn đến gặp cha mẹ Lục Tích Nhan, không ngờ vừa về đến nhà liền nghe nói mâu thuẫn bạo phát, dây dẫn nổ còn là vì cha mình không suy nghĩ kỹ.

Cô vừa đi vừa phàn nàn:

- Cha, cha cũng thật là, sao lại không cẩn thận thế.

Diệp Đông Cường vẻ mặt đắng chát cùng vô tội:

- Cha cũng đâu nghĩ nhiều thế, đúng là lớn tuổi, đầu óc không dùng được nữa rồi.

Sau khi vào nhà, Diệp Tiểu Nhu nhìn thấy Lục Tích Nhan khóc sưng mắt, vội tiến đến an ủi.

Tần Xuyên đang cố gắng nghĩ biện pháp dỗ Lục Tích Nhan vui vẻ thì nhận được điện thoại Nạp Lan Thấm gọi tới.

Bất đắc dĩ nhận điện thoại, Tần Xuyên nói:

- Lại sao thế?

- Alo, anh là con mọt ăn gỗ mục ăn đến ngốc rồi à, còn hỏi tôi, việc mới bàn đến một nửa đã đi, để bà cô này ở trong phòng anh rồi mặc kệ luôn, rốt cục anh có tinh thần nghề nghiệp không thế?

Nạp Lan Thấm ở trong điện thoại đùng đùng nói một tràng.

Tần Xuyên vừa muốn mắng chửi người vừa muốn cười, người phụ nữ này thật quái dị, mắng thì mắng đi lại còn cứ nói người ta thành con côn trùng đáng ghét.

- Chỗ tôi xảy ra chút chuyện, muộn một chút tôi sẽ về tìm cô. Nếu cô chê quá muộn thì tự về trước, tôi sẽ tìm cô sau.

Tần Xuyên nói.

- Anh… anh thật sự mặc kệ tôi à, con nha trùng chết tiệt này.

Nạp Lan Thấm hừ nói.

Nha trùng lại là cái gì thế, Tần Xuyên cảm thấy không thể hiểu thấu.

Đúng lúc này, hình như Lục Tích Nhan ở bên cạnh ý thức được Tần Xuyên đang có chuyện phải làm, cười nói:

- Anh đi làm việc trước đi, có Tiểu Nhu ở bên cạnh em là được.

- Không sao, chuyện của anh không quan trọng.

Tần Xuyên lắc đầu.

- Anh Tần Xuyên, anh nghe chị Lục đi, anh ở lại cũng vô dụng, chị Lục chỉ càng áy náy hơn thôi.

Diệp Tiểu Nhu cười nói.

Hai người phụ nữ cùng khuyên nên Tần Xuyên thở dài, đành đi trước, định nói xong việc với Nạp Lan Thấm thì lại đến tìm Lục Tích Nhan.

Một đường lái xe trở lại Bích Hải Sơn Trang, trong phòng của mình, Tần Xuyên trực tiếp trở nên ngây dại.

Trong căn phòng vốn rất sạch sẽ, chăn gối bị ném lộn xộn dưới đất, một số quyển sách bị mở ra xem, rơi lả tả bốn phía. Một số quần áo của Tần Xuyên cũng bị lấy ra, bay tán loạn khắp nơi.

Nạp Lan Thấm đã cởi váy mình ra, mặc áo sơ mi rộng thùng thình của Tần Xuyên, quan trọng là ở dưới còn mặc một chiếc quần bông màu xám rộng thùng thình, nhìn chẳng ra cái gì.

Người phụ nữ tóc tai bù xù, giống hệt mụ điên đang ở trên giường chơi điện thoại.

- Cô bị bệnh à?

Tần Xuyên đi từ ban công vào phòng, xuất phát từ nội tâm hỏi một câu.

Nạp Lan Thấm quay đầu nhìn hắn:

- Anh có thuốc à?

- Cô uống bao nhiêu?

- Anh có bao nhiêu tôi uống bấy nhiêu.

Nạp Lan Thấm liếc mắt.

Tần Xuyên vỗ trán một cái, biết rõ nói gì cũng vô ích, đành phải yên lặng dọn dẹp căn phòng, nói:

- Chẳng phải cô có chuyện quan trọng phải bàn bạc sao, chuyện gì?

- Địa điểm chọn xong rồi, cần phải phân công rõ công việc chế tác hệ thống tình báo, phần cứng anh nói anh sẽ nghiên cứu, phần mềm vốn là biên soạn mã, tôi làm hay cùng làm?

Tần Xuyên nghĩ nghĩ, nói:

- Thứ này chúng ta ghi riêng, cuối cùng bổ sung lẫn nhau, nếu không có thể sẽ bỏ lỡ phương án tốt nhất.

Nạp Lan Thấm cũng hiểu được làm như vậy tương đối ổn thỏa nên để điện thoại xuống, bắt đầu cùng Tần Xuyên nghiên cứu thảo luận một số vấn đề về kỹ thuật.

Bất tri bất giác, hai người đã nói chuyện đến tận đêm khuya, giữa chừng ngoài Liễu Tiên Tiên mang cơm cho hai người thì hai người đều không ra khỏi phòng.

Sau khi nghiên cứu thảo luận xong một số vấn đề đại khái, Nạp Lan Thấm chuẩn bị trở về nhưng vừa mới từ trên giường bước xuống đất, cô liền nhíu mày, cắn môi dưới, lộ ra vẻ khó chịu.

Tần Xuyên chú ý thấy Nạp Lan Thấm bước đi tập tễnh, kinh ngạc nói:

- Cô sao thế, chân tê à?

- Chân anh tê ấy.

Nạp Lan Thấm trừng mắt nhìn người đàn ông, mặt đỏ bừng, hắng giọng nói:

- Anh đi tìm Liễu Tiên Tiên, bảo cô ấy đưa cho gói nhỏ.

- Gói nhỏ gì?

Tần Xuyên phản ứng không kịp.

Nạp Lan Thấm sắc mặt không vui nói:

- Anh giả ngu à, cho con gái dùng ấy, anh không hiểu à, nếu hỏi xin cô em vợ xấu hổ thì đi mua cho bà đây một gói về.

Tần Xuyên giờ mới hiểu được xảy ra chuyện gì, quả thực muốn khóc, vội vọt lên trên giường mình, cẩn thận nhìn nhìn.

Nạp Lan Thấm tái mặt:

- Côn trùng thối tha, anh nhìn cái gì, bà đây không làm bẩn giường của anh đâu, bà dì bà ấy vừa đến thôi.