Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 432: Hài cốt




Liễu Hàn Yên quay sang nhìn em gái:

- Em cũng thấy chị gây sự vô cớ à? Em có biết lần này mình may mắn nên mới được cứu không, em tưởng lần nào cũng gặp may như thế sao?

Liễu Tiên Tiên dẩu môi, vẻ mặt buồn bực, chỉ cúi đầu không lên tiếng nữa.

Tần Xuyên cau mày:

- Em có giận thì cứ quát anh, cần gì nói em vợ như thế? Em ấy vô tội mà!

- Em của tôi, tôi hiểu nhất, nó ham chơi không chỉ mới một hai bữa, nhưng giờ đã khác trước, tôi không thể ngồi yên mặc kệ nữa.

Liễu Hàn Yên kiên quyết nói:

- Tôi sẽ liên lạc với ba đón nó về Bắc Kinh học tiếp, ở đó an toàn hơn, cũng có thể nhờ người lớn ở nhà trông nó.

Liễu Tiên Tiên ra sức lắc đầu, rơm rớm nước mắt không chịu, nhưng chẳng dám hé môi.

Tần Xuyên bèn tức lên:

- Rõ ràng em biết nó ghét ở nhà mà cứ ép nó làm gì? Nó đâu còn lả trẻ con nữa, em là chị chứ không phải mẹ nó, mắc gì cứ quản nó mãi vậy?

- Tôi không quản được anh, nhưng ít ra có thể quản được em tôi!

Liễu Hàn Yên kiên quyết nói.

- Em…

Liễu Tiên Tiên thấy hai người còn muốn tranh cãi bèn chạy đến trước mặt Tần Xuyên, lắc đầu nói:

- Anh rể đừng nói nữa! Em… em không sao đâu, em về Bắc Kinh thì anh chị sẽ yên tâm hơn.

Tần Xuyên vẫn muốn nói thêm, nhưng thấy ánh mắt của Liễu Tiên Tiên nài nỉ như thế nên cũng nhịn, đành nén tiếng thở dài.

Liễu Hàn Yên nhìn Natalia đứng sau lưng Tần Xuyên:

- Không thể giữ cô ta ở đây, tôi muốn dẫn cô ta đi.

Đoạn Liễu Hàn Yên đi đến nắm lấy cánh tay của Natalia.

Nhưng Tần Xuyên đâu chịu, hắn đang cáu kỉnh nên ngăn cô lại nhanh như chớp.

- Cô ta có ích với anh, anh sẽ không giao cô ấy ra đâu!

Tần Xuyên nghiêm túc nói.

Liễu Hàn Yên thấy hắn bảo vệ Natalia như thế, bèn lạnh lùng nói:

- Tôi không ngại anh ra ngoài tìm phụ nữ, nhưng không nói anh đi tìm phụ nữ của kẻ thù, anh đang chơi với lửa đấy!

- Anh nói bao nhiêu lần rồi, anh với cô ta không phải quan hệ đó!

- Anh tưởng tôi sẽ tin à? Phụ nữ của kẻ thù mà anh cứ bảo vệ nó!

Tần Xuyên buồn bực nói:

- Chẳng lẽ trong mắt em, anh là súc sinh thấy gái đẹp thì lên giường, suy nghĩ bằng nửa thân dưới à?

- Lẽ nào chuyện anh đang làm bây giờ chẳng phải như thế?

Liễu Hàn Yên hỏi.

Tần Xuyên hít sâu một hơi, trái tim như bị vỡ vụn, bèn gật đầu cứng nhắc.

- Được… Em đã nghĩ vậy thì anh cũng lười giải thích.

Tần Xuyên bèn kéo Natalia vào lòng, còn thơm “chụt” lên gương mặt mịn màng khiến cô ấy ngây cả người.

Hôm qua cô chủ động quyến rũ mà hắn chẳng thèm động đến, hôm nay tại sao ôm hôn mình đột ngột như vậy?

- Đúng thế, anh muốn chơi gái tây, hôm qua còn lên giường nữa. Cô ta không có đồ mặc nên lấy đồ của em, anh chơi vẫn chưa đủ nên em đừng hòng dẫn đi! Bây giờ cô ta thuộc về anh!

Tần Xuyên cười gian.

Liễu Hàn Yên nhìn Natalia rồi nhìn Tần Xuyên mà không nói gì, chỉ đi thẳng ra khỏi nhà.

Không lâu sau có tiếng khởi động xe bên ngoài, cô đã lái xe đi mất.

Tần Xuyên buông Natalia ra, tâm tình chùng xuống. Hắn lấy ra một chai Coca đông đá rồi tu ừng ực.

Mãi đến khi uống xong, Tần Xuyên mới ợ vài tiếng tựa như buồn bực trong lòng đều phun ra hết, lúc này mới thấy dễ chịu hơn.

- Kiếm Ma các hạ… tôi… tôi đã gây rắc rối cho anh phải không?

Natalia sợ sệt hỏi.

Tần Xuyên lườm cô một phát:

- Cô đi chuẩn bị, tôi lập tức đưa cô ra nước ngoài, tôi sẽ liên lạc với cô qua một trang mạng đặc thù khi cô về đến gia tộc…

Tuy Liễu Hàn Yên sẽ không thực sự sai người tới bắt Natalia, song Tần Xuyên vẫn phải đề phòng.

Về phần đưa Natalia rời nước cũng không có gì phiền phức, Tần Xuyên chỉ cần tạo thân phận giả cho cô thì có thể xuất cảnh thuận lợi.

Tối hôm đó Tần Xuyên đưa Natalia đến sân bay, đồng thời còn dặn cô chọn chuyến bay đến Mat-xcơ-va.

Về việc ăn nói với gia tộc cũng không khó, chỉ cần nói chắc rằng khi ấy cô đúng lúc ở thành phố Đông Hoa chia ra hoạt động với nhóm người Maksimir, kết quả lại mất liên lạc với nhóm của họ nên cô không biết chuyện gì đã xảy ra.

May mà mọi người trên thuyền đều chết hết, bây giờ chết không đối chứng, hơn nữa thành viên của bốn gia tộc cổ xưa lại nhiều, quan hệ cũng khá lạnh nhạt nên sẽ không ai vạch trần lời nói dối của Natalia.

Khi Tần Xuyên về nhà, Liễu Tiên Tiên đang ngồi một mình trong chòi mát ngắm trăng sao sáng ngời bên ngoài nhà.

Đây là lần đầu Tần Xuyên thấy cô em vợ hoạt bát lém lĩnh lại đa sầu đa cảm như thế.

Hắn vào trong chòi mát ngồi xuống, mỉm cười an ủi:

- Đừng nản, anh rể sẽ liên lạc với người nhà nói giúp để em ở lại thành phố Đông Hoa.

Liễu Tiên Tiên lại lắc đầu:

- Không cần đâu, anh rể, em phải nghe lời chị về Bắc Kinh.

- Em nói thật chứ?

- Ừm, chị chỉ muốn tốt cho em, em ham chơi quá, ở Đông Hoa em sẽ không tự quản mình được.

Liễu Tiên Tiên cười hì hì.

Tần Xuyên khá bất ngờ, vốn tưởng Liễu Tiên Tiên sẽ giả vờ tội nghiệp khóc lóc, nhưng không ngờ em vợ chẳng hề kháng cự lại quyết định bá đạo của Liễu Hàn Yên.

- Hì hì.

Dường như Liễu Tiên Tiên đọc được suy nghĩ của Tần Xuyên, cô cười nói:

- Anh rể, anh vẫn chưa hiểu chị em đâu, hôm nay chị giận như thế là do quá quan tâm đến em. Từ nhỏ đến lớn, chị thà để mình chịu uất ức chứ không chịu để em bị chút tổn thương nào.

Tần Xuyên nhíu mày, buồn bực nói:

- Như thế thì giận quá đáng rồi, ý muốn bảo vệ của chị em đã trở thành bệnh trạng, khiến cô ấy nói năng không phân rõ trắng đen. Ai đối xử tốt cô ấy cũng không biết, chỉ vì chút lòng tự tôn hư vô mà thôi, đúng là chẳng hiểu ra sao.

- Không cho anh nói chị em như thế!

Liễu Tiên Tiên bĩu môi:

- Chị rất đáng thương…

Tần Xuyên bèn trợn mắt:

- Sao em không nói anh rể em còn đáng thương hơn? Lòng tốt bị xem thành lòng lang dạ thú… Che mưa che nắng cho cô ấy lại còn bị nói đến mức tự tìm nhục nhã.

- Đó là vì anh không hiểu chị ấy!

Liễu Tiên Tiên kiên quyết nói:

- Nếu anh biết chị em mấy năm nay lớn lên thế nào, dù anh có giận thì cũng sẽ không trách chị ấy… Còn nữa, hôm nay anh nhắc đến mẹ bọn em, sau này đừng nhắc nữa. Anh vừa nói chị không phải mẹ nên không thể quản em như thế, chị chắc chắn sẽ rất đau lòng.

Tần Xuyên ngây người, bèn liên tưởng đến những chuyện phát sinh trước kia, rồi mâu thuẫn trong bản thân Liễu Hàn Yên, hắn liền nghĩ chẳng lẽ vấn đề nằm ở mẹ và trải nghiệm của Liễu Hàn Yên trước kia hay sao?

- Em vợ, em có thể kể chuyện trước kia của mẹ vợ quá cố và chị em được không?

Tần Xuyên hỏi.

Đôi mắt của Liễu Tiên Tiên ánh lên nét buồn bã đầy thương cảm:

- Có thể kể, nhưng mẹ ra đi lúc em còn quá nhỏ, em cũng không biết nhiều chuyện của mẹ… cũng không biết bắt đầu từ đâu.

- Thế này đi, anh hỏi em trước, lúc ngủ chị em thường ôm một con gấu bông, nó có liên quan đến mẹ vợ không?

Tần Xuyên nổi tính tò mò hỏi, vấn đề này đã dây dưa rất lâu trong lòng hắn.

- Anh nói con gấu đứt tay phải không? Chị còn ôm nó ngủ à?

Liễu Tiên Tiên ngạc nhiên hỏi.

- Đúng, nó mất một cánh tay, chất vải lại cũ, chị em đi đâu cũng mang theo, lúc ngủ nhất định phải ôm nó, hình như không ôm thì không ngủ được.

Tần Xuyên gật đầu.

Đột nhiên Liễu Tiên Tiên rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào thổn thức:

- Chị ơi… chị ơi…

Mắt Tần Xuyên dại ra, còn chưa nói gì mà đã khóc trước rồi sao?



Tại một quán trà gần bến cảng ở tỉnh Nam, tuy đêm đã khuya nhưng một phòng riêng trên lầu vẫn sáng đèn.

- Thật ngại quá, vì vấn đề giữ bí mật, không thể không thiệt thòi cho hai vị gặp nhau ở đây.

Cơ Vô Song ngồi trên xe lăn cười nói.

Ngồi đối diện y là một nam một nữ, nam có gương mặt góc cạnh cùng mái tóc xanh lam, còn nữ lại có tướng mạo lẳng lơ với mái tóc tím, toàn thân mặc váy tím, rõ ràng là hai đại Vu Yêu của hiệp hội Vu sư!

- Nói vậy, anh Cơ giấu người nhà mời chúng tôi đến đây… Trước khi chúng tôi rời Hoa Hạ lại gửi lời mời thế này, hy vọng đó là tin tốt.

Izual nói bằng vốn tiếng Anh bập bẹ.

Trong mắt Cơ Vô Song sáng lên:

- Tôi không vòng vo nữa, tôi nghe nói… trong Hắc Ma Pháp có một dạng gọi là “Hài cốt vu thuật”, những vu sư tu tuyện Hài cốt vu thuật có thể nặn lại xác thịt, thậm chí còn khiến người thường có được thể phách tráng kiện hơn, không biết có thật không?

Izual và Magda quay sang nhìn nhau, vẻ mặt đều tỏ ra ngạc nhiên.

- Không ngờ anh Cơ còn biết “Hài cốt vu thuật”, đúng là hiếm có, điển tịch ma pháp cực kỳ hiếm thấy, phần nhiều cũng được bảo mật không để người ngoài biết tới.

Izual nói.

- Gần đây tôi mới biết được, thiết nghĩ hai vị cũng thấy rồi. Bây giờ tôi là kẻ tàn phế, gân cốt bị tổn thương nghiêm trọng, tôi không cam tâm sống phí cả cuộc đời thế này…

Cơ Vô Song sa sầm mặt, tiếp lời:

- Gần đây tôi luôn tìm kiếm những tư liệu có thể giúp mình cải tử hồi sinh ở khắp nơi, may mắn biết đến “Hài cốt vu thuật”, lại có trời cao giúp tôi gặp được hai vị, tôi cảm thấy… đây chính là ý của thượng đế!