Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 411: Phòng làm việc




- Hai người không tham gia khóa đào tạo của công ty à? Tôn chỉ phục vụ của công ty chúng ta là gì?

Lục Tích Nhan gặng hỏi.

Hai cô gái sợ đến mức cắn chặt môi, cúi đầu không dám lên tiếng.

- “Không đối xử với khách một cách khách quan, không làm việc một cách chủ quan”, lẽ nào chưa dạy cho hai người à?

Lục Tích Nhan càng nhấn mạnh hơn.

Hai cô phục vụ muốn òa khóc, chỉ có thể gật đầu lia lịa:

- Chị Lục… bọn em sai rồi.

Lục Tích Nhan không hả được cơn giận, hôm nay là lần đầu Tần Xuyên đến công ty, kết quả lại đụng phải chuyện này.

Điều này khiến lãnh đạo như cô rất mất mặt, nếu Tần Xuyên thất vọng thì cô càng thấy khó chịu, giống như đã phụ lại lòng tin của hắn vậy.

- Cả hai người ngày mai không cần đi làm nữa.

Lục Tích Nhan lạnh lùng nói.

Hai cô gái tỏ vẻ tủi thân và không phục, nhưng không dám nhiều lời, chỉ sụt sùi rơi nước mắt.

Tần Xuyên mỉm cười rồi nói:

- Có phải hai người nghĩ công việc nhảm nhí này một tháng chỉ có ba ngàn Tệ, ngày nào cũng ngồi ở đây chán ngắt, không làm thì không làm, ai mà thèm chứ gì?

Hai phục vụ liền ra sức lắc đầu, kinh ngạc nhìn Tần Xuyên. Thực ra trong lòng họ cũng nghĩ thế, chỉ là phục vụ khách thôi mà, đến chỗ khác tìm việc cũng vậy thôi.

- Tôi thấy hai cô nghĩ cũng không sai, nhưng nghĩ kỹ đi, nếu cả một công việc ba ngàn Tệ một tháng còn không làm tốt, vậy dựa vào đâu mà kiếm được năm ngàn, tám ngàn, mười ngàn? Phục vụ khách còn không làm tốt thì nói gì đến quản lý hay giám đốc?

Lục Tích Nhan cũng ngạc nhiên nhìn Tần Xuyên, không ngờ hắn lại nói như thế.

Tần Xuyên tiếp lời:

- Tôi cho các người hai lựa chọn. Một là giống như Lục Tích Nhan nói, ngày mai không cần đến làm nữa. Hai là tiếp tục phục vụ khách, chứng minh rằng hai người không chỉ có việc ngồi đây làm phục vụ khách.

Trong mắt hai cô gái ánh lên vẻ kích động:

- Ông chủ, em… em sẽ cố gắng làm việc!

- Em cũng thế.

Cô còn lại cũng lau nước mắt, nói khá kiên cường.

Lục Tích Nhan thấy bỡ ngỡ, bèn cười thích thú:

- Xem ra phải để ông chủ tự mình đào tạo các người mới có thể để lại ấn tượng sâu sắc… Còn không cám ơn anh Tần đi?

Hai cô gái như sực tỉnh từ mộng, bèn vội khom người cám ơn Tần Xuyên.

Tần Xuyên lắc đầu mỉm cười, vỗ vai của Lục Tích Nhan:

- Được rồi, cô Lục, dẫn tôi đi tham quan một chút.

Đôi mắt Lục Tích Nhan ngời sáng, trong bụng lại cười thầm. Tên này lúc thường hay cười cợt, vậy mà khi đến công ty lại khá ra dáng một ông chủ.

Đi hết một vòng, Tần Xuyên đều dừng chân hỏi han vài câu với người phụ trách của từng ban ngành.

Trong đầu hắn chứa mấy chục cuốn sách nói về quản lý doanh nghiệp, bất cứ thuật ngữ chuyên ngành nào cũng nắm rõ, những vấn đề đặt ra đều cực kỳ sắc sảo và đánh vào trọng điểm.

Các vị quản lý trong công ty mới đầu còn tưởng ông chủ trẻ như vậy chỉ là con ông cháu cha vô công rỗi nghề, nên họ chỉ ôm tư tưởng đối phó qua loa.

Nhưng khi bị Tần Xuyên hỏi tới và bàn về công việc cụ thể, các vị quản lý đã làm lâu năm này đều túa mồ hôi đầm đìa, thần kinh căng thẳng.

Họ phát hiện Tần Xuyên nắm rõ như lòng bàn tay những chỗ có thể kiếm được thu nhập màu xám (*), hắn vờ như vô tình cảnh cáo, hơn nữa hắn cũng có thể phát hiện lập tức những sơ sót lặt vặt trong công việc.

(*) “Thu nhập màu đen” là thu nhập phi pháp, “thu nhập màu trắng” là hợp pháp, “thu nhập màu xám” là kết hợp của hai loại thu nhập đen và trắng.

Trong phút chốc, trên dưới toàn công ty đều cảm thấy tính chuyên nghiệp của ông chủ này rất khủng bố. Dù gì mỗi ban ngành của họ chỉ phụ trách một bộ phận của mình, còn Tần Xuyên lại hiểu thấu đáo mọi thứ, điều này khiến họ không rét mà run!

Lục Tích Nhan đi cạnh Tần Xuyên để giải thích công việc, nào ngờ chẳng nói được mấy câu, toàn đứng nhìn Tần Xuyên không ngừng chỉ đạo các nhân vên.

Trong lòng cô không biết làm sao. Cô đã học lâu rồi, còn từng giảng dạy ở đại học mới có nhiều tri thức như thế, còn Tần Xuyên chỉ mất chưa đầy một tuần đã nắm vững.

Có điều, bởi vì người đàn ông này giỏi như thế mới khiến cô càng lún sâu hơn.

Vào trưa, sau khi dùng cơm ở nhà ăn nhân viên, Tần Xuyên liền đến phòng làm việc của Lục Tích Nhan xem đoạn quảng cáo do Diệp Tiểu Nhu quay.

Trong căn phòng rộng rãi gọn gàng, Tần Xuyên ngồi trên ghế pha một bình trà Thiết Quan Âm, còn Lục Tích Nhan thì châm trà cho hắn.

Tần Xuyên uống trà rồi hỏi:

- Tiểu Nhu đâu rồi? Không ở công ty à?

- Tiểu Nhu không rành quản lý cho lắm, cô ấy thiên về phát triển sản phẩm hơn, hôm nay đã đi công tác ở tỉnh Tô rồi. <Đọc nhanh nhất tại T.R.U.Y.E.N.F.U.L.L.V.N> Tại đó có một cửa hàng bán mì trộn (*) ở một huyện nhỏ, mỗi ngày chỉ bán ra hai trăm tô mì trộn, hôm nào cũng bán hết sạch, người mua phải xếp hàng dài. Tiểu Nhu muốn ăn thử món mì đó, nếu nó thực sự ngon thì sẽ học cách làm.

Lục Tích Nhan nói.

(*) Mì trộn: thành phần gồm sợi mì trộn với dầu đậu phộng, muối, dầu mè, hành thái nhỏ, có thể thêm một vài phối liệu khác.

Tần Xuyên mỉm cười, thì ra là thế. Nhưng Diệp Tiểu Nhu thích nấu ăn, cô ấy thích nhất công việc kiểu này.

Lục Tích Nhan mở ti vi điều chỉnh đoạn quảng cáo đó.

- Đây là kết quả sau cùng, nếu anh thấy không có vấn đề, nhanh nhất là ngày mai có thể phát sóng trong phạm vi tỉnh Giang.

Tần Xuyên nghiêm túc xem lại đoạn quảng cáo vài lần, sau khi xác định ổn thỏa liền gật đầu:

- Cứ thế đi, anh thấy nó còn tốt hơn cả mong đợi, không hổ là do đạo diễn lớn quay, hiệu quả rất khá.

Lục Tích Nhan thì thở dài:

- Thật không biết anh nghĩ thế nào, em chưa từng nghe qua kiểu quảng cáo này, mong là có phản ứng tốt.

Tần Xuyên cười hì hì:

- Làm quảng cáo mà theo hướng cực đoan, bình thường thì không cách nào khiến người ta nhớ tới. Nếu lần này thành công, các quảng cáo về sau của công ty đều làm theo hướng của anh, tuyệt đối không sai đâu.

- Rồi rồi rồi, anh là ông chủ, em nghe theo anh hết.

Lục Tích Nhan cười khúc khích.

Ngắm nụ cười xinh đẹp của cô, Tần Xuyên ngẩn ngơ cả người. Khi nãy hắn mãi bận rộn kiểm công việc, lúc này ngồi xuống uống trà mới thư thái nhìn trang phục của cô.

Lục Tích Nhan ngồi trên sô pha, đôi chân mang vớ thon dài xinh đẹp, bờ mông đầy đặn, vòng eo thắt chặt, vòng một nở nang như muốn phá tung lớp áo sơ mi trắng.

Mấu chốt là thân hình như vậy phối hợp với khí chất thanh lịch và trí thức lại cực kỳ kích thích khao khát chinh phục của đàn ông.

Ánh mắt của Tần Xuyên trở nên nóng rực, phần bụng dưới sôi sục như lửa cháy, hắn cười nói với hơi thở nặng nề:

- Tiểu Nhan Nhan… Tự nhiên anh phát hiện em càng lúc càng gợi cảm.

Lục Tích Nhan đỏ ửng hai gò má, lí nhí nói:

- Nói bậy gì đó, đây là phòng làm việc, đừng quậy.

Tần Xuyên thây kệ. Lục Tích Nhan không nhắc đến phòng làm việc thì thôi, hễ nhắc tới lại khiến hắn cực kỳ hứng thú!

- Anh cứ muốn quậy em đấy!

Tần Xuyên liền lao tới nắm lấy hai cánh tay của cô rồi ấn cô nằm xuống sô pha.

Hắn và cô môi kề môi trao nhau nụ hôn nồng nhiệt, kéo ra những đường chỉ óng ánh.

Cả người Lục Tích Nhan căng cứng, cô không dám lên tiếng. Đôi môi sau khi bị Tần Xuyên chiếm lấy càng thở gấp hơn, cô không ngừng phát ra những tiếng ngân nga như khóc như thẹn.

Chẳng biết có phải ảo giác hay không, Lục Tích Nhan cảm thấy hơi thở của Tần Xuyên còn hung mãnh hơn trước, tựa như đại dương mênh mông muốn nuốt chửng chiếc thuyền con như cô, hoàn toàn lạc mình giữa những con sóng lớn.

Hai bàn tay của Tần Xuyên bắt đầu giở thói, một bàn tay mở khuy váy, tay còn lại mò vào áo sơ mi của cô mạnh bạo xoa nắn trên đồi non trắng tuyết đó.

- A!

Lục Tích Nhan rên khẽ một tiếng, phát hiện Tần Xuyên đã đưa tay vào giữa hai đùi của mình, sau đó luồn sâu vào trong quần nhỏ.

Chỗ ấy chưa từng được Tần Xuyên chạm tới, không ngờ lần đầu bị xâm nhập lại ở phòng làm việc của cô!

- Tiểu Nhan Nhan, em ra nhiều quá!

Tần Xuyên cười gian, sau nhiều lần hắn “giao đấu” với Bạch Dạ thì rất nhiều kỹ thuật đã được nâng cao hơn.

Đầu ngón tay chỉ cử động khe khẽ, Lục Tích Nhan đã không chịu nổi, toàn thân mềm nhũn, mắt hạnh chớm xuân, đôi môi hé mở, hoàn toàn đắm chìm.

Cô như hóa thành rượu Nữ Nhi Hồng cay nồng ngọt lịm khiến người ta say mê, không cách nào diễn tả bằng lời, chỉ có thể nằm yên trên sô pha.

Tần Xuyên rút hai ngón tay ra từ phía dưới của Lục Tích Nhan, sau đó lại cười gian ác đút tay vào đôi môi đang hé mở của cô.

- Ưm!

Bị bất ngờ, Lục Tích Nhan ngậm lấy hai ngón tay của Tần Xuyên, vừa nghĩ trước đó nó từng ở trong u cốc của mình, cô liền đỏ mặt tía tai.

Mặc kệ trong miệng mình có vị gì, Lục Tích Nhan yếu ớt đánh Tần Xuyên, dứt miệng khỏi hai ngón tay của hắn rồi trách:

- Anh làm gì vậy? Tự nhiên ăn hiếp người ta như thế!

Hơi thở của Tần Xuyên nặng nề hơn, hai tay ôm lấy eo nhỏ để Lục Tích Nhan nằm sấp trên ghế, bờ mông đẹp mê người liền đập vào mắt Tần Xuyên.

Tần Xuyên kéo váy của Lục Tích Nhan lên, chẳng màng tới tâm tình hoảng loạn của cô, hắn vỗ một cái “chát” vào vòng ba tròn mẩy đầy tính đàn hồi, sau đó cởi luôn lớp ràng buộc cuối cùng.