Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 383: Cương quyết




- Nói bậy!

Liễu Trung Nguyên trừng mắt, tức giận vỗ mạnh xuống bàn.

- Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể cột chặt trên người vợ được!? Khi nào con trở thành Đệ Lục tướng quân, tay nắm binh quyền, ta lập tức bảo con bé Hàn Yên từ chức, về nhà sinh con, rồi ở nhà dạy con, giúp chồng, không cần phải xuất đầu lộ diện ở bên ngoài!

Tần Xuyên nghe vậy, giật mình nói:

- Cái gì? Nhạc phụ, ngài muốn vợ con vứt bỏ quân hàm và chức vụ?

- Đúng vậy, phụ nữ nên an phận thủ thường, nếu không phải trước kia Lăng Vân sư thái vừa ý con bé đó, ta cũng sẽ không cho nó có cơ hội tham gia đại hội Chân Long!

- Hiện nay nó đã là gái có chồng, nên thu xếp cho ổn thỏa, làm điều mà phụ nữ phải làm, sinh con đẻ cái mới là bổn phận của nó!

Liễu Trung Nguyên nói.

- Chuyện này không thể được!

Vẻ Tần Xuyên trở nên nghiêm nghị:

- Cô ấy đã tập trung nhiều tinh thần và sức lực cho Hàn Thứ như vậy, dành rất nhiều tình cảm, đổ cả máu và nước mắt, hơn nữa cô ấy cũng không làm gì sai, tại sao lại muốn cô ấy vứt bỏ tất cả?

Tất cả mọi người trong Liễu gia đều tập trung chú ý vào cuộc tranh luận giữa Tần Xuyên và Liễu Trung Nguyên.

Trên thực tế, từ lâu trong nội bộ Liễu gia đã có nhiều người nghĩ rằng Liễu Hàn Yên là con gái, không nên bộc lộ tài năng, đây là điều không tốt đối với nề nếp gia đình của Liễu gia.

Mọi người tưởng rằng, Tần Xuyên cưới một người vợ cường thế như vậy, hẳn là sẽ bất mãn, không ngờ Liễu Trung Nguyên nói muốn Liễu Hàn Yên rời bỏ chức vụ trong quân đội, Tần Xuyên lại bảo vệ cô.

Mặt sa sầm, Liễu Trung Nguyên nói:

- Chuyện này con không cần phải xen vào! Nó là con nhà Liễu gia chúng ta, phải tuân theo quyết định của gia tộc ta! Tam tòng tứ đức, mới là điều nó nên quan tâm, còn việc thực thi quân vụ, dẫn quân đi đánh giặc, nếm trải bấy nhiêu đó là đủ rồi.

- Cô ấy gả cho con, là vợ của con, cô ấy có cách sống riêng của mình, cũng có sự tự tôn của mình, ai ép buộc cô ấy rời bỏ cương vị công tác, con sẽ không đồng ý!

Tần Xuyên tuyên bố, một bước cũng không nhường.

- Con...

Liễu Trung Nguyên không ngờ trước đó Tần Xuyên vừa mới cười toe toét, hết sức lễ phép như vậy, nhưng vừa nghe nói tới chuyện này, lại phản ứng mạnh mẽ như vậy.

Liễu Chí Ngôn nheo nheo mắt, vỗ vai Liễu Trung Nguyên, nói:

- Thôi được rồi, Trung Nguyên à, đây là Tần Xuyên xót cho Hàn Yên, vậy là tốt mà. Về việc Hàn Yên có muốn rời bỏ cương vị công tác trong quân đội hay không, sau này chúng ta sẽ từ từ nói chuyện, hôm nay là Trung Thu, đừng làm tổn thương hòa khí người trong nhà.

- Vâng, thưa cha.

Liễu Trung Nguyên trừng mắt nhìn Tần Xuyên, tạm thời nén giận.

Sau khi dùng cơm xong, Tần Xuyên được quản gia Liễu Thành hướng dẫn, đi tới phòng hắn sẽ ở lại.

Thật ra chỗ này trước kia là nơi ở của Liễu Hàn Yên, bây giờ được sửa sang lại, còn dán chữ song hỉ đỏ rực, mặc dù hôn lễ của hai người còn chưa định rõ thời gian, nhưng chắc chắn sẽ kết hôn.

Liễu Hàn Yên đang chờ hắn ở trong phòng, nhìn thấy Tần Xuyên vào cửa, cô liền bảo người làm lui ra, rồi nhìn Tần Xuyên với vẻ phức tạp.

- Anh cãi nhau với cha hả?

Tần Xuyên đang ngắm nhìn cách bài trí trong phòng, chỗ ở của Liễu Hàn Yên không giống khuê phòng của các cô gái bình thường, đồ đạc ít đã đành, mà không khí cũng vắng lặng, lạnh lẽo, chỉ có vài bức tranh thủy mặc và hai thanh trường kiếm treo trên tường.

Nghe hỏi, hắn quay đầu lại cười nói:

- Em nghe người làm nói hả? Hì hì, bà xã yên tâm đi, anh đã nói rồi, có anh ở đây, em không cần phải lo gia tộc bức bách em, anh nói được thì làm được.

Liễu Hàn Yên khẽ thở dài:

- Chuyện này, anh cũng đừng can thiệp vào, tự tôi sẽ giải quyết lấy.

Tần Xuyên nghe xong, nói với vẻ không vui:

- Làm sao anh có thể mặc kệ? Sinh con cũng đâu phải là chuyện riêng của em? Hơn nữa, rõ ràng là quan niệm nam quyền của họ quá nặng, trong đám người kia, hoàn toàn không có người trẻ tuổi nào có tu vi cao hơn em, dựa vào cái gì mà bọn họ uy phong lẫm lẫm ở bên ngoài, còn em thì phải từ bỏ chức vụ lui về?

Ánh mắt Liễu Hàn Yên ảm đạm:

- Cho dù anh can thiệp, cũng không thay đổi được gì, cha đã muốn chúng ta sớm tổ chức hôn lễ, rồi sinh con cho Tần gia và Liễu gia, củng cố quan hệ giữa hai nhà.

- Hiện giờ, thực lực của anh đã dần dần được khắp nơi coi trọng, cha và mấy trưởng bối chắc chắn càng coi trọng quan hệ thông gia này, tất cả đều là việc không thể làm trái lại.

- Hì hì, vậy cũng chưa hẳn, em quá coi thường chồng em rồi!

Tần Xuyên tới bên bàn, rót chén trà nóng, nhấp một ngụm, rồi cười mỉm nói.

Liễu Hàn Yên nghi hoặc nhìn hắn, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, đành khuyên:

- Anh đừng làm càn làm ẩu, làm các trưởng bối tức giận, không phải là việc sáng suốt.

Tần Xuyên cũng không muốn tiếp tục nói về đề tài này, cười hỏi:

- Bà xã, thời khóa biểu mấy ngày này của chúng ta như thế nào?

Liễu Hàn Yên thầm than, cô biết rõ, tuy hầu như lúc nào Tần Xuyên cũng đều nghe theo cô, nhưng một khi hắn đã quyết định làm điều gì, thì cô sẽ không khuyên được hắn.

Cô chỉ hy vọng Tần Xuyên không làm chuyện gì vượt quá giới hạn, nếu không sẽ làm mọi chuyện trở nên rất ầm ĩ.

- Xế chiều hôm nay cũng không có việc gì, nghỉ ngơi trong chốc lát, tối nay sẽ có một số bà con trong chi thứ tới thăm hỏi, đến lúc đó tôi không thể lộ diện, một mình anh chú ý ít nói một chút là được.

- Ngày mai, có hội nghị gia tộc, anh với tôi đều phải tham gia, có nhiều việc phải thảo luận. Còn ngày mốt, anh phải đi gặp mấy vị thủ trưởng của Ban An ninh Quốc gia.

- Tối mai, anh và tôi sẽ tham dự tiệc tối Trung Thu từ thiện do chính phủ tổ chức, không phải là đi quyên tiền, mà chủ yếu là gặp một số nhân vật có máu mặt của các đại gia tộc.

Liễu Hàn Yên nói xong, Tần Xuyên mới nhận ra, hắn tưởng sẽ được đi chơi thỏa thích, hóa ra đều không có thời gian rảnh.

- Ban An ninh, anh không đi, tiệc từ thiện, anh cũng không muốn đi. Bà xã, hay là tụi mình đi chơi đi!

Tần Xuyên cười hì hì.

Đúng lúc này, bên ngoài vọng tới một giọng nói đáng yêu quen thuộc.

- Chơi!? Anh rể muốn đi ra ngoài chơi hả? Dẫn em đi với!

Hai quả đu đủ trước ngực không ngừng lay động, Liễu Tiên Tiên như một cơn gió nhỏ, cười ngọt ngào, từ bên ngoài chạy vào.

Tần Xuyên ngắm nghía, không khỏi cười hinh hích:

- Em vợ, hình như em càng nở nang hơn trước thì phải!

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, mông và ngực của Liễu Tiên Tiên có xu hướng càng ngày càng to lớn.

Liễu Tiên Tiên chu cái miệng nhỏ nhắn, đầy vẻ đáng thương, nói:

- Người ta ngày nào cũng bị nhốt ở chỗ này, cha lại bắt người ta học đàn tranh và thư họa, tu thân dưỡng tính, không đi ra ngoài hoạt động, đương nhiên là béo lên rồi!

Tần Xuyên nghĩ thầm, người bình thường có béo lên, cũng không béo cỡ như cô đâu, nhưng ngại không nói ra trước mặt vợ.

- Chị!

Liễu Tiên Tiên ôm lấy Liễu Hàn Yên, do chiều cao chênh lệch, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vừa vặn đặt trên bộ ngực của Liễu Hàn Yên:

- Chị và anh rể đi chơi, dẫn em đi với!

Liễu Hàn Yên dịu dàng mỉm cười, vuốt ve khuôn mặt tròn trịa của em gái:

- Anh rể em tối nay phải đi xã giao, chị với em đi ra ngoài một chút, thật ra vài ngày nữa anh chị trở về Đông Hoa, sẽ dẫn em theo, đến lúc đó em sẽ được tự do.

Liễu Tiên Tiên nghe vậy, lập tức nước mắt lưng tròng:

- Tốt quá, rốt cuộc em không phải đối mặt với cha nữa, lần nào thấy em, ông cũng trừng mắt nhìn em mà không nói một lời!

Tần Xuyên cười khổ, xem ra hai chị em nhà này đều không quá thân cận với Liễu Trung Nguyên, nhưng điều đó cũng có thể hiểu được, dường như quan niệm trọng nam khinh nữ của Liễu Trung Nguyên rất nặng.

Nhưng cũng lạ, nếu ông ta không quan tâm con gái, vậy thì tại sao trước kia không tái giá để kiếm con trai? Chẳng lẽ là...ông ấy có vấn đề...về phương diện kia?

Tần Xuyên ngẫm nghĩ một mình, cũng nghĩ không ra.

Xế chiều, với sự dẫn dắt của hai chị em, Tần Xuyên đi dạo quanh Liễu gia một vòng, nhận thấy tuy diện tích của Liễu gia không quá lớn như Tần gia, nhưng như người ta thường nói “chim sẻ tuy nhỏ vẫn có đầy đủ ngũ tạng”, thứ cần có đều có, kết cấu càng cô đọng chặt chẽ.

Màn đêm buông xuống, Liễu Hàn Yên dẫn Liễu Tiên Tiên ra ngoài dạo chơi, Tần Xuyên một mình đi gặp đám thân thích của Liễu gia.

Liễu Trung Nguyên đặc biệt dành thời gian để đi cùng con rể, tỏ vẻ rất coi trọng hắn.

Trên đường cha vợ và con rể đi về phía nhà ăn, Liễu Trung Nguyên lên tiếng:

- Hôn lễ của con và Hàn Yên, đã nói với Tần lão, sẽ tổ chức vào đầu xuân sang năm, thời điểm đó vừa vặn có ngày hoàng đạo.

- Chỉ có điều, trước đó tốt nhất là con giải quyết ổn thỏa quan hệ với những phụ nữ khác bên cạnh con, để cho họ đều an phận thủ thường, đến lúc đó đừng gây ra hỗn loạn.

Lập tức Tần Xuyên xấu hổ đỏ mặt, lại có phần khó hiểu, hỏi

- Nhạc phụ, cha biết rõ là con có phụ nữ khác?

Liễu Trung Nguyên liếc nhìn hắn, khinh thường nói:

- Con cho rằng việc đó có thể giấu diếm được bọn ta sao?

- Vậy...Vậy sao cha...

Tần Xuyên ngạc nhiên, ấp úng, bà xã đã cởi mở lắm rồi, sao ngay cả cha vợ cũng vậy?

- Nam tử hán đại trượng phu, ba vợ bốn nàng hầu cũng là có thể, chỉ cần đừng để nội bộ mâu thuẫn, gia tộc mất mặt, thì ta cũng sẽ không quan tâm đến. Số đàn ông giống như con ở Tần gia và Liễu gia, cũng không ít đâu.

- Chỉ có điều, nếu con để những phụ nữ đó quấn lấy, đến lúc đó xảy ra chuyện gì làm người ta chê cười, khiến Liễu gia xấu hổ mất mặt, thì đừng trách ta không khách khí!

- Nhất là về vấn đề địa vị gia tộc và người thừa kế, không thể để xảy ra bất cứ sai lầm nào!

Khi nói những lời này, trong mắt Liễu Trung Nguyên lóe lên sát khí.

Chắc chắn là, nếu như những phụ nữ khác muốn giành giật vị trí với Liễu Hàn Yên, hoặc sinh con hoán đổi thứ bậc, e rằng ông ta sẽ không do dự mà hạ lệnh giết chết bọn họ.

Tần Xuyên vội xua tay ra hiệu sẽ không xảy ra vấn đề gì, trong lòng thầm cười khổ, thảo nào Liễu Hàn Yên độ lượng như vậy, có một người cha như thế này, muốn hẹp hòi cũng khó!