Vẻ mặt ung dung, Tần Xuyên nói:
-Không thông qua thì không thông qua, cùng lắm thì không tham gia. Tôi muốn mở công ty, muốn bán cái gì là việc của tôi, không cần họ cấp tiền.
Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt dở khóc, dở cười, thầm nghĩ gia tộc không cấp tiền cho ngươi, ngươi không nên bỏ tiền ra đầu tư khởi nghiệp, hơn nữa không qua được văn khảo, chẳng khác nào không có cơ hội gia nhập hàng ngũ lãnh đạo của gia tộc.
Thứ nhất là không có thực lực cổ võ, thứ hai không có tài năng kinh doanh, thì vị trí trưởng tôn có khác nào như đứng đống lửa, như ngồi đống than?
Tuy nhiên hai anh em cũng không nói nhiều, suy cho cùng Tần Xuyên cũng không có quan hệ gì với họ, chỉ cần có thiện ý nhắc nhở như vậy là được.
Bởi vì việc xét duyệt còn mất một thời gian dài nữa, không bao lâu sau, một nữ giám khảo đi tới, thông báo mọi người có thể đi ăn cơm trưa, buổi chiều sẽ trở lại để nghe tuyên bố kết quả xét duyệt.
Tần gia có nhiều nơi để dùng cơm, dù sao sản nghiệp to lớn, hàng ngày đều có đông người trong nhà và khách khứa ăn cơm.
Nhìn thấy những người khác trong Tần gia đều đi tới một nhà ăn gần đó để dùng cơm, Tần Xuyên cũng dẫn Lục Tích Nhan đi theo.
Trong nhà ăn rộng rãi, các đầu bếp đứng thành vòng tròn, mang thức ăn đã làm xong ra, giống như ở một buổi tiệc búp – phê.
Mà bàn trong nhà ăn rất lớn, không có bàn nhỏ, để sau khi ăn xong, mọi người trong gia tộc có thể giao lưu, trao đổi cho thêm phần khăng khít.
Thấy trong nhà ăn đã có mười mấy người đang dùng bữa, Lục Tích Nhan buột miệng:
-Tần Xuyên, gia tộc anh thật đông người!
Thật sự thì Tần Xuyên cũng hơi kinh ngạc, tuy nhiên ngẫm lại, có rất nhiều ông chú, con cái họ lại có con cháu, đương nhiên là nhiều người rồi!
-Hì hì, Lục tiểu thư, Tết tới Tần gia chúng tôi ăn Tất Niên, cô sẽ thấy thế nào là nhiều người, rất nhiều anh chị em trong họ cùng ngồi ăn chung Tất Niên vài chục năm, mà cũng không biết phải gọi nhau là gì!
Tần Tử Hằng cười nói.
Lục Tích Nhan dở khóc dở cười, cô sinh ra trong một gia đình bình thường, hoàn toàn không thể tưởng tượng được điều đó.
Bốn người cùng ngồi vào một chỗ ở giữa, lần lượt có một số con em trong Tần gia cũng đến ăn cơm.
Có người nhận biết hai anh em Tần Tử Hằng, Tần Tử Việt, có người lại chào hỏi Tần Xuyên làm quen.
Trong lúc dùng cơm, họ hỏi Tần Xuyên chuẩn bị làm gì, Tần Xuyên cũng không giấu diếm, nói hắn định bán bánh nướng, mọi người đều cho rằng hắn nói đùa, đều cười xòa.
Lúc này, Tần Hàng mặc Âu phục, đi giày da, tóc chải mợt, bưng món ăn đi ngang qua. Phía sau y, có mấy nam nữ đi theo, hẳn là đám “Thiên Lôi sai đâu đánh đó” của y.
Đột nhiên, Tần Hàng dừng bước, đứng lại trước mặt bọn Tần Xuyên, nhìn bọn họ bằng ánh mắt có phần suy tư.
Nhìn thấy nhân vật trẻ tuổi có tài năng xuất sắc về kinh doanh, mọi người không hỏi có chút căng thẳng.
-Anh Hàng, cùng ngồi chứ?
Một thanh niên trong Tần gia cười hỏi.
Tần Hàng không trả lời người kia, mà đưa phần ăn cho một người phía sau cầm giúp, rồi đi tới trước mặt Lục Tích Nhan.
-Cô giáo Lục?
Tần Hàng hỏi.
Lục Tích Nhan hơi bất ngờ, thì ra Tần Hàng không dừng lại để tìm người khác, mà là tìm cô?
Cô cầm khăn lau tay, đứng dậy cười nói:
-Tôi là Lục Tích Nhan, chúng ta quen nhau sao?
Khuôn mặt Tần Hàng hơi lộ ra vẻ cười hờ hững:
-Cũng không quen, nhưng tôi từng thấy ảnh và bài viết của cô trên tạp chí thương mại Hoa Hạ, luận giải của cô về vốn chứng khoán rất sâu sắc, tôi rất thích.
-Về sau, tôi lại đọc một bài viết khác của cô, cảm thấy cô là một nhân tài ở trường đại học, nhưng lại không được trọng dụng.
-Ồ...
Lúc này Lục Tích Nhan mới hiểu ra, cười nói:
-Đó hẳn là bài viết hai năm trước đây, không ngờ Tần tiên sinh còn nhớ rõ. Hơn nữa hiện giờ tôi đã rời khỏi Đại học Đông Hoa, tiên sinh không cần gọi tôi là giáo sư.
Tần Hàng nhìn lướt qua Tần Xuyên, hơi nhíu mày:
-Lục tiểu thư, nếu như cô muốn lập nghiệp, tôi sẽ dành một vị trí cho cô, tôi tin là với tài năng của cô, hoàn toàn tha hồ thi thố.
Nhiều con em Tần gia đều thầm kinh ngạc, đưa mắt nhìn về phía Lục Tích Nhan.
Vốn tưởng rằng cô chỉ là một thư ký của Tần Xuyên, không ngờ lại từng là giáo sư đại học, có lẽ là nhân tài hợp ý của Tần Xuyên.
Điều mấu chốt là, hoàn toàn bất chấp sự có mặt của Tần Xuyên, Tần Hàng lại công khai “đào góc tường” của hắn, không coi trưởng tôn của Tần gia vào đâu!
Lục Tích Nhan đương nhiên cảm nhận được mùi thuốc súng xung quanh, mỉm cười với vẻ áy náy:
-Đa tạ Tần Hàng tiên sinh coi trọng, tuy nhiên tôi chỉ muốn làm việc với Tần Xuyên.
Tần Hàng nhíu mày:
-Thứ lỗi cho lời nói thẳng của tôi, ở đây không có bất cứ ai có thể khống chế một nhân tài như Lục tiểu thư, buộc cô đi theo một kẻ không có năng lực, chỉ có tiếng mà không có miếng, làm phí phạm thời gian và công sức của Lục tiểu thư. Chúng ta làm kinh tế, mỗi phút mỗi giây đều là tiền!
-Tôi tin ở năng lực của Tần Hàng tiên sinh, nhưng...tôi không hề có ý định rời bỏ Tần Xuyên.
Lần thứ hai, Lục Tích Nhan nhẹ nhàng từ chối.
Tần Hàng tỏ vẻ không thể hiểu được:
-Lục tiểu thư, có phải hắn dùng thủ đoạn nào đó ép buộc cô? Theo tôi biết, ngoài công việc quản lý tiệm nét, về sau lại nhờ tới gia tộc trợ giúp để mua tiệm nét ra, Tần Xuyên chưa từng kinh doanh bất cứ việc gì, một cô gái thông thạo về kinh tế như cô, sao lại muốn làm việc cho hắn?
-Này, cậu vẫn không chịu yên?
Rốt cuộc Tần Xuyên không nhịn được nữa, ném đũa xuống bàn:
-Người phụ nữ của tôi thích làm việc cho tôi, thì có liên quan quái gì tới cậu chứ?! Cậu cũng có trả tiền đâu? Cậu quản được sao?
Nghe Tần Xuyên nói “người phụ nữ của tôi”, Lục Tích Nhan vừa vui sướng vừa ngượng ngùng, đưa tay đụng đụng cánh tay Tần Xuyên, ra hiệu cho hắn đừng lớn tiếng.
Nhưng Tần Xuyên mặc kệ, đứng bật dậy, đưa tay ôm Lục Tích Nhan, rồi hôn “chụt, chụt, chụt” lên mặt cô ba cái liên tiếp.
-Bây giờ đã biết vì sao cô ấy muốn giúp tôi rồi chứ? Cô ấy là của tôi!
Lục Tích Nhan sợ ngây người, không ngờ Tần Xuyên lại dám nói lên quan hệ giữa hai người trước mặt nhiều người như vậy.
Mặt cô đỏ bừng như mận chín, vừa căng thẳng vừa lo lắng không yên, nhưng đồng thời lại cảm thấy hạnh phúc.
Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt lắc đầu cười khổ, ông anh họ của hai người quả thật bạo miệng, câu nói này vừa thốt ra, cả Tần gia đều biết quan hệ giữa hắn và Lục Tích Nhan.
Mặc dù việc con em trong một đại gia tộc có vài ba phụ nữ là chuyện bình thường, nhưng vợ của Tần Xuyên là Liễu Hàn Yên, tin này mà truyền tới Liễu gia, không biết có lớn chuyện không đây?
-Hừ, không ngờ cũng có lúc tôi nhìn sai.
Tần Hàng khinh thường cười nhạt:
-Cứ tưởng Lục tiểu thư là một cô gái hiện đại ôm nhiều hoài bão, không ngờ lại có một quyết định ngu xuẩn như vậy, chẳng khác nào những cô gái lẳng lơ, chỉ muốn làm kẻ ăn bám đàn ông mà thôi!
Vừa nghe câu này, mặt Lục Tích Nhan sa sầm:
-Tần Hàng tiên sinh, quan hệ giữa tôi và Tần Xuyên không giống như anh nghĩ, tôi giúp anh ấy bởi vì anh ấy ưu tú, hơn nữa, những lời nói vừa rồi của anh, đã cho thấy anh kém xa Tần Xuyên!
Tần Xuyên thầm mở cờ trong bụng vì Lục Tích Nhan bảo vệ mình, vui vẻ nói:
-Tiểu Nhan Nhan, em nói vậy là không ổn rồi, sao lại có thể đem hắn ra mà so sánh với anh?
Lục Tích Nhan cười, gật đầu:
-Ừm, anh nói đúng.
Thấy hai người công khai thân mật với nhau, nhiều người trong Tần gia không biết phải nói gì, riêng Tần Hàng, vẻ mặt hết sức khó coi.
Tần Hàng liếc nhìn đồng hồ đeo tay:
-Vậy là tôi phí mất ba phút đồng hồ rồi, không hiểu sao lại đi nói chuyện với một cặp nam nữ không ra gì như vậy, đây quả thật là một quyết định ngu ngốc của tôi.
-Thôi được, đợi tới ngày này sang năm, tất cả mọi người sẽ thấy hai người khốn khổ như thế nào, còn tôi, thành công cỡ nào!
Tần Hàng cười lạnh, đang định bước đi, nhưng Tần Xuyên đã gọi lại.
-Đứng lại!
Ánh mắt lạnh lùng, Tần Xuyên lên tiếng:
-Cậu mắng chửi người yêu của tôi, rồi cứ đi như vậy là xong ư?
Vừa rồi Tần Hàng nói Lục Tích Nhan là “kẻ ăn bám”, đương nhiên Tần Xuyên rất bất mãn, nếu không vì nể mặt y là người của Tần gia, Tần Xuyên đã cho y một đấm rồi.
Tần Hàng đút hai tay trong túi quần, khinh miệt nhìn Tần Xuyên:
-Sao? Chẳng lẽ anh muốn đánh tôi? Tôi nhớ không lầm thì ngay cả võ khảo anh cũng chưa từng tham gia, chẳng lẽ không dám đi thi võ khảo, nhưng dám ẩu đả ở nhà ăn?
-Cậu còn chưa đủ tư cách để bị tôi đánh, chỉ có điều, cậu cho rằng mình rất lợi hại trong việc kinh doanh, vậy thì chúng ta đánh cuộc đi!
-Chẳng lẽ anh muốn so thành tích văn khảo với tôi?
Vẻ mặt Tần Hàng như nghe kể chuyện cười.
-Đúng vậy, khi có kết quả văn khảo năm tới, nếu như tôi thắng, cậu phải xin lỗi người yêu của tôi, đồng thời phải sang tên tất cả tài sản của cậu cho cô ấy.
Tần Xuyên cười nói.
Mọi người ngẩn người nhìn Tần Xuyên, theo họ thấy, Tần Xuyên muốn thắng được Tần Hàng, là hoàn toàn không thể.
Tần Hàng giận quá hóa cười:
-Tốt, vậy nếu tôi thắng, nhưng tôi lại kinh tởm tài sản của anh, thì làm thế nào?
-Cậu nói xem?
Tần Xuyên ngửa tay ra, dù thế nào thì hắn cũng sẽ không thua.
Ánh mắt liếc ngang, Tần Hàng chỉ tay về phía Lục Tích Nhan:
-Tôi muốn cô ấy!
-Không được!
Tần Xuyên kiên quyết từ chối
-Tôi sẽ không đem người yêu ra đặt cược!
Thân thể mềm mại của Lục Tích Nhan run lên, cô cho rằng Tần Xuyên sẽ đồng ý, dù sao cô biết rõ, hắn rất chắc chắn.
Nhưng Tần Xuyên lại dứt khoát từ chối như vậy, khiến cô hết sức cảm động, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.