Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 342: Người thứ năm




- Chúa ơi! York! Rốt cuộc anh bảo chúng tôi tấn công chỗ nào vậy? Không lẽ là Bộ Quốc phòng Mỹ à?

- Vi-rút chết dịch! Tôi không mở máy lên được nữa!

- Không thể nào! Trước giờ tôi chưa từng thấy hệ thống an ninh phản kích nhanh như vậy!

Dần dần, các hacker đó đều bắt đầu oán trách York điên cuồng, giúp y một tay, kết quả máy tính của mình lại hoàn toàn tê liệt!

York đầm đìa mồ hôi, biết nhất thời không thể giải thích rõ nên tắt luôn điện thoại.

Y quay lại nhìn Tần Xuyên, cúi gập người khiêm tốn nói:

- Cậu Tần! Tôi chịu thua rồi! Chúng tôi không tài nào hiểu được trình độ của máy tính của cậu, sợ là cả thế giới này cũng không ai có thể đấu với cậu, cậu đã vượt qua cả thời đại này!

Vừa dứt lời, các nhân viên cấp cao khác của Thụy Sĩ và cả Chủ tịch Weber đều hít sâu một hơi.

Thậm chí cả người của công hội Bất Tử Điểu cũng nhìn Tần Xuyên với ánh mắt sùng bái.

Một thanh niên trẻ măng không chỉ có tu vi cao thâm khó lường, đã vậy còn là đệ nhất hacker siêu cấp trên thế giới, rốt cuộc chỉ số thông minh và trí tuệ cỡ nào mới làm được?

Nhưng Tần Xuyên không nghĩ vậy, hắn lắc đầu cảm thán:

- Tôi chắc chắn không phải đứng nhất thế giới, cũng không đi trước thời đại này. Chí ít tôi mất hơn một năm vẫn chưa thể công phá hệ thống bảo mật trung tâm của Bộ an ninh nội địa Hoa Hạ, thậm chí còn khiến một tổ chức bí mật phát hiện ra tôi. Cho nên trên thế giới này, có ít nhất hai hacker ngang tài ngang sức với tôi, thậm chí còn hơn cả tôi. Chỉ là mỗi người đều có chủ riêng, không gây phiền phức cho ngân hàng mấy người mà thôi.

Đám người Thụy Sĩ đành cười trừ, nghĩ bụng ai lại rảnh hơi tấn công Bộ an ninh nội địa Hoa Hạ? Chỉ có tên điên như Tần Xuyên mới tấn công hơn một năm trời! Thời gian lâu như thế không bị phát hiện mới lạ đó!

Nhưng Tần Xuyên nói thế, đám người Thụy Sĩ đều đanh mặt lại.

Nghĩ tới hệ thống an ninh của họ “lạc hậu” như thế thì làm sao chịu được.

Vài người liền đưa mắt ra hiệu, sau cùng Weber gật đầu, khẩn thiết nói với Tần Xuyên:

- Cậu Tần, có thể vinh hạnh được hợp tác một dự án với cậu không?

Tần Xuyên chớp mắt đáp:

- Chỉ cần không phải đòi tiền thì dễ nói thôi!

Weber cười bất đất dĩ, lắc đầu liên hồi:

- Đâu dám đòi tiền cậu, chúng tôi còn muốn bỏ ra số tiền lớn mời cậu làm cố vấn an ninh, tạo ra một hệ thống an ninh hoàn toàn mới. Để báo đáp, chúng tôi sẽ xem cậu là khách hàng “hắc kim”, đồng thời cấp cho cậu chế độ lớn nhất.

Nghe vậy, cả nhóm người Đường Vi đều tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn Tần Xuyên một cách ngưỡng một.

Duy chỉ có Tần Xuyên không hiểu mô tê gì, chỉ hỏi:

- Là cái gì?

Đường Vi đẩy hắn một phát:

- Ây da, đến lúc này mà anh không biết gì cả sao? Khách hàng hắc kim của ngân hàng Thụy Sĩ có thể sở hữu thẻ hắc kim, chỉ có nhân vật kiệt xuất nhất trên thế giới được Chủ tịch ngân hàng được thừa nhận mới có tư cách này. Nếu người đó không đủ giỏi, cho dù là người giàu nhất thế giới hỏi tới, họ cũng chưa chắc cho đâu.

Weber lại xua tay, cười nói:

- Cô Đường, nếu là người giàu nhất thế giới, có thẻ hắc kim cũng không thành vấn đề, nhưng… Giới hạn cao nhất của khách hàng hắc kim ở ngân hàng chúng tôi là “thẻ vô hạn”, từ khi có loại thẻ này, trên thế giới chưa có đến năm người sở hữu nó.

Vừa dứt lời, mọi người có mắt đều há hốc miệng.

- Thẻ vô hạn? Có nghĩa là được cà thẻ không giới hạn sao?

Tần Xuyên cười hì hì hỏi, hình như thứ này khá hay ho.

Weber gật đầu đáp:

- Đúng thế, không giới hạn tài khoản, cậu dùng bao nhiêu thì cà bấy nhiêu. Sở dĩ cấp cho cậu thẻ vô hạn hắc kim là vì chúng tôi cho rằng nếu cậu chế tạo hệ thống an ninh, cho dù cậu muốn lấy tiền từ ngân hàng chúng tôi thì cũng tới lui tự nhiên. Chúng tôi hy vọng có thể ký một hợp đồng rõ ràng với cậu, cấp cho cậu đãi ngộ khách quý cao nhất, cũng mong cậu sau này có thể chiếu theo chế độ quy định… Nói thật, chúng tôi cũng không cảm thấy người như cậu lại có lúc thiếu tiền…

Nhóm người Weber cũng không thể nghĩ ra cách khác, ngăn cũng không được, đánh cũng không xong, đến lúc đó hắn mà tức lên xử họ thì toi rồi!

Do đó họ đành chọn sách lược “nể mặt lẫn nhau”.

Nói trắng ra, chỉ cần Tần Xuyên không lấy tiền một cách đường hoàng từ ngân hàng của họ, mọi người đều làm theo quy tắc, hắn muốn vay bao nhiêu thì cứ việc vay.

Cùng lắm khi tiền nhiều một chút, họ sẽ nài nỉ Tần Xuyên đến nơi khác “mượn” một ít trả lại.

Với thực lực hacker của Tần Xuyên thì lấy tiền từ đâu cũng không thành vấn đề.

Cộng thêm trong tài khoản của Tần Xuyên đã có nhiều tiền như thế, cũng chưa chắc cần vay tiền của họ.

Nhóm Weber cũng không giữ chức cả đời, chỉ mong lúc họ còn trong nhiệm kỳ không gặp trở ngại gì, đừng để bị mất mặt.

- Cậu Tần, cậu nghĩ thế nào?

Weber nhìn hắn chờ đợi, ánh mắt có phần thỉnh cầu.

Đường đường là Chủ tịch ngân hàng Thụy Sĩ gặp nguyên thủ quốc gia vẫn đứng thẳng người, chỉ khi gặp Tần Xuyên lại như chuột thấy mèo, điều này cũng khiến người ta cực kỳ cảm khái.

Tần Xuyên sờ cằm, đắn đo một lúc, lại ngại ngùng hỏi một câu khiến mọi người có mặt muốn trào máu họng.

- Vậy… ông We này, thẻ hắc kim vô hạn có hoạt động tích điểm đổi quà hay đổi thẻ đổ xăng không?

Tất cả đều muốn hóa đá, Weber thì sắp òa khóc, mẹ nó, tên này rốt cuộc có hiểu ý nghĩa của “thẻ vô hạn” hay không!

- Đừng quậy nữa! Anh tưởng nó là thẻ tín dụng thường chỉ có giới hạn hai, ba chục ngàn sao? Lo mấy thứ đó làm gì?

Đường Vi dở khóc dở cười thụi cho hắn một đấm.

Tần Xuyên cười hà hà:

- Anh đâu có thường dùng thẻ tín dụng, thấy người ta cuối năm tích điểm đổi thẻ nạp tiền, máy cạo râu gì đó, anh cũng muốn thử xem… Thôi đi thôi đi, không có thì không có, anh đây rất dễ chịu.

Weber liền sờ vào chỗ tim của mình, sau đó lấy thuốc trợ tim dạng chai xịt ra dùng.

Sau cùng, mọi chuyện xem như bàn bạc ổn thỏa.

Tần Xuyên sẽ bỏ ra hai ngày giúp làm mới hệ thống ngân hàng Thụy Sĩ, còn bên họ cũng sẽ đưa thẻ hắc kim vô hạn đến tận tay Tần Xuyên.

Thẻ hắc kim mà Tần Xuyên nhận được khác với thẻ đen thông thường, nó được phủ một lớp vụn kim cương nhiều vô kể với ý nghĩa tiền bên trong nhiều vô hạn như sao trên trời.

Trên thẻ ngoại trừ dấu hiệu của ngân hàng Thụy Sĩ thì chỉ có tên của Tần Xuyên, phía góc phải có một số hiệu đặc thù là V.

Đây là số 5 của số La Mã, có nghĩa rằng Tần Xuyên là người thứ năm trên toàn thế giới nhận được thẻ này.

Tần Xuyên rất muốn biết bốn người trước nhận được thẻ này là ai, nhưng Weber làm thế nào cũng không chịu nói.

Ông chỉ cẩn thận nói một câu:

- Dù là ai thì ngân hàng Thụy Sĩ cũng không dây vào được.

Mới đầu các vị cấp cao của ngân hàng không tin với một hệ thống an ninh khổng lồ như thế, Tần Xuyên chỉ mất hai ngày là có thể hoàn thành, cho nên họ bảo York ở cùng với Tần Xuyên.

Kết quả hai ngày sau, Tần Xuyên đúng là đã hoàn thành, hơn nữa kiểm tra xong xuôi lại rất thành công.

York xem Tần Xuyên viết mà người như một thằng ngốc, chỉ hận không thể bái sư học nghệ, đáng tiếc hắn lại lấy lý do “không nhận đệ tử không phải mỹ nữ” để từ chối.

Việc phải làm ở London gần như sắp hoàn tất, Lục Tích Nhan ở trong nước bèn gọi điện sốt ruột hỏi Tần Xuyên khi nào về.

Thời hạn báo danh cuối cùng của cuộc thi văn của Tần Xuyên đã đến, nếu hắn không về sẽ không kịp.

Bây giờ Tần Xuyên không còn lo lắng về vấn đề tiền bạc của mình, nhưng hắn vẫn phải đi báo danh. Dù gì người bịt mặt đó yêu cầu văn võ phải đứng nhất, hắn phải tuân thủ từng bước mới được.

Có điều trong thời gian ngắn Đường Vi không thể về Hoa Hạ. Hai công hội lớn hợp lại cộng thêm tu luyện, cô có quá nhiều việc phải làm.

Người cùng Tần Xuyên về thành phố Đông Hoa là Bạch Dạ và Freya.

Có thân phận mới do Tần Xuyên tạo ra, Bạch Dạ xuất nhập cảnh không có vấn đề, chỉ cần cô không quá phô trương ra vào những nơi công cộng gây chú ý, cũng sẽ không có người đến gây phiền phức.

Tần Xuyên giao một khoản tiền cho Bạch Dạ bảo cô đăng kí một công ty đầu tư tên là “BAS”, đây là tên viết tắt, lấy từ biệt hiệu của Tần Xuyên là “BrilliantAssassin-Spellsword”.

Hai người bàn bạc một hồi, hắn sẽ để Bạch Dạ tiến hành thu hút đầu tư, sau đó xây công xưởng và kho chế tạo gần nơi sản xuất thạch anh chủ yếu.

Mỏ thạch anh và dược liệu quý giá đều được tập trung trong những kho hàng đó, thuận tiện cho Đường Vi dễ dàng hấp thụ những năng lượng ấy trong lúc cần tu luyện.

Bạch Dạ không có hứng thú biết vì sao khi Đường Vi tu luyện lại cần mấy thứ đó, cô chỉ thấy thích khi có thể vung tiền cho đã tay.

Đồng thời, Bạch Dạ cũng bàn về rất nhiều chi tiết liên quan đến việc đăng ký công ty ở các đảo hay đảo quốc nhỏ, như vậy có thể tránh được rất nhiều thuế má.

Tần Xuyên không lo mấy việc này, hắn không thiếu tiền, nộp bao nhiêu thuế cũng chẳng hề gì.

Sau khi đặt vé máy bay, Tần Xuyên, Bạch Dạ và Freya ngồi khoang hạng nhất trở về Hoa Hạ.

Tuy không yên tâm về Đường Vi, nhưng Tần Xuyên cũng biết không thể mãi ở bên cạnh, cô cũng không thích luôn sống trong vòng bảo vệ của hắn. Tần Xuyên đành dặn cô nên cẩn thận, có vấn đề gì phải liên lạc kịp thời.