Tất cả những người trên đường trầm mặc vài giây, dường như là bị ngoại hiệu ‘đẹp trai’ này ‘làm cho choáng váng’!
Trong mắt Liễu Hàn Yên hiện lên vẻ phức tạp, cũng không có phản ứng gì.
Trong lòng Tần Xuyên buồn bực, chẳng lẽ danh hào của mình chưa đủ vang dội sao? Chẳng lẽ phải xưng là ‘Đại hiệp cởi trần’ hay ‘siêu nhân sịp đỏ’ mới bá?
Lúc này sắc mặt Kiếm Cốt thay đổi liên tục, y không có biện pháp nào đối phó với kiếm ý của Tần Xuyên cả.
- Các hạ rốt cục là ai, vì sao nhiều lần đối đầu với chúng ta?!
Kiếm Cốt nhíu mày hỏi.
Tần Xuyên bĩu môi, đung đưa cành cây trên tay:
- Các người đều phải chết, hỏi nhiều như vậy làm gì? Tôi có muốn hỏi các người từ đâu chui ra vậy? Có mục đích gì? Trả lời tốt thì tôi sẽ lưu toàn thây cho!
Kiếm Cốt nheo mắt:
- Tuy rằng thực lực của các hạ kinh người, nhưng muốn giết chúng ta thì quá coi thường người khác rồi!
- Tôi đếm ba câu, nếu không trả lời thì coi như xong.
Tần Xuyên giơ ngón tay:
- Ba…
- Kiếm trưởng lão, làm sao bây giờ?!
Một người đeo mặt nạ hỏi.
Kiếm Cốt quyết đoán hạ lệnh:
- Giết!!
Mười người đeo mặt nạ lập tức rút đao kiếm bên hông ra, lao nhanh tới chỗ Tần Xuyên, sát khí đằng đằng!
- Giết!
Tần Xuyên cũng lười đáp, xem ra đám người này không muốn phối hợp.
- Thanh Liên kiếm ý, nhất bộ… thập sát!
Thân hình Tần Xuyên biến mất, cành cây nhỏ trong tay như thần binh lợi khí, phóng ra kiếm khí hủy diệt tất cả!
Kiếm quang như một tia laser màu xanh da trời lẫn xanh lá cây, xẹt qua cổ họng đám người đeo mặt nạ!
Khi Tần Xuyên xuất hiện một lần nữa đã đứng sau lưng đám người đeo mặt nạ!
Phụt phụt phụt phụt…
Mười cái đầu cùng bay lên, máu tươi từ cổ phun ra. Mười người như cương thi, đứng nguyên vài giây tại chỗ, đứng giữa một vũng máu.
Liễu Hàn Yên đứng ở sau, vừa đi ra khỏi cảm xúc phức tạp kia thì thấy cảnh tượng Tần Xuyên một chiêu giết chết tất cả những người đeo mặt nạ!
Phải biết đám người đeo mặt nạ đều là võ giả Hậu Thiên, đều có chân khí hộ thể nhất định!
Liễu Hàn Yên cảm thấy một luồng khí lạnh từ gan bàn chân len lỏi lên tới đầu, người che mặt trước mắt nhìn trông rất buồn cười nhưng khi ra tay lại y như một bạo quân giết chóc, khí thế như vạn sét cùng đánh vậy!
Thậm chí Liễu Hàn Yên bắt đầu nghi ngờ rốt cục đâu mới là Tần Xuyên chân chính?!
- Tướng… tướng quân… Vị cao thủ này là ai vậy?
Hai tên sĩ quan còn sống sót lúc này đang trốn sau lưng Liễu Hàn Yên, chứng kiến cảnh tượng hung tàn trước mắt, toàn thân run lên.
Liễu Hàn Yên nghẹn họng một chút, sau đó mới thản nhiên đáp:
- Không phải là hắn đã tự giới thiệu sao, hắn là Xích Bạc đại hiệp.
Hai tên quan quân nghẹn họng, chuyện này cũng quá qua loa đi.
Cùng lúc đó, Kiếm Cốt nhìn thấy thủ hạ của mình toàn bộ bị diệt, tay trái cầm kiếm khẽ run lên.
Khi y phát hiện Tần Xuyên định ra chiêu, vốn có ý ngăn cản, nhưng khi y vừa định ra tay thì đã không thể ra tay!
Vì y căn bản không thể ngăn cản kiếm ý của Tần Xuyên, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn thủ hạ chết hết!
- Việc đã tới nước này, ta cũng không có mặt mũi nào trở về, chỉ có thể dùng kiếm này quyết sinh tử với các hạ!
Kiếm Cốt ôm tâm tư liều chết, triển khai tấn công về phía Tần Xuyên.
- Thất Tinh thức!
Chân Kiếm Cốt điểm lên mặt đất một cái, thân hình như ảo ảnh, trường kiếm trong tay bắn ra bảy luồng kiếm quang, tấn công về phía bảy tử huyệt của Tần Xuyên!
Tần Xuyên híp híp mắt, có chút hiếu kỳ, cũng không phản công mà vận Thanh Liên kiếm giáp.
Một màn sáng kiếm khí màu xanh được tạo ra, bảy luồng kiếm khí này căn bản không thể khiến Tần Xuyên bị thương.
- Phá lãng!
Kiếm Cốt nhào lộn về sau, lập tức chém ra một kiếm, kiếm khí như sóng vỗ ầm ầm, phóng tới chỗ Tần Xuyên.
Liễu Hàn Yên ở gần đó thấy vậy, vốn tưởng rằng Tần Xuyên sẽ né tránh, nào ngờ hắn lại đứng im.
Ầm ầm!
Kiếm khí va chạm với kiếm giáp của Tần Xuyên, Tần Xuyên đứng im ngáp một cái, trên khuôn mặt sau lớp mặt nạ tỏ vẻ chán chường.
- Này… Dùng kiếm ý mạnh nhất của ông đi. Thần Kiếm môn Phiêu Miễu 13 thức đối phó với người khác thì còn được, nhưng không có tác dụng đệch gì với tôi đâu.
Tần Xuyên cười nói.
Kiếm Cốt sững sờ, đột nhiên lui lại.
- Hả?!
Liễu Hàn Yên cũng có phần kinh hãi:
- Y là người của Thần Kiếm môn?!
Tần Xuyên nhún vai, quay đầu nói với cô nàng:
- Có phải là người của Thần Kiếm môn hay không thì không rõ. Nhưng Phá Lãng, Thất Tinh đều là tuyệt chiêu bên trong Phiêu Miễu mười ba thức, một trong hai đại tuyệt học của Thần Kiếm môn. Võ học này chỉ truyền cho đệ tử dòng chính có thiên phú cực cao… Chỉ có điều xem tuổi tác của y thì chắc chắn không phải là người những năm gần đây của Thần Kiếm môn.
Lúc này Liễu Hàn Yên cẩn thận nhớ lại, quả thực nhớ ra trước đây Lăng Lạc Tuyết so chiêu với cô, hình như cũng dùng chiêu thức như vậy.
Chỉ có điều vừa rồi quá khẩn trương, kiếm chiêu của đối phương lại lộ ra tà khí, cô mới không kịp phản ứng.
Nhưng Tần Xuyên lại có hiểu biết về tuyệt học của Thần Kiếm môn, hắn rốt cục biết được những điều này từ đâu?
Dù sao Phiêu Miễu mười ba thức và Thần Môn thất tuyệt kiếm được xưng là hai đại tuyệt kỹ của Thần Kiếm môn, không có bao nhiêu người có cơ hội nhìn thấy cả.
Kiếm Cốt bật cười âm hiểm:
- Ánh mắt khá lắm. Kiếm chiêu của ta toàn bộ dùng tay trái đánh, hoàn toàn không giống với mười ba thức nguyên bản. Không ngờ các hạ trẻ tuổi như vậy lại phân biệt được.
- He he, ông cũng coi như thông minh. Nếu như ông không dùng kiếm tay trái, ông cũng chỉ là kiếm khách nhị lưu. Nhưng do dùng tay trái nên miễn cưỡng coi là nhất lưu. Hẳn là chính ông chặt đứt tay phải của mình đi?
Tần Xuyên khẽ cười.
Kiếm Cốt sững sờ, lần này y bị chấn động:
- Sao… sao mày biết?
- Não phải của người khống chế tay trái, mà não phải là bản năng, một kiếm khách tốt nếu như ra chiêu cần dựa vào suy nghĩ, vậy quá nửa là kiếm chiêu chậm hơn nửa phần.
Nếu như ông ép buộc bản thân sử dụng kiếm tay trái, kiếm của ông sẽ dựa vào bản năng, cho nên kiếm càng lúc càng nhanh…
Tần Xuyên chẹp chẹp miệng:
- Đáng tiếc nha… Kiếm khách ép buộc mình dùng kiếm tay trái cuối cùng chỉ là đốt cháy giai đoạn, trói buộc ở hình thức. Cảnh giới kiếm ý của ông cũng chỉ có thể đạt tới tầng này mà thôi.
Toàn thân Kiếm Cốt phát run, mồ hôi sau lưng chảy ròng ròng.
Năm đó y vì nóng lòng cầu thành, chính mình chém dứt tay phải, khổ luyện kiếm tay trái, chuyện này chỉ mình y biết.
Không ngờ Tần Xuyên lại đoán được bí mật này!
Giải thích duy nhất là lĩnh ngộ, hiểu biết của Tần Xuyên về kiếm đạo đã vượt xa y quá nhiều, cho nên Tần Xuyên có thể hiểu rõ mạch luyện kiếm của y.
Liễu Hàn Yên cách đó không xa cũng mở rộng tầm mắt, không ngờ tới luyện kiếm dùng tay trái hay tay phải cũng có sự khác nhau như vậy!
Tên Kiếm Cốt này cũng là kẻ hung tàn, vì tăng lên thực lực kiếm đạo của bản thân mà tự chém tay mình, có thể tưởng tượng được quyết tâm trong đó.
- Mày là người có cảnh giới kiếm đạo cao nhất mà tao từng thấy, chết ở trong tay mày cũng chính là vinh quang của một kiếm khách!
Kiếm Cốt nói xong, ánh mắt lộ vẻ quyết liều chết, toàn thân phóng ra tất cả kiếm khí Bạch Cốt mình có.
Trong nhất thời, trên con đường gió lạnh từng cơn, rừng cây bên cạnh như có vô số tiếng gào khóc thảm thiết, gào thét không ngừng.
- Bạch Cốt Kiếm ý, Thi Ma kiếm!
Trường kiếm trong tay Kiếm Cốt theo một góc độ vô cùng xảo trá, từ dưới đánh lên, đâm nghiêng về phía Tần Xuyên, đông thời kiếm quang không ngừng to hơn!
Kiếm khí màu trắng như được ngưng kết từ tử khí, hơn nữa từ dưới đất không ngừng toát ra hơi thở giống như oan hồn, quấn quanh thân kiếm.
Kiếm khí ngưng tụ tạo thành mũi kiếm thi ma, nhanh chóng phóng to, tạo thành một thanh kiếm dài hai ba mươi mét, rộng hai ba mét chém về phía Tần Xuyên!
Chỉ riêng quỷ khí âm trầm đã có thể chấn nát cỏ cây xung quanh!
Liễu Hàn Yên và hai tên quan quân kia tụ tập chân khí toàn thân mới miễn cưỡng không bị kiếm khí làm bị thương, nhưng vẫn bị kiếm chiêu hung ác trước mắt khiến cho trong lòng run sợ.
Chỉ có Tần Xuyên vẫn đứng im tại chỗ, cành cây nhỏ trong tay cử trọng nhược khinh chém ra một luồng kiếm khí…