-Bốp!
Dường như chỉ trong chớp mắt, Teresa xoay người lại, tát một tát lên mặt Bạch Dạ.
Trên mặt Bạch Dạ lập tức có dấu đỏ ửng, máu chảy từ khóe môi cô, màu đỏ thẫm, nhỏ xuống sàn giáo đường.
Bạch Dạ không hề né tránh, trên thực tế, cô có muốn tránh cũng không được.
Tốc độ của tu sĩ Teresa quá nhanh, nếu cô né tránh, e là sẽ càng thảm hại hơn.
-Câm miệng! Gọi ta là “Giáo chủ”!
Bạch Dạ ngẩng đầu, không hề bụm khuôn mặt đang nóng rát lại, mà chỉ nhìn nữ tu sĩ trước mặt bằng ánh mắt phức tạp.
Người phụ nữ xinh đẹp này, nuôi dưỡng cô lớn lên, cô không biết, mình có phải con gái ruột của Teresa hay không, chỉ biết, từ lúc cô hiểu chuyện đến giờ bà là người thân duy nhất trên đời của cô.
Tất cả những quy tắc, tất cả những đạo đức trên này đều là râu ria, cô có thể làm bất kỳ việc gì cho Thánh Giáo, cô có thể vì giáo chủ mà trở thành ma nữ tội ác đầy trời, bởi vị cô chỉ có một người mẹ, một chỗ dựa duy nhất.
Trước khi mười tám tuổi, cô cực khổ luyện công, học tập, e là ngày nào cũng sức cùng lực kiệt, thỉnh thoảng bị đánh, bị phạt, cô đều yên lặng chịu đựng.
Ít nhất, cô còn có thể gọi người phụ nữ này một tiếng “mẹ”, còn những người khác trong Thánh Giáo, đều gọi bà là “Giáo chủ”, thậm chí còn không nhìn thấy được khuôn mặt thật của bà, không nghe thấy giọng nói thật của bà.
Mẹ, chỉ thuộc về một mình cô, như vậy là đủ rồi.
Nhưng, sau khi mười tám tuổi, tất cả đều thay đổi, bà không cho cô gọi “mẹ” nữa, chỉ có thể gọi bà là “Giáo chủ” như những người khác.
Cô không biết vì sao lại như vậy, có lẽ cô làm chưa đủ tốt, hoặc vì mục đích gì khác, Bạch Dạ luôn thử tìm lý do trấn an mình.
Hai người bọn họ đã gần bốn năm trời mới được gặp lại nhau.
Bạch Dạ cũng không hy vọng sẽ có cái ôm ấm áp gì đó, thậm chí là đã chuẩn bị để chịu phạt… Nhưng cô không ngờ, bà lại muốn giết mình!
Hóa ra… trong mắt bà, mình cũng chẳng có gì đặc biệt.
Có một sự đau đớn và tuyệt vọng, khiến Bạch Dạ cảm thấy trên thế gian này chỉ còn một màu trắng xóa.
Cô cười buồn bã,
-Dù sao thì cũng phải chết… mẹ, người đánh chết con đi..
-Phế vật!
Lần này Teresa đá một đá vào bụng Bạch Dạ!
-Rầm!
Bạch Dạ bị đá bay đi như quả bóng, đụng vào dãy ghế gỗ dài, phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt ngây ngốc, dường như sắp rơi vào hôn mê.
Teresa như một bóng đen, nhanh đến mức khó mà bắt được, trong nháy mắt đã đến trước mặt Bạch Dạ, một tay nhấc cô lên.
-Ta chỉ cần một thuộc hạ có thể hoàn thành nhiệm vụ, không cần một đứa con gái như phế vật, cô khiến cho ta thất vọng quá...
Teresa nói xong, ném Bạch Dạ trở lại, cô đụng vào phiến đá liên tục mấy lần, xương cốt Bạch Dạ đã gãy mất mấy cái.
Mặc dù cô có tu vi Tiên Thiên, nhưng với sức mạnh khủng bố của Teresa, cô căn bản không thể chống cự lại.
Cuối cùng Bạch Dạ không thể chịu đựng được đả kích về tâm hồn và thể xác, cô hôn mê trong đau đớn, khóe mắt còn chảy xuống một giọt nước mắt...
-Đồ vô dụng,
Teresa chẳng muốn liếc con gái thêm một cái, lớn tiếng gọi:
-Minh Hoa!
Chỉ thấy một đạo thân ảnh đỏ tím, từ một góc đen tối bí mật của giáo đường, có một cô gái mặc áo choàng đỏ tím, cung kính quỳ rạp trên đất.
-Giáo chủ.
-Đao Quỷ và Kiếm Cốt, đến thành phố Đông Hoa rồi chứ?
-Hồi giáo chủ, bọn họ đã đến, đang chờ lệnh.
Minh Hoa cẩn thận trả lời.
-Rất tốt, cô nói với bọn họ, cố gắng tìm được tất cả tư liệu về “Huy Chương Hải Thần” trước khi đặc sứ Chester gặp mặt quân đội Trung Quốc, đừng để bọn họ có cơ hội bố trí xong lực lượng phòng ngự hoàn mỹ.
-Tuân mệnh!
Minh Hoa quay đầu, ánh mắt dưới áo choàng nhìn về phía Bạch Dạ:
-Giáo chủ... Thánh nữ cô ấy...
Teresa vô tình nói:
-Nó một lòng muốn chếti, giết nó, thì lợi cho nó quá... đã thất trách như vậy, thì phải tra tấn nó thêm vài ngày.
Cô đích thân đưa nó đi nhốt vào địa lao, dùng xiềng xích sắt xích lại, bỏ đói nó mười ngày nửa tháng, để nó tự suy ngẫm lại!
-Vâng, giáo chủ.
...
Cuối mùa hè, thành phố Đông Hoa vẫn nóng nực khó chịu.
Tần Xuyên ở cùng Đường Vi một ngày, định sau khi làm xong lịch trình Luân Đôn vào đầu tháng 9, thì sẽ đi tìm Lục Tích Nhan và Diệp Tiểu Nhu, bàn việc tạo dựng sự nghiệp.
Đối với Tần Xuyên mà nói, trong yêu cầu của người bịt mặt, khó nhất, đó là qua được thi văn của kỳ khảo thí gia tộc.
Thứ này, liên quan quá nhiều đến thiên thời địa lợi nhân hoà, không phải mình Tần Xuyên quyết định là được.
-Tiểu Nhan Nhan, em thấy... bán bánh nướng có thể kiếm được nhiều tiền không?
Quạt điện thổi vù vù, trong phòng khách nhà Diệp Tiểu Nhu, Tần Xuyên đặt quyển kế hoạch kinh doanh mà Lục Tích Nhan đã làm xong xuống.
Ngồi đối diện hắn, là hai cô nàng Lục Tích Nhan và Diệp Tiểu Nhu, hai cô nàng đều mặc áo hai dây mát mẻ, quần đùi váy ngắn rộng thùng thình, đây là cách ăn mặc ở trong nhà vào mùa hè.
Thân hình của hai cô thì không còn gì để nói, đặc biệt là Lục Tích Nhan, dựa vào bàn như vậy, đôi gò bồng đảo căng tròn như đặt hết lên bàn, rãnh ngực hiện sau chiếc cổ áo dạng tròn rất hấp dẫn ánh mắt người khác.
Lục Tích Nhan ra sức gật đầu,
Em với Tiểu Nhu đã nghiên cứu rồi, vì hiện nay nước ta có không ít khoản chi tiêu tiền của công đều bị hủy bỏ rồi,quốc gia cũng quản rất nghiêm rất nhiều khách sạn, nhà hàng lớn, việc làm ăn rất tệ, nửa năm nay, trong thành phố Đông Hoa đã có hơn một trăm hai mươi nhà hàng đóng cửa.
Ngược lại những cửa hàng ăn nhỏ, tiệm ăn vặt, làm ăn rất tốt, đặc biệt là những chỗ có giao hàng tận nơi, trong nội thành hoặc khu dân cư, chuyện buôn bán gần như liên tục 24/24.
-Anh Tần Xuyên, bản kế hoạch kinh doanh tiệm bánh nướng này của chúng ta, không phải chỉ bán bánh nướng, còn bán những món ăn vặt khác, có điều sau khi mời rất nhiều người thử, họ đều nói trong những loại bánh mà em làm, thì bánh nướng rau nấm là ngon nhất, cho nên mới chọn nó làm chủ đạo.
Diệp Tiểu Nhu vui mừng cười nói:
-Đây là phương pháp bí truyền của em, do bà nội em để lại khi còn sống! Không ngờ lại được mọi người ưa thích.
Tần Xuyên tặc lưỡi, chẳng trách Diệp Tiểu Nhu làm bánh nướng lại ngon như vậy, hóa ra cô bé đó có bí quyết tổ truyền.
-Vậy anh có cần trả tiền độc quyền sáng chế không?
Tần Xuyên làm bộ nghiêm túc hỏi.
-Đương nhiên là không cần! Em rất vui khi có thể giúp đỡ anh Tần Xuyên cùng gây dựng sự nghiệp!
Diệp Tiểu Nhu phất phất tay.
Tần Xuyên cười gian tà:
-Cũng đúng, Tiểu Nhu em là của anh, nên cách làm bánh dĩ nhiên cũng của anh rồi.
Diệp Tiểu Nhu mặt đỏ bừng, bị nói như vậy trước mặt Lục Tích Nhan, nên không khỏi hờn dỗi liếc nhìn Tần Xuyên.
Lục Tích Nhan làm bộ như không nghe thấy, nói tiếp:
-Vấn đề bây giờ, là chúng ta thiếu người quản lý, cũng không có thời gian lựa chọn cửa hàng, đến lúc đó sản phất có chất lượng, nhưng không đủ số lượng nhân viên được huấn luyện, thì sẽ khó khai trương sớm.
Cho nên, nếu muốn làm, phải thu mua một chuỗi cửa hàng ăn hiện có, tiến hành chỉnh đốn và cải cách, đó là nhanh nhất, em đã điều tra vài chuỗi cửa hàng ăn kinh doanh không tốt, đều là của bản địa, muốn xin ý kiến của anh một chút.
Tần Xuyên gật đầu, vấn đề này hắn đã nghĩ đến.
Thật ra, vì cuộc thi văn của gia tộc chỉ cho thời gian một năm, rất nhiều đệ tử trong gia tộc quyết định lựa chọn gây dựng sự nghiệp, đều sẽ chọn đầu tư tiền tệ.
Cổ phiếu, vàng bạc, trong thời gian ngắn có thể kiếm được tiền, dựng sào thấy bóng.
Còn làm những sản nghiệp thực thể, tuy vì độ khó cao, có sức thuyết phục về mặt năng lực hơn, khi chấm điểm sẽ có ưu thế hơn, nhưng vì rất khó có thể đi vào quỹ đạo trong thời gian ngắn, nên gần như không ai làm vậy.
Nói không chừng còn mất cả chì lẫn chài, nếu kinh doanh nhỏ, cũng chẳng có ý nghĩa gì, Tần gia sẽ chẳng thèm để vào trong mắt.
-Chỉ cần có đủ tiền, giá chỗ nào rẻ, vị trí chỗ nào tốt thì mua chỗ đó, nhưng phía sau của bản kế hoạch này, cần phải thêm vào một nội dung, phạm vi kinh doanh... có thể rộng thêm một chút.
Tần Xuyên nói.
Lục Tích Nhan cầm bút, nháy mắt mấy cái hỏi:
-Anh nói đi, em ghi lại.
-Thực ra chỉ có một điểm, đó là thêm “Thực phẩm bồi dưỡng sức khỏe Đông Y” vào, tuy chúng ta bán bánh nướng, nhưng cũng bán cả thuốc Đông y bảo vệ sức khoẻ,
Tần Xuyên cười nói.
Lục Tích Nhan có chút buồn bực, thuốc Đông sao có thể lẫn lộn với bánh nướng? Nhưng Tần Xuyên đã muốn thêm thì thêm vào dòng này vậy, cũng chẳng có gì lớn.