Hai tay Lăng Lạc Tuyết không biết đặt ở đâu. Trước đây cô đều mặc quần, tay xỏ vào túi, giống như con trai vậy. Nhưng hiện giờ mặc váy, có phần không biết làm sao.
- Ngồi… ngồi đi.
Lăng Lạc Tuyết thấp giọng nói.
Tần Xuyên cười cười:
- Cô đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy khiến tôi khó lòng thích ứng đó!
Khuôn mặt Lăng Lạc Tuyết nóng lên, thở phì phò, trừng mắt nhìn hắn, lớn tiếng hỏi:
- Hung dữ mới được sao?
Tần Xuyên càng hoảng sợ, dở khóc dở cười:
- Đại tỷ, đừng dọa trái tim nhỏ yếu của tôi mà!
Lăng Lạc Tuyết phát hiện đột nhiên mình không khống chế nổi bản thân, hối hận đồng thời có chút u oán. Tất cả đều do thằng này kích thích mình, mặc váy vào đúng là khiến bản thân thay đổi mà.
Đã sắp phải đi rồi còn chọc mình mất hứng.
Sau khi hai người ngồi xuống, Lăng Lạc Tuyết hít một hơi sâu, đi thẳng vào vấn đề:
- Chuyện của Tống Kiệt là do anh làm sao?
Tần Xuyên nheo mắt, hắn biết cô nàng này nhất định sẽ hỏi, dù sao Tống Kiệt chết quá mức trùng hợp. Ngày đó bọn họ vừa nói chuyện khả năng giết chết Tống Kiệt, sau đó Tống Kiệt liền chết.
Tần Xuyên có thể phủ nhận, nhưng hắn cảm thấy như vậy chính là lừa gạt Lăng Lạc Tuyết, nhưng hắn không thể trực tiếp thừa nhận, chuyện này quá mức mẫn cảm.
Vì vậy Tần Xuyên chỉ cười cười, không trả lời.
Nhưng Lăng Lạc Tuyết không phải người ngu, chứng kiến thái độ của Tần Xuyên như vậy, trong lòng đã khẳng định đó nhất định là do thằng này làm!
Lăng Lạc Tuyết hốc mắt đỏ lên, có chút kích động, hồi lâu sau mới nói lên lời:
- Anh… Anh quá xằng bậy rồi, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào sao?
Hôm đó có Long Hổ sơn Lục Nguyên đại trưởng lão có mặt, đó không phải là một nhân vật bình thường. Hơn nữa ở xung quanh bệnh viện bất cứ lúc nào cũng có thể bị quân đội vây quanh.
Tần Xuyên cười nhạt một tiếng, trên mặt bàn có ấm trà, hắn tự rót một chén, uống một ngụm.
- Cô không cao hứng sao?
Tần Xuyên hỏi.
Lăng Lạc Tuyết lắc đầu:
- Tôi không biết. Vốn tôi cho rằng đời này nhất định không tránh thoát khỏi vận mệnh, nhất định sẽ bị ép gả vào Tống gia… Nhưng trong nháy mắt kịch bản đã được sửa đổi. Hiện giờ tôi còn không rõ tương lai sẽ như nào, nhưng giờ tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Lăng Lạc Tuyết mấp máy cặp môi đỏ mọng, ánh mắt rực sáng nhìn Tần Xuyên.
- Anh… vì tôi mới mạo hiểm như vậy sao?
Lăng Lạc Tuyết hỏi xong vấn đề này, tim nhảy loạn như nai con, thậm chí buồn bực vì sao chính mình lại có thể hỏi vấn đề này được chứ!
Tần Xuyên cũng không biết giải thích như nào, kỳ thực mục đích duy nhất của hắn là khiến tai họa ngầm tương lai biến mất, những thứ khác đều là thứ yếu.
- Kỳ thực… cũng không có gì.
Tần Xuyên thành thực nói.
Những lời này rơi vào trong tai Lăng Lạc Tuyết chính là lời chấp nhận, cô không tránh khỏi nở một nụ cười ngọt ngào.
Khuôn mặt cô tươi cười rạng rỡ, xinh đẹp như một bông hoa trên núi tươi mơn mởn. Rất khó tưởng tượng cô nàng tomboy này lại có thời điểm mê người như vậy.
Trong khoảnh khắc này, Tần Xuyên cũng ngẩn ngơ nhìn cô.
Lăng Lạc Tuyết phát hiện ánh mắt Tần Xuyên, lập tức khẳng định suy đoán trong lòng. Cô cảm thấy hôm nay mình mặc váy tới đây đúng là quá sáng suốt!
- Này, anh đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy chứ.
Lăng Lạc Tuyết nói.
Tần Xuyên sờ sờ đầu:
- Ha ha… Tôi đã sớm nói rồi, cô ăn mặc như này rất xinh đẹp…
Những lời này nói ra, khuôn mặt Lăng Lạc Tuyết càng đỏ hơn.
Thấy không khí ngày càng mập mờ, Tần Xuyên đành phải nói sang chuyện khác:
- Cô không cần phải kết hôn nữa, sao lại trở về Thần Kiếm môn?
Lăng Lạc Tuyết như trút được gánh nặng, thở dài một hơi, nhỏ giọng nói:
- Bởi vì quan hệ thông gia bị sụp đổ, phía bên Tống gia cũng không quan tâm tới tôi, quan hệ giữa tôi và người nhà cũng không tốt. Thay vì ngày ngày phải đối mặt với họ, còn không bằng trở về sư môn tiếp tục tu luyện.
Bởi vì sang năm là Chân Long đại hội, sáu tháng cuối năm còn có thi đấu thế gia vô cùng quan trọng, tôi phải đại biểu cho sư môn tham gia, còn phải đại biểu cho gia tộc tham gia. Nếu không cố gắng e là đến khi đó sẽ bị mất mặt…
Nói tới đây, Lăng Lạc Tuyết chớp mắt mấy cái, hỏi:
- Tần Xuyên, anh lợi hại như vậy, vì sao người của Tần gia dường như đều không biết? Cổ võ Tần gia đã xuống dốc nhiều năm, nếu để anh tham gia Chân Long đại hội, khẳng định sẽ có cơ hội cao tiến vào top10.
Tần Xuyên bĩu môi:
- Nguyên nhân chuyện này rất phức tạp, dù sao tạm thời tôi muốn ít xuất hiện một chút. Chỉ có điều vì sao cô đại biểu sư môn tham gia Chân Long đại hội mà không phải là đại biểu cho Lăng gia?
Lăng Lạc Tuyết sững sờ:
- Anh không biết quy tắc của Chân Long đại hội sao?
Tần Xuyên lắc đầu, hắn chỉ biết thi đấu thế gia, cũng không biết về Chân Long đại hội đấu võ tìm ra mười đại thiên tài.
Lăng Lạc Tuyết giật mình, giải thích:
- Chân Long đại hội do quốc gia tổ chức, mục đích là vì giới cổ võ. Nguyên nhân ban đầu là vì tìm ra thanh niên tài tuấn có thực lực mạnh mẽ, nhưng ba bốn lần gần đây thì ngày càng được các vị thủ trưởng chú ý, càng thêm vinh dự hơn.
Dựa theo quy tắc, mỗi lần đều có 50 người dự thi. Mười đại môn phái, kể cả tam tông, mỗi môn phái có thể phái ba đệ tử trẻ tuổi dưới 25 tuổi tới tham gia.
Mà top 10 cổ võ thế gia chỉ có thể phái ra một đệ tử. Mười danh sách còn lại do quốc gia đặc biệt lựa chọn, những người bình thường vì thực lực không được tốt lắm, thuần túy chỉ vì tới đó để nổi danh, dựa vào quan hệ mới lên sân đấu tỷ thí một phen.
Tần Xuyên nghe xong mới biết rõ về Chân Long đại hội.
Bởi vì mười đại môn phái là nơi chuyên bồi dưỡng nhân tài cổ võ, mà cổ võ thế gia thì kỳ thực có rất nhiều đệ tử không chuyên chú tới chuyện này, cho nên các môn phái mới có nhiều danh nghạch hơn.
Lăng Lạc Tuyết với tư cách là đệ tử Thần Kiếm môn, thực lực xuất chúng, đương nhiên Thần Kiếm môn nguyện ý để cô chiếm một slot.
Đồng thời Lăng gia cũng vui vẻ làm vậy, để Lăng Lạc Tuyết đại biểu Thần Kiếm môn, còn Lăng gia có thể phái thêm một đệ tử đi tham gia. Như vậy tương đương Lăng gia có hai đệ tử tham gia.
Lăng Lạc Tuyết tiếp tục nói:
- Tặng thưởng của Chân Long đại hội cũng được chú ý. Bởi vì đại biểu cho vinh dự quốc gia cho nên thưởng rất hậu hĩnh. Lần trước Cơ Vô Song đứng đầu không chỉ trở thành vị tướng quân thứ sáu trong Thiết Phù Đồ, hơn nữa Cơ gia còn chiếm được một cục Thiên Ngoại hàn thiết khai quật khảo cổ được.
- Thiên ngoại hàn thiết?!
Tần Xuyên không khỏi giật mình, hắn đã đọc không ít sách cổ, biết được một số thần binh lợi khí đều do kim loại luyện ra từ thiên thạch chế tạo thành.
Vật như vậy xưa nay có thể nói có thể gặp chứ không thể cầu. Nếu có nó rất có thể chế tạo ra Can Tướng, Mạc Tà thời nay!
Với kiếm khách mà nói, kiếm bình thường kỳ thực không có bao nhiêu tác dụng với kiếm khách cả. Nhưng nếu có một thanh danh kiếm do vẫn thiết tạo thành, có thể thừa nhận tất cả uy lực của kiếm khách, vậy chẳng khác nào như hổ thêm cánh vậy!
- Rất lợi hại nha. Vì việc này sư phụ còn phạt tôi cấm bế, bởi vì không thay sư môn cướp được khối vẫn thạch kia.
Lăng Lạc Tuyết lắc đầu thở dài.
Tần Xuyên thành thực gật đầu, đúng là hắn cũng có phần động lòng:
- Dựa theo lệ cũ thì phần thưởng lần này cho dù không phải rất tốt thì cũng phải tương đương năm trước đi.
Trong mắt Lăng Lạc Tuyết lóe lên tinh mang:
- Đúng vậy. Kỳ thực hai năm gần đây tôi nghe nói có không ít thiên tài, nhưng tất cả mọi người đều không chịu lộ diện, muốn ẩn dấu thực lực để chiếm đoạt vị trí đứng đầu Chân Long đại hội lần này.
Một nguyên nhân trong đó chính là vì vị trí đứng đầu Chân Long đại hội lần này sẽ khiến môn phái hoặc gia tộc của họ tham gia việc nghiên cứu một bảo bối nào đó. Đó là một bảo bối mà quốc gia nghiên cứu hơn 20 năm cũng không có thành quả gì…
- Bảo bối nghiên cứu hơn 20 năm? Thứ gì vậy?
Tần Xuyên cảm thấy hứng thú, lần đầu tiên hắn nghe thấy chuyện này.
Lăng Lạc Tuyết lắc đầu:
- Tôi cũng không biết, là do sư phụ tôi nhắc tới. Ngay cả ba vị tông sư bọn họ cũng chưa thấy qua vật này.
Vốn đây là cơ mật quốc gia cao nhất, nhưng do nghiên cứu không có thành quả nên mới định công khai một bộ phận, để cho có thêm nhiều bên tham gia nghiên cứu bảo bối này… Lần Chân Long đại hội này chính là cơ hội tham gia nghiên cứu.
Tần Xuyên càng nghe càng cảm thấy mơ hồ, chỉ là cơ hội tham gia nghiên cứu đã có thể đánh đồng với Thiên ngoại hàn thiết?
Lăng Lạc Tuyết tiếp tục nói:
- Cần biết Hoa Hạ chúng ta đang phát triển rất nhanh. Vào thời đại hòa bình, tất cả mọi người có thể an tâm tu luyện, hơn nữa rất nhiều người bắt đầu bỏ tiền ra mua dược vật có ích với việc tu luyện để hỗ trợ tu luyện.
Năm năm trước, ba người Cơ Vô Song, Liễu Hàn Yên và tôi có ưu thế rất rõ ràng. Nhưng nếu như là lúc này, trình độ của Cơ Vô Song khi đó kỳ thực không coi vào đâu cả.
Cho nên nếu như tôi không trở về môn phái, tu luyện của tôi e là không đuổi kịp. Nhưng mặc kệ như nào, tu luyện dù vất vả thì cũng thoải mái hơn bị gả vào Tống gia…
Tần Xuyên cảm thấy khó hiểu:
- Cô đạt tới cảnh giới này phần lớn đều dựa vào bản thân lĩnh ngộ, còn cần địa điểm mới có thể tu luyện sao? Chẳng lẽ là trở về Thần Kiếm môn có thể ăn thiên tài địa bảo gì đó?
- Trên đời này sao có nhiều linh dược như vậy chứ. Chỉ là Thần Kiếm môn có Thiên Kiếm trì, có thể hỗ trợ tôi lĩnh ngộ kiếm ý… Kiếm ý, anh có hiểu không?
Lăng Lạc Tuyết có chút đắc ý, vung tay trái lên, một luồng kiếm khí sắc bén phóng ra.
Tần Xuyên dở khóc dở cười, cô nàng này lại hỏi mình có hiểu kiếm ý hay không? Nếu lộ cảnh giới kiếm ý của mình ra, e là dọa cô nàng này mắc bệnh tim mất!
- Thiên Kiếm trì là thứ gì?
Thứ Tần Xuyên quan tâm chính là thứ này, mỉm cười hỏi.