- Ưm…
Lăng Lạc Tuyết khẽ kêu nhỏ, tai chính là vị trí mẫn cảm của cô. Khi bị Tần Xuyên đột ngột chạm vào, toàn thân cô đều nhũn ra.
Ánh mắt long lanh xoay chuyển, giọng cầu xin:
- Cậu… cậu làm gì vậy… Đừng sờ nữa…
Nhưng thân thể của cô lại không khống chế nổi, rúc vào trong ngực Tần Xuyên.
Kim Tiểu Khai phía đối diện trợn tròn mắt, quả nhiên đúng là đại ca mà hắn sùng bái, vừa ra tay đã có thể khiến cô nàng này trở nên ngoan ngoãn.
Kỳ thực Tần Xuyên cũng không ngờ tới chính mình chỉ trêu đùa mà chạm một cái sẽ chạm tới ‘bí mật nhỏ’ này của Lăng Lạc Tuyết.
Tần Xuyên cười xấu xa:
- Hóa ra mệnh môn của tiểu Tuyết nhi là tai, về sau nhất định phải chăm sóc tốt nơi này!
- Cậu dám!
Lăng Lạc Tuyết trừng mắt nhìn sang, nhưng vì lúc này thân thể cô mềm nhũn, căn bản không hề có chút lực sát thương.
Tần Xuyên căn bản không sợ cô nàng, ngược lại còn dùng thêm chút sức, khẽ nhéo nhéo.
- Ưm…
Lăng Lạc Tuyết lại kêu lên một tiếng. Tuy rằng cô không muốn thừa nhận nhưng không biết vì sao mà khi ‘chỗ đó’ bị sờ, toàn thân lnongs lên.
Càng thẹn hơn chính là cô không đẩy được Tần Xuyên ra.
Trước đây cô gặp được nhiều người con trai, tất cả đều kính sợ, tôn trọng, thậm chí là sợ hãi với quầng sáng thiên tài của mình.
Chỉ có sau khi gặp phải Tần Xuyên, tên xấu xa này không những không e ngại cô, ngược lại còn nhiều lần đùa giỡn, trêu chọc.
Trong lòng Lăng Lạc Tuyết dù không phục, nhưng cũng ngày càng tò mò vì sao Tần Xuyên lại không giống với những người con trai khác. Không đơn thuần chỉ vì không e ngại cô, hơn nữa những tri thức y học mà hắn ngẫu nhiên thể hiện ra, còn cả năng lực học tập, sức uống rượu đều khiến cô cả kinh. (Nổ: Vì anh ấy là NVC)
Chẳng lẽ thằng này đúng là có gì không giống người thường sao?
Bởi vì nghĩ tới những điều này, không biết từ khi nào Lăng Lạc Tuyết lại bị lún vào. Cô cũng không rõ thái độ của mình với Tần Xuyên là như nào nữa, lúc đầu là chủ động tiếp cận, giờ biến thành bị động phòng thủ…
Kỳ thực Tần Xuyên cũng không muốn chiếm tiện nghi gì cả, nhìn Lăng Lạc Tuyết không phản kháng, dường như đã nhận thua, hắn cũng thả tay ra.
Lăng Lạc Tuyết thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng có chút mất mát.
Một bữa cơm qua đi, Tần Xuyên dẫn theo Tần Cầm đi tới sảnh trò chơi, để cho cô bé này có thể chơi đùa thỏa thích một hôm.
Đối với Tần Cầm mà nói, đủ loại máy chơi game này đều quá mức mới lạ, cô nằm mơ cũng muốn trải nghiệm một lần,
Chỉ có điều có những thứ cần nhiều thể lực thì cô cũng không dám chơi.
Dù vậy Tần Cầm cũng chơi hết sức hăng say, chỉ tiếc là thân thể cô bé quá yếu ớt, rất nhanh đã thấy mệt mỏi.
Lăng Lạc Tuyết cho rằng Tần Cầm chơi nửa giờ là cần nghỉ ngơi, nhưng ngạc nhiên phát hiện tinh lực của Tần Cầm rất tốt, mệt mỏi chỉ về mặt cơ bắp.
Phát hiện không có gì cần lo lắng, Lăng Lạc Tuyết cũng muốn chơi một phen. Bản thân cô cũng vô cùng ham vui, cho nên ở nơi này như cá gặp nước.
Tần Xuyên thấy Lăng Lạc Tuyết đã rời đi, thừa cơ kéo Tần Cầm nói:
- Em gái, anh dẫn em đi chơi máy đánh bạc. Thứ này có thể nhả ra vé số, có thể tích điểm tích lũy, đổi quà tặng.
- Còn có thể đổi quà sao? Vậy chúng ta mau chơi thôi!
Tần Xuyên dẫn Tần Cầm tới một máy trò chơi, chỉ cần cho bóng vào khu vực màu nào, sau đó nhìn bóng rơi xuống là được.
Trò chơi này rất đơn giản, Tần Cầm vui vẻ ngồi bên cạnh bàn, học theo Tần Xuyên, lựa chọn màu để đưa bóng vào.
Liên tục bốn năm lần đều không trúng, Tần Cầm có chút buồn bực, nhíu mày.
- Đừng nóng lòng. Chiều nay chúng ta có rất nhiều thời gian. Có tổng cộng bốn màu, em chọn hai màu, anh chọn hai màu, toàn bộ chiếm lấy bốn màu, vậy chẳng phải là trăm phần trăm trúng giải sao. Em thấy chiến lược của anh như nào?
Tần Xuyên tự hào nói.
Tần Cầm le lưỡi, dí dỏm nói:
- Anh, đây không phải chiến lược gì cả mà chính là biện pháp ngu ngốc!
Tần Xuyên cười lơ đễnh, mắt thấy Lăng Lạc Tuyết đã rất tập trung cưỡi motor phía bên kia, lập tức đi tới bên tai Tần Cầm:
- Cầm nhi, thân thể của em có khỏe không? Chân khí của anh không làm em bị thương chứ?
Tần Cầm nháy mắt vài cái, cười ngọt ngào:
- Anh Tần Xuyên, có lẽ không không chỉ truyền chân khí vào trong cơ thể em đi? Anh đặc biết chú ý tới các huyệt đạo, dựa theo các huyệt vị âm dương lưỡng nghi cân đối trong cơ thể em. Cho tới giờ em chưa từng nghe thấy pháp môn vận công như vậy. Chân khí ở trong cơ thể em giống như một bộ phận của cơ thể em vậy, không hề có chút không thích ứng.
Tần Xuyên thở phào một cái, cười nói:
- Nha đầu em đó, còn biết đặc tính huyệt vị và kinh mạch! Đúng là anh dùng chút thủ thuật. Dù sao nếu quả thực có phản ứng không tốt, anh phải nghĩ biện pháp đào thải chân khí ra cho em kịp thời.
Trước đó Tần Xuyên dùng một phương thức vận khí trong Liên Hoa thần châm, rất khác với phương thức vận chuyển chân khí bình thường!
- Còn có thể đào thải chân khí sao?
Tần Cầm giật mình nói.
Tần Xuyên gật đầu:
- Chỉ cần em cảm thấy không thoải mái, chân khí trong cơ thể rối loạn, cứ dựa theo con đường mà anh vận công cho em, vận khí ngược lại… Em biết vận khí như nào chứ?
- Biết rồi, anh quá nhọc lòng rồi.
Tần Cầm cảm động nói. Dù cô chưa từng tu luyện nội công cổ võ, nhưng dù sao từ nhỏ cũng lớn lên trong Tần gia, mưa dầm thấm đất, tri thức lý luận đều biết rất rõ.
- Trước đây em không hiểu chuyện, vụng trộm luyện tập một ít nội công, chỉ có điều âm độc trong cơ thể phát tác, vô cùng thống khổ, vì vậy không dám vận khí nữa.
Trong mắt Tần Cầm hiện lên vẻ đau khổ.
Ở trong cung điện võ học nhưng không thể đụng vào, chỉ có thể trơ mắt nhìn các anh chị em khác học tập và trưởng thành, bản thân mỗi ngày đều phải sống với thuốc, mùi vị này đã tạo thành vết thương khó mà phai mờ trong lòng thiếu nữ.
- Nha đầu ngốc, không có thời gian cho em nhớ lại chuyện cũ, mau tranh thủ thời gian! Vòng tiếp theo!
Tần Xuyên sờ sờ đầu cô bé, để cho cô bé mau nhét tiền.
Tần Cầm cười tươi như hoa.
Dựa theo biện pháp ngu ngốc của Tần Xuyên, rốt cục hai người cũng trúng thưởng giải thấp nhất!
- A……! Anh! Anh xem số kìa!
Tần Cầm lần đầu tiên nhìn thấy máy móc nhả số ra, không nhịn được đứng dậy khỏi ghế, không ngừng vỗ tay, khuôn mặt trước nay tái nhợt hiện lên rặng mây đỏ!
Tần Xuyên dở khóc dở cười, nhìn em gái hôm nay tươi cười như hoa, trong lòng cũng rất vui mừng.
- Nhìn em vui thế nào kìa…
Tần Cầm cũng chú ý tới mình đã quá vui vẻ, thẹn thùng cúi đầu, nhưng vẫn rất kích động xé vé số ra.
- Đừng vội xé, chúng ta tiếp tục chơi. Dù thế nào chút nữa cũng phải đổi được chút quà.
Tần Xuyên nói xong, gọi Kim Tiểu Khai ở gần đó:
- Cậu cũng tới đây! Thêm người thêm lực lượng!
Kim Tiểu Khai tuy rằng cảm thấy hai anh em nhà này quá ấu trĩ, nhưng cũng tỏ vẻ rất hưng phấn, cảm kích rơi nước mắt:
- Đại ca! Lên núi đao xuống biển lửa em cũng không từ!
- Khà khà, chú còn không biết xấu hổ hơn cả anh. Điểm này anh rất thích.
Tần Xuyên bình phán.