Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 225: Chu kỳ ngắn quá




Lục Tích Nhan hoảng sợ, mặt tái nhợt, vội vàng đứng dậy:

- Chuyện gì vậy? Ai gõ cửa vậy?

Tần Xuyên chạy tới bên cạnh cửa ra vào, quay đầu lại mỉm cười:

- Đừng sợ, đã có tôi ở đây.

Nói xong, Tần Xuyên mở cửa ra.

Trước cửa, một người đàn ông râu cá trê, cao chừng một mét bảy, mặc áo ba lỗ màu đen, bên hông đeo dây chuyền bạc, mang một đôi giày bóng loáng, vẻ mặt bất thiện đang đứng đó.

Phía sau y, còn có ba người đàn ông cao lớn vạm vỡ, trên tay đều cầm một vật dài dài được bọc trong báo, tám chín phần mười là được làm bằng sắt.

Tuy nhiên, anh mắt của Tần Xuyên lại tập trung vào một người đàn ông chống gậy phía sau lưng bốn người kia, trên tay còn bó bột!

Người đàn ông trung niên kia, rõ ràng là giáo sư Trần Niên, người trước kia bị hắn trừng trị, rồi bị nhà trường đuổi cổ!

- Quả nhiên lại là ông!

Tần Xuyên nhếch miệng cười.

Trần Niên nhìn thấy người mở cửa là Tần Xuyên, ban đầu rất sửng sốt, nhưng lập tức cười gằn:

- Hừ! Đồ con rùa, mày đương nhiên là ở chỗ này rồi! Tốt! Thực sự là đi mòn gót giày tìm không thấy, ngoảnh lại đã ở ngay trước mặt, tao đang muốn tìm mày đây!

- Tìm tôi? Lại muốn bị ăn đòn à?

Trần Niên quay qua mấy thanh niên cao lớn vạm vỡ:

- Mấy cậu cũng đập cho thằng này một trận cho tôi, tôi trả tiền công gấp đôi!

Tên cầm đầu hơi đậm người đáp:

- Đánh nam tốn sức, ít nhất phải thêm năm ngàn tệ!

- Mắc quá vậy?

Trần Niên trợn mắt kêu lên, như bị người ta cắt cổ vậy.

- Tứ Hải bang làm việc gọn gàng, không lo hậu hoạn, chút tiền đó mà nhằm nhò gì?

Tên cầm đầu khinh thường nói.

Tần Xuyên nhướng mày, sao lại có người tự xung là Tứ Hải bang?

Lục Tích Nhan cũng đã chạy tới cửa, nhận ra tình thế, kêu lên:

- Trần Niên! Ông đừng gây thêm lỗi lầm nữa! Ông mà dám bảo người ta ra tay, tôi sẽ báo cảnh sát ngay!

Trần Niên nhìn thấy Lục Tích Nhan,lập tức trong mắt bốc hỏa:

- Con đĩ kia! Thì ra mày ở chung với thằng chó này rồi, trước kia làm bộ đoan trang trước mặt tao, sau lưng lại trai trên gái dưới!

Lửa giận đã bốc tận đầu, Trần Niên cắn răng nói:

- Năm ngàn thì năm ngàn! Đánh gãy hết bốn cái chân chó của nó đi! Còn nữa, cho nó đoạn tử, tuyệt tôn luôn đi!

Ông ta thẹn quá hóa giận, hận không thể ăn tươi nuốt sống Tần Xuyên, nếu Tần Xuyên không xuất hiện, Lục Tích Nhan hoàn toàn không có cách nào phản kháng lại ông ta, ông ta cũng không rơi vào tình cảnh bị trường đuổi việc!

Trên thực tế, ông ta cũng có nghĩ tới, không biết Tần Xuyên có thế lực lớn hậu thuẫn sau lưng không, có nên báo thù hay không.

Nhưng hiện giờ ông ta đã mất tất cả, hôn nhân không, công việc không, danh dự tiêu tan, thậm chí ngay cả người thân cũng khinh thường ông ta.

Ông ta chỉ còn lại một ít tiền không đủ để dưỡng lão, hoàn toàn không làm được gì nhiều.

Lúc này, Trần Niên vô cùng hung ác.

- Vậy thì được! Các huynh đệ, đánh thằng kia trước, rồi đến con nhỏ kia.

Tên đậm người cười gian, thầm nghĩ lại kiếm được một mớ, hời hợt phất tay, ra hiệu cho đàn em động thủ.

Nhưng tay gã chưa kịp hạ xuống, Tần Xuyên đã ra tay trước rồi!

Một cước của Tần Xuyên bay thẳng vào giữa hai chân gã, nhanh đến mức gã còn chưa kịp nháy mắt!

- Aaaaaaaaaaaaaaaa!

Mắt gã trợn trắng, hai tay bụm đũng quần, đau muốn ngất!

- Đại ca!

Một tên đàn em hoảng sợ kêu lên, cũng không ngờ cây gậy trên tay mình đã bị cướp đi trong nháy mắt.

Tần Xuyên mạnh mẽ đoạt được thanh sắt, vung lên đánh cho mấy tên lưu manh một trận.

Ba tên lưu manh này muốn đánh Tần Xuyên, nhưng nhận ra khi mình vừa đánh tới, thì Tần Xuyên đã tránh né rất nhanh, khiến bọn họ luống cuống tay chân, xoay trở khó khăn trong hành lang chật hẹp, chỉ toàn đánh trúng lẫn nhau.

- Hự!

- Sao mày đánh tao?

- Mẹ kiếp! Mày mù à?!

Lúc này Tần Xuyên mới mở toang cửa ra.

Chỉ trong hơn mười giây, bốn tên lưu manh đã bị Tần Xuyên đánh gãy tay gãy chân, nhưng cả bọn như lạc vào sương mù, không hiểu đối phương làm cách nào đốn ngã mình, mà ngay cả một sợi lông của đối phương, mình cũng không chạm vào được.

Sau khi hạ bốn tên kia, Tần Xuyên mới đi tới trước mặt Trần Niên, đoạt lấy cây ba - toong trên tay ông ta.

Trần Niên “A!” một tiếng đau đớn, hoảng sợ té xuống, ông ta chợt hiểu, vấn đề không phải là mình có dám báo thù hay không, mà là người mình gọi tới, hoàn toàn không phải là đối thủ của Tần Xuyên.

- Mày…mày muốn làm gì? Tao…chân tao đã gãy rồi, mày còn muốn giết người sao?

Mặt Trần Niên đỏ gay, vừa sợ hãi, vừa không cam lòng hỏi Tần Xuyên.

Tần Xuyên nhếch miệng cười cười nhìn ông ta, nhưng đối với Trần Niên, nụ cười này, như là nụ cười của Tử thần.

- Tôi nghĩ rồi, ném ông từ lầu ba xuống, nhất định ông sẽ chết, nhưng…lăn xuống thì chưa chắc…

Vừa dứt lời, Tần Xuyên đã túm lấy cổ áo của Trần Niên, lôi về phía đầu cầu thang.

- A!

Trần Niên hoảng sợ hét to, tay ông ta còn bó bột, không thể chống đỡ, chân phải thì bị gãy, không thể dùng sức được.

Cả người ông ta như một khúc gỗ tròn, liền bị ném lăn quay xuống phía dưới.

Cuối cùng, người ông ta đụng phải vách tường ở ngã rẽ của cầu thang, “bịch” một tiếng, xương cốt như nát vụn, lập tức hôn mê bất tỉnh!

Phía sau, Lục Tích Nhan không dám nhìn cảnh đó, nhưng vô hình trung bị hấp dẫn bởi dáng vẻ dũng mãnh, phóng khoáng của Tần Xuyên, dù sao chàng trai này vì bảo vệ cô mà làm như vậy.

Tần Xuyên xử lý xong Trần Niên, mới đưa mắt nhìn bốn tên lưu manh trên mặt đất.

Tên cầm đầu mặt mày tái nhợt, rung rẩy rúc vào một góc, nước mắt nước mũi dầm dề cầu xin:

- Đại…Đại ca, bọn em chỉ là nhận tiền của người ta, phải làm việc cho người ta…

- Em…em trên có cha mẹ già, dưới có con nhỏ, con tôi mới sinh hồi tháng 1, còn có con gái tháng tới mới ra đời, nhà tôi chỉ một mình tôi kiếm được tiền, tôi không thể chết!

- Con của mày mới sinh chưa được nửa năm, mà con gái mày lại sắp chui ra nữa rồi, chu kỳ sinh con của vợ mày ngắn thật đấy!

Gã nghĩ ra trong lời nói của mình có vấn đề, vội đổi giọng:

- Không không! Con đầu của tôi mới sinh hồi năm ngoái!

Tần Xuyên chẳng muốn nghe gã xạo sự thêm:

- Được rồi, đừng rườm lời thối tha nữa! Tao hỏi mày, mày nói mày là người của Tứ Hải bang, Tứ Hải bang tan rã rồi, rốt cuộc là chúng mày làm việc cho ai?

Tên cầm đầu cả kinh, hơi cảnh giác nhìn Tần Xuyên, chuyện về Tứ Hải bang, không phải ai cũng biết.

- Em…chúng em vốn là đàn em trong Tứ Hải bang, nhưng hiện giờ bang hội tan rã, đành phải quơ đầu nọ đầu kia một chút, nếu không thì làm sao có tiền nuôi người nhà ạ…

- Đại ca, đây là lời thật lòng, đã nhiều năm nay bọn em chỉ làm việc cho bang hội, bây giờ đi làm việc khác, em không làm được, mà người ta cũng không nhận…

Vẻ mặt gã hết sức buồn thảm.

Tần Xuyên cũng tin gã vài phần, dù sao những người này có lý lịch bất lương, nếu không lăn lộn trong bang hội, thì chỉ có thể làm lao động phổ thông, mà điều đó đối với bọn họ mà nói, nhất định là khó chấp nhận.

Xem ra, nếu không giải quyết và điều chỉnh lại những thế lực tản mác của của Tứ Hải bang ở thành phố Đông Hoa, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn.

Tần Xuyên ném thanh sắt đi, nói:

- Bọn mày cút đi! Đem tên khốn kiếp ngất xỉu dưới kia ném đi thật xa, đừng tới làm phiền bạn gái của tao nữa!

Bốn người kia như được đại xá, mặc dù đều bị gãy tay, gãy chân, nhưng vẫn có thể dắt díu nhau xuống lầu. Riêng Trần Niên, bị kéo đi như một con heo chết.

Tần Xuyên quay lại phòng, nhìn Lục Tích Nhan bất đắc dĩ cười cười:

- Đáng tiếc, lẽ ra là một bữa cơm rất vui vẻ, lại bị phá đám như vậy.

Mặt đỏ lên, tim đập thình thịch, Lục Tích Nhan cúi đầu nói, hơi lắp bắp:

- Ai…ai là bạn gái của anh chứ? Sao anh cứ nói càn hoài vậy?

- Anh nói nhiều lời như vậy, em lại chỉ noi một câu như vậy, đủ thấy trong lòng em đang suy nghĩ gì rồi.

- Tôi…tôi không có…

- Không có gì?

Tần Xuyên cười xấu xa, hỏi.

Bộ ngực Lục Tích Nhan nhấp nhô liên tục, khiến cho hai trái đào vốn đã có kích thường khác thường, bắt đầu tạo ra những “cơn sóng nhũ”, thu hút ánh mắt người khác.

- Người ta nói không lại anh, anh ăn hiếp người ta không hà!

Lục Tích Nhan ngoảy mông, xoay người lại đi tới bàn ăn, thật ra cô ăn chưa xong, tâm trí hoàn toàn rối loạn.

Nhưng đúng lúc đó, đột nhiên từ phía sau, Tần Xuyên ôm lấy eo cô.

Thân thể mềm mại của Lục Tích Nhan run lên, dán chặt vào ngực hắn, cô có cảm giác hơi thở mình đã ngừng lại, cả người nhũn ra, không dám quay đầu lại:

- Anh…anh làm gì vậy?