Vì hiệu trưởng trường đại học Đồng Hoa không thường xuyên ở trường nên chủ yếu do Phó hiệu trưởng thường vụ Khương Sâm chủ trì mọi việc.
Lúc này trong văn phòng Khương Sâm, bầu không khí đã rất nặng nề, Khương Sâm đầu trọc, mặt bàn tay run rẩy, trên đầu không ngừng toát mồ hôi.
Mặc dù là mùa hè nhưng văn phòng mở điều hòa, theo lý mà nói thì sẽ không toát mồ hôi như vậy, chỉ trách gánh lặng trong lòng quá lớn.
- Ha ha, cậu chủ Tôn, Phó giáo sư Lục Tích Nhan đang đến rồi, cậu đợi một lá, tôi… tôi pha cho cậu ly trà nhé?
Khương Sâm cũng không dám ngồi xuống, khom người cười nói với Tôn Vĩ ở trước mặt.
Tôn Vĩ mặc áo sơ mi trắng được đặt hàng thủ công, đeo vòng tay mã não, mặc một chiếc quần bò, nhìn có vẻ anh tuấn bất phàm đang thản nhiên ngồi trên ghế sô pha.
Người đứng phía sau ông ta là nữ trợ lý Tiểu Lam và bốn vệ sĩ cường tráng mặc quần áo đen tay ngắn bó sát người.
Mà ở bên cạnh anh ta lại là Tôn Hoa đang ngồi trên ghế xe lăn.
Hôm qua sau khi Tôn Hoa vào bệnh viện, bác sĩ nói với anh ta, có thể sau này anh ta không thể nào có quan hệ con người nữa, cần phẫu thuật xong mới biết kết quả.
Chuyện này khiến Tôn Hoa tức điên lên, lập tức cầu cứu đến chỗ anh trai Tôn Vĩ, nhờ anh cả làm chủ thay anh ta.
Dù Tôn Vĩ trước mặt vẫn chưa phải chủ nhà họ Tôn nhưng về cơ bản quyền lớn quyền nhỏ đều đã nằm trong tay Tôn Vĩ, vì thế Tôn Vĩ gần như đại diện cho nhà họ Tôn.
Thấy Tôn Vĩ không nói gì, Khương Sâm cũng cười gượng, qua đó pha một chén trà xanh, cẩn thận từng li từng tí bưng đến trước mặt Tôn Vĩ, đặt lên trên bàn trà.
Nhưng vừa đặt lên trên thì Tôn Vĩ liền một cước đạp vào chén trà!
- Ui ya!
Nước trà nóng bỏng bắn hết lên người Khương Sâm.
Khương Sâm theo bản năng định chửi thề, nhưng vừa nghĩ đến người trước mặt, người mỗi năm đầu tư cho đại học Đông Hoa mấy tỷ, còn là một trong những người thừa kế của gia tộc siêu giàu thành phố Đông Hoa nên ông ta không dám phát tác.
Cố nén lửa giận trong lòng, Khương Sâm đau khổ cười hỏi:
- Cậu chủ Tôn? Cậu không muốn uống trà xanh sao? Chỗ tôi có cà phê…
Nữ trợ lý đứng sau Tôn Vĩ là Tiểu Lam cười lạnh một tiếng:
- Phó hiệu trưởng Khương, ông chủ chúng tôi uống trà chỉ uống “Đề phiến” hái trước Cốc Vũ, loại trà rác rưởi cho lợn uống này của ông cho ông chủ chúng tôi uống thì chẳng phải là sỉ nhục ông chủ chúng tôi sao?
- Hả?
Trong lòng Khương Sâm mắng điên cuồng, cho lợn uống? Chẳng lẽ bọn họ đều là lợn sao?
Còn nữa, “Đề phiến” là cái quái gì? Thế giới của người giàu thật không hiểu nổi.
- Là tôi thất lễ rồi, vậy… Vậy cậu chủ Tôn đợi một lát, chắc giáo sư Lục sắp đến rồi.
Khương Sâm cúi đầu khom lưng.
Mặc dù Tôn Hoa ở bên cạnh không dám động đậy, sợ làm thương thế của cậu nhỏ nặng hơn, nhưng lúc này thấy anh cả uy phong như vậy, dọa cho phó hiệu trưởng sợ như chuột, cũng dương dương tự đắc.
- Hê hê, anh, đợi lát nữa người phụ nữ đó đến thì không được dễ dàng bỏ qua cho cô ta đâu đấy. Hôm nay em không để cô ta bò trước mặt em học tiếng kêu của chó cái, liếm ngón chân em thì em không hả giận được!
Khương Sâm nghe xong nhíu chặt mày, thật độc ác, bắt một phó giáo sư làm như vậy, sau này chẳng phải sẽ chẳng còn mặt mũi gặp người khác sao?
Tôn Vĩ khẽ hừ một tiếng:
- Em trai à, em sắp bị phế đến nơi rồi, dễ dàng bỏ qua cho người phụ nữ đó thế à, nhà họ Tôn chúng ta không nuốt trôi cơn tức này đâu.
- Anh, vậy anh nói xem làm thế nào đây?
Trong mắt Tôn Hoa tràn ngập sự hưng phấn.
Tôn Vĩ híp híp mắt:
- Tiểu Lam, cô nói xem?
Tiểu Lam ở đằng sau cười khanh khách nói:
- Chẳng phải còn có một người đàn ông giúp cô ta sao? Đến lúc đó để cô ta nói ra thân phận của người đàn ông kia, chúng ta sẽ bán chúng sang Thái, cho gã đàn ông kia làm phẫu thuật, để chúng cùng đi tiếp khách?
Tôn Vĩ nhếch miệng:
- Đúng vậy, dám ức hiếp em trai tôi thì sẽ có kết cục thế này…
- Ôi! Cách này hay! Thiến gã đàn ông kia thành thái giám!
Tôn Hoa hung ác nói.
Khương Sâm nghe đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đám người này cũng quá độc ác, căn bản là chẳng coi vương pháp ra gì mà!
Nhưng ông càng cho rằng không thể nói nhiều, nhỡ chọc giận đám giai cấp đặc quyền này thì chẳng khác nào tự chuốc lấy cực khổ, chết thế nào cũng không biết đâu!
- Phó hiệu trưởng Khương, ông cảm thấy cách giải quyết của chúng tôi thế nào? Ông có ý kiến gì không?
Tôn Vĩ ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm vào Khương Sâm.
Khương Sâm nào dám có ý kiến, cười theo nói:
- Người phụ nữ đó ngay cả người nhà họ Tôn cũng dám xúc phạm, đúng là kẻ bại hoại của trường chúng tôi, cậu chủ Tôn xử lý cô ta thế nào cũng là điều nên làm… chỉ có điều… chỉ có điều…
Khương Sâm cũng khó xử, nếu chuyện này lộ ra ngoài, đến lúc đó dư luận bên ngoài nói đại học Đông Hoa ngược đãi nhân viên dạy học như thế nào thì không xong rồi.
- Hừ hừ, Phó hiệu trưởng Khương yên tâm, nhà họ Tôn chúng tôi làm việc sẽ không gây rắc rối cho các ông đâu… Dù sao thì việc xây dựng đại học Đông Hoa cũng có một phần sức lực của nhà họ Tôn chúng tôi mà.
Khương Sâm liên tục gật đầu, kỳ thật đây chẳng qua là nói với ông ta, đại học Đông Hoa nhận ơn huệ của nhà họ Tôn, cũng nên tỏ ý một chút.
Trong sự chờ đợi lo lắng của Khương Sâm, cửa cuối cùng cũng vang lên tiếng gõ.
- Phó hiệu trưởng Khương.
Giọng nói của Lục Tích Nhan vang lên ngoài cửa.
Khương Sâm sửa sang cổ áo, bày ra dáng vẻ của một phó lãnh đạo:
- Vào đi!
Cửa mở, Lục Tích Nhan vẻ mặt thấp thỏm đi vào, nhìn thấy những người đang có mặt, trong mắt người phụ nữ này lại thêm vài phần bất an.
Bọn người Tôn Vĩ thì sáng mắt lên, chẳng trách Tôn Hoa lại nhịn không được muốn chiếm lấy nữ phó giáo sư này, quả nhiên là diện mạo và dáng người đều rất mê người.
Nếu kiểu phụ nữ này xuất hiện trong công ty của nhà họ Tôn bọn họ thì chắc Tôn Vĩ cũng sẽ không nhịn được xơ múi một chút.
- Khục khục… Phó giáo sư Lục, cô to gán quá đấy!
Khương Sâm vẻ mặt âm trầm, vừa nãy bị trút giận, giờ chỉ muốn phát tiết lên người Lục Tích Nhan.
- Phó hiệu trưởng Khương, nếu là chuyện của Tôn Hoa thì tôi sẽ chịu mọi hậu quả.
Lục Tích Nhan không muốn để Tần Xuyên bị xử phạt, dù sao thì Tần Xuyên cũng đã cứu cô.
- Hề hề! Cô chịu trách nhiệm? Thật cảm động quá, đồ đê tiện, cậu bạn trai nhỏ đó của cô đâu? Sao không thấy hắn đến cùng cô thế? Mau gọi hắn đến đi?
Tôn Hoa đắc ý cười ha ha:
- Hôm nay anh tôi đến rồi, cô và gã đàn ông thối kia dám làm tôi bị thương, thật sự tưởng rằng nhà họ Tôn chúng tôi dễ ức hiếp à?
Lục Tích Nhan quay đầu, không thèm nhìn Tôn Hoa. Mặc dù cô định chịu mọi hậu quả nhưng không có nghĩa là cô chịu khuất phục nhà họ Tôn.
Tôn Vĩ cười lạnh:
- Thú vị đấy, xem ra cô vẫn cảm thấy em trai tôi làm không đúng nhỉ?
- Hừ, nếu trước mặt mọi người, cưỡng bức đòi bắt cóc một người phụ nữ cũng được coi là chuyện đúng đắn thì nhà họ Tôn các người cũng quá đáng xấu hổ.
Lục Tích Nhan nói.
- To gan! Lục Tích Nhan! Có phải cô không muốn làm nữa không?
Khương Sâm trừng mắt mắng to.
Lục Tích Nhan lạnh mặt:
- Tôi biết cho dù tôi không nói thì các người cũng có dự định sa thải tôi, tôi còn gì không dám nói chứ.
- Tốt! Gan dạ, tôi thưởng thức cô!
Tôn Vĩ giả vờ vỗ tay, sau đó lập tức cười tà nói:
- Chỉ là không biết cậu bạn trai của cô đâu rồi? Nếu cậu ta biết vì sự lỗ mãng của cậu ta mà cô bị trừng phạt thì liệu có đến cứu cô không?
Lục Tích Nhan nhíu mày:
- Hắn không phải là bạn trai tôi, chỉ là sinh viên của tôi thôi. Sự việc đều do tôi mà ra, không liên quan đến hắn.
- Cô tưởng cô không nói ra hắn thì chúng tôi liền không tra ra à? Chỉ cần bây giờ chúng tôi bảo phía trường điều tra cái là biết người vào nhà ăn cùng cô ăn cơm là ai, cô tưởng che giấu được à?
Tôn Hoa đã không thể chờ đợi được:
- Anh! Hay là chúng ta trực tiếp đến lớp MBA đó tìm đi, tên khốn kiếp đó hóa thành tro em cũng nhận ra!